Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 73: C73: Tiểu đàn nói đêm nay muốn ngủ với dụ mộng




Edit: phuong_bchii

________________

Trong mắt Dụ Mộng, Giang Thự sợ sấm sét chỉ là một chuyện ngoài lề, nhìn Quý Liên Tinh vừa ôm rồi lại ôm, thậm chí còn hoài nghi hai người bọn họ đang rải cơm chó.

Chỉ có bản thân Quý Liên Tinh biết rõ, Giang Thự là thật sự sợ hãi.

Ở dưới tình huống người khác không có cách nào hiểu, nàng càng cần phải hiểu Giang Thự.

Một bữa cơm Giang Thự cũng không ăn gì, sau khi ăn xong, mưa dần dần ngừng, Dụ Mộng nói để cô ấy rửa chén, Quý Liên Tinh đương nhiên không cho, đi theo cô ấy vào phòng bếp.

Giang Thự tự biết hai người đã lâu không gặp, hẳn là có nhiều chuyện để nói, cô cũng không có ý định tham gia vào, vì thế kéo Giang Tiểu Đàn lên lầu ngủ.

Trong phòng bếp, Dụ Mộng và Quý Liên Tinh đứng song song nhau, Quý Liên Tinh không lay chuyển được cô ấy, cuối cùng vẫn là Dụ Mộng giành rửa chén, Quý Liên Tinh đành phải đứng ở một bên, hai người cùng trò chuyện.

"Trì Văn đó làm sao cậu quen được vậy?" Quý Liên Tinh chỉ người trên danh thiếp Dụ Mộng đưa cho nàng, là người chỉ đạo đoàn đội chuyên nghiệp, chuyên ngành cũng khác nhau, rất tò mò Dụ Mộng và cô ấy tiếp xúc nhau như thế nào.

"Lúc làm việc ở nước ngoài, mình và cô ấy thuê chung một thời gian, sau đó vì lý do công việc mà cô ấy về nước trước."

Nói đến Trì Văn, Dụ Mộng có chút mất tập trung, cô ấy nhớ tới chuyện đã xảy ra lúc thuê chung với Trì Văn.

"Dù sao cậu gọi điện thoại cho cô ấy, lại nói thêm về ý định của cậu, mình đoán cô ấy sẽ cảm thấy hứng thú."

Quý Liên Tinh gật đầu, đặt Trì Văn này đặt ở vị trí đầu tiên, nàng thậm chí nghĩ ngày mai ngày kia liền gọi điện thoại liên lạc với cô ấy.

Sau buổi trưa, mưa đã tạnh.

Nhân lúc Giang Thự và Giang Tiểu Đàn còn đang ngủ trên lầu, Quý Liên Tinh quyết định đưa Dụ Mộng ra ngoài một chút.

Mưa to qua đi, đường có chút lầy lội, mây mù trên núi còn chưa tản ra, nhưng không khí đặc biệt trong lành.

Hai người đi dọc theo cầu, câu được câu không trò chuyện.

Dụ Mộng còn đang nghĩ đến Trì Văn, bởi vì giữa cô ấy và Trì Văn......

"Thật ra Trì Văn kia......" Dụ Mộng có chút do dự, việc này rốt cuộc có nên nói hay không.

"Hả? Cô ấy làm sao?" Quý Liên Tinh cảm thấy Dụ Mộng cứ là lạ, nghĩ thầm sao cô ấy còn nói đến Trì Văn, đề tài này không phải đã sớm trôi qua rồi sao?

Dụ Mộng dừng bước, vẻ mặt có chút khó xử, "Đúng vậy, Trì Văn này, mình...... mình đã làm với cô ấy."

Quý Liên Tinh vẻ mặt hoang mang, "Đã làm, đã làm cái gì?"

Kết quả Dụ Mộng trầm mặc không nói, không tiếp tục nữa.

Hai giây sau, đồng tử Quý Liên Tinh động đất: "Cậu đã làm với cô ấy? Là "đã làm" mà mình hiểu kia sao?"

Dụ Mộng có chút bức rức, nên nói như thế nào cho rõ ràng? Không nói? Cũng không được, việc này sau này Quý Liên Tinh nhất định sẽ biết, còn không bằng trước tiên tiêm dự phòng cho nàng.

"Thật ra, trong lúc mình và cô ấy thuê chung, đã nảy sinh tình cảm vượt qua tình bạn với cô ấy, sau đó cô ấy đối với mình hình như cũng có......" Dụ Mộng dừng một chút, lại sửa miệng: "Mình cũng không biết có hay không, tóm lại đêm đó cô ấy chủ động, chúng tôi đã làm, nhưng chỉ có một lần đó, sau đó cô ấy về nước."

"Hả?" Quý Liên Tinh kinh ngạc, chuyện này xảy ra trên người người khác nàng không bất ngờ, nhưng xảy ra trên người Dụ Mộng, quả thực chính là... không thể tưởng tượng nổi, "Cậu thích cô ấy sao?"

Dụ Mộng gật đầu, "Chúng ta thuê chung khoảng chừng nửa năm, mình còn rất thích cô ấy?"

Dụ Mộng cũng không rõ, rốt cuộc Trì Văn hấp dẫn cô ấy ở chỗ nào. Có một khoảng thời gian, cô ấy thậm chí cảm thấy mình ở bên ngoài một mình lâu rồi cảm thấy cơ đơn, nhưng Trì Văn đi rồi lại cảm thấy không phải, trong lòng luôn trống trải, giống như đã động chân tình với cô ấy.

Chỉ là hai người vẫn không tỏ thái độ, Dụ Mộng cũng không biết rốt cuộc bước ra bước đầu tiên như thế nào.

Quý Liên Tinh ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ, trong ấn tượng cô bạn Dụ Mộng này căn bản không có loại có thế tục dục vọng kia, không ngờ gần đây lại trực tiếp đến mãnh liệt như vậy.

"Vậy quan hệ giữa hai người?"

"Không xác định."

Nói như vậy, Quý Liên Tinh trong nháy mắt càng tò mò, "Không xác định quan hệ, là bạn cùng phòng, lại từng làm, rốt cuộc tình huống gì mình thật sự không tưởng tượng ra nổi."

Nói đến tình cảm, Dụ Mộng cũng có chút đầu óc choáng váng, "Chính là mình thích cô ấy! Cô ấy có thể cũng thích mình! Ách, nhưng mình chưa từng trực tiếp hỏi qua, thật ra cũng là bởi vì không có cơ hội hỏi, rốt cuộc tình huống như thế nào, mình cũng không rõ ràng lắm. Chuyện này trước tiên cậu đừng nói ai, sau khi gặp mặt cô ấy, mình tìm cô ấy nói chuyện trực tiếp?"

"Vậy thì ngày mai đi." Quý Liên Tinh tràn ngập tò mò đối với Trì Văn, rốt cuộc là kiểu phụ nữ gì? Lại có thể bắt được Dụ Mộng, "Đúng lúc chỗ mình không phải có việc có thể cùng cô ấy nói chuyện sao?"

"Ngày mai? Nhanh như vậy?" Vừa nghĩ tới Trì Văn, Dụ Mộng trở nên căng thẳng.

Quý Liên Tinh liếc nhìn cô ấy, trong mắt chứa đầy nụ cười, "Cậu không muốn nhìn thấy cô ấy sao?"

Dụ Mộng không nói gì, thật lâu sau, cuối cùng thẳng thắn: "Được rồi, có chút muốn."

Cả buổi chiều, hai người đều tâm sự, nói cái này nói cái kia.


Cách xa nhau hai nơi, ở trên mạng tuy rằng cũng liên lạc, nhưng bởi vì công việc của Dụ Mộng quá bận rộn cơ bản không nói vô nghĩa, hiện tại mặt đối mặt vừa thấy, cái gì cũng muốn nói.

Trong lúc đó Quý Liên Tinh dẫn Dụ Mộng đi xem quán bar của mình, cùng với hai căn nhà trọ khác, còn có giới thiệu với xung quanh.

"Nếu như cậu muốn ở lâu dài, thật ra có thể ở nhà mình." Quý Liên Tinh cảm thấy quan hệ giữa nàng và Dụ Mộng, cho dù cùng ngủ một giường cùng mặc một bộ dồ cũng là chuyện bình thường.

Tuy rằng nàng không ngại, nhưng Dụ Mộng là người hiểu chuyện.

"Mình ngủ nhà cậu, vậy Giang Thự ngủ ở đâu?"

"À, chị ấy ngủ ở lầu hai."

Dụ Mộng cười cười, "Mình cũng không muốn làm bóng đèn của hai người đâu, hơn nữa, cậu nên có không gian của mình, mình sẽ không tới ngắt lời. Nhiều nhất ở nhà cậu dăm ba ngày thôi, đến lúc đó mình ở gần đây tùy tiện thuê một phòng ở cũng được."

Thuê phòng? Vậy khẳng định không thể nào, bất động sản của Quý Liên Tinh ở chỗ này đều có vài chỗ, không thể nào để Dụ Mộng đi thuê phòng.

Nàng nghĩ nghĩ, "Như vậy đi, cậu ở trên lầu một căn nhà trọ khác của mình, thật ra lầu ba cũng để trống, lúc ấy mình chuẩn bị ở đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nơi này, có điều đã lâu không có người ở, cậu vào ở, phải quét dọn một chút."

Cuối cùng, Quý Liên Tinh lại nói thêm một câu: "Không cần tiền, nếu câu trả tiền mình sẽ đá đít cậu đấy."

"Nhìn xem, sau khi kiếm được tiền thì sức mạnh không giống nhau." Dụ Mộng chỉ cười, tự hỏi Quý Liên Tinh có thể thật sự không cần khoản tiền kia, cố ý muốn cho ngược lại có vẻ xa lạ, huống chi đều là chị em, qua lại rất bình thường, cô ấy trêu ghẹo nói:" Quý phú bà không thu tiền thuê nhà của mình, vậy mình phải rửa chén nhiều, quét dọn vệ sinh cho cậu."

"Ha ha." Quý Liên Tinh cười gật đầu, "Được được được, về sau chén đều do cậu và Giang Thự rửa."

"Chậc, còn chưa ở bên nhau, đã lên kế hoạch cho người ta rửa chén rồi."

Quý Liên Tinh cười ra tiếng: "Vậy đều cho cậu rửa!"



Giang Tiểu Đàn nằm trên giường ngáy o o, chất lượng giấc ngủ của trẻ con đều rất tốt, đã ngủ hai tiếng đồng hồ, vậy mà vẫn chưa tỉnh lại.

Giang Thự ở ban công gọi điện thoại, đối tượng trò chuyện là Lý Hướng Ngạn.

Mặc dù nói nghỉ một tháng, nhưng Giang Thự mỗi ngày vẫn có công việc phải xử lý, đặc biệt là lúc họp cô phải có mặt, còn có một số việc Lý Hướng Ngạn không thể quyết định, phải được Giang Thự đồng ý.

"Nói em mau về đi, tốt nhất là trong vòng một tháng." Giọng Lý Hướng Ngạn có chút khàn, hình như không thoải mái lắm.

"Giang Tiểu Đàn rất thích nơi này, ít nhất phải hai tuần nữa mới về được."

Lý Hướng Ngạn ngồi trong văn phòng, ông chủ này thật sự không dễ làm, mỗi ngày công việc chồng chất thành núi, anh không chỉ phải xử lý của Giang Thự, còn phải xử lý của chính mình, áp bức gấp đôi khiến anh không có thời gian nhảy Disco, ngay cả Disco cũng không thể nhảy, cuộc sống trong nháy mắt mất đi linh hồn.

Giang Thự cũng không có cách nào, Lý Hướng Ngạn tính tình nóng nảy cũng là bình thường, dù sao không có anh hỗ trợ, thật đúng là đi không xong.

"Anh vất vả rồi, chờ em về, em giới thiệu cho anh một anh chàng đẹp trai?"

"Nói thật?" Lý Hướng Ngạn khàn giọng còn không quên trai đẹp, "Lừa con mẹ nó là chó!"

"Ừ ừ, yên tâm, đảm bảo anh thích." Giang Thự vừa nói vừa nhịn cười, "Vậy mấy ngày nay làm phiền anh rồi, em mua cho anh một cái ghế mát xa đưa đến nhà anh, có chút bận, cúp trước nhé."

Trước khi cúp điện thoại, Lý Hướng Ngạn cố ý dặn dò: "Chuyện trai đẹp đừng có quên đó!"

Tút.

Giang Thự đã cúp điện thoại, cuối cùng nhịn không được lắc đầu, Lý Hướng Ngạn trí nhớ kém, trở về ngã vào trai đẹp, cũng không động não, cô đào đâu ra trai đẹp cho anh? Cũng chỉ có anh bị sắc đẹp làm mờ mắt, nói cái gì cũng tin.

Cất điện thoại vào túi, Giang Thự dựa vào ban công ngẩn người, bắt đầu nhớ Quý Liên Tinh.

Mấy ngày nay, có lẽ đã hiểu rõ cách sống của Quý Liên Tinh, cùng với sự nghiệp và kỳ vọng tương lai của nàng.

Giang Thự có chút mê mang, thật ra trong lòng cô cũng không yên, một tháng sau, cô trở lại thành phố A, sự nghiệp là một trở ngại cực lớn, chẳng lẽ sau này phải yêu xa sao?

Sự nghiệp của cô ở thành phố A đã gần mười năm, trong đó còn có gia tộc xí nghiệp móc nối, căn bản đi không được. Mà sự nghiệp của Quý Liên Tinh cũng đang trong thời kỳ thăng tiến, để cho ai từ bỏ cũng không có khả năng.

Vừa nghĩ tới đây, trong đầu Giang Thự đã lóe ra vô số khả năng, ví dụ như các nàng cuối cùng sẽ vì chuyện này mà cãi vã, ầm ĩ.

Ví dụ như, người thỏa hiệp cuối cùng vẫn không vui vẻ, các nàng không có cách nào làm cho đoạn tình cảm này hạnh phúc, lại ví dụ như, ngay cả biện pháp chiết trung cũng tìm không thấy.

Giang Thự đã vì chuyện này mà tính toán, cô nên dùng phương thức như thế nào nói cho Quý Liên Tinh, cô rất muốn cùng nàng đi tiếp, cho dù hy sinh một chút sự nghiệp cũng không sao, nhưng cô không biết giá trị kỳ vọng của Quý Liên Tinh rốt cuộc ở đâu, ngộ nhỡ không đạt được thì biết làm sao?

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn khó giải, cảm thấy hiện tại suy nghĩ chuyện này còn quá sớm.

Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng cười, cúi đầu nhìn, Quý Liên Tinh và Dụ Mộng đã đi dạo về.

"Hi!" Giang Thự đứng ở lầu ba vẫy tay với hai người.

Dưới lầu hai người ngẩng đầu, Dụ Mộng nói chuyện trước: "Ủa, sao chị lại ở ban công thế, chúng tôi còn tưởng rằng đang chị ngủ chứ!"

"Tiểu Đàn đang ngủ, tôi vừa gọi video xong, xử lý một chút chuyện."


"Người bận rộn, buổi tối chúng tôi muốn nướng thịt nướng!"

Quý Liên Tinh chỉ ngẩng đầu nhìn Giang Thự, nghe Dụ Mộng nói chuyện với cô, nàng đang suy nghĩ, Giang Thự đang gọi video với ai?

Dụ Mộng và Giang Thự lại hàn huyên mấy câu.

"Mau xuống đây, tôi ngẩng đầu đau cổ quá, chúng ta xuống đây nói chuyện!"

Giang Thự gật đầu, "Được, chờ tôi ~"

Nướng thịt nướng là Quý Liên Tinh đề nghị, đã gọi điện thoại thương lượng xong với Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên, nhà bọn họ có một cái sân vô cùng lớn, rất thích hợp nướng thịt, vừa vặn hôm nay không có việc gì làm, cũng không quá nóng, có thể tụ tập, thừa dịp lúc ăn để mọi người làm quen với nhau.

Thời gian là bốn giờ chiều, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn còn kịp.

Bên trong nhà bếp.

"Bên Vệ Nhiên đều có thiết bị, bọn họ làm gia vị và giá nướng, chúng ta chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn là được." Quý Liên Tinh xắn tay áo lên, "Để mình thái rau, hai người một người rửa rau, một người xiên đồ ăn đi."

Ba người, phân công hợp tác vừa vặn.

Giang Thự đứng hình, nhìn Quý Liên Tinh, nghĩ đến xiên đồ ăn hình như có thể đứng ở bên cạnh nàng, vì thế nói: "Chị, chị xiên đồ ăn?"

Quý Liên Tinh lại lắc đầu, "Chị rửa rau đi, em sợ thủ pháp của chị không thành thạo, lát nữa xiên tre đâm vào tay chị."

"Thảm nha, trọng sắc khinh bạn nha! Sao không sợ mình bị đâm!" Giọng Dụ Mộng rất lớn, xuyên qua toàn bộ phòng bếp, nhưng cô ấy cười nói, cuối cùng vẫn là lấy ra xiên tre, ôm nhiệm vụ xiên đồ ăn vào người mình.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến buổi tối. Bảy giờ rưỡi, ba lớn một bé cùng đến nhà Vệ Nhiên.

Bởi vì ban ngày trời đổ mưa, nhiệt độ giảm xuống, nhưng cũng không mát mẻ, mùa hè chính là như vậy.

Khi đến nơi, phát hiện trong sân đã đặt sẵn giá nướng và gia vị, cùng với một ít nước ngọt và bia. Giá nướng đã sớm đốt xong carbon, trực tiếp đặt nguyên liệu nấu ăn lên nướng là được.

Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên bưng ghế tới, mời mọi người ngồi. Quý Liên Tinh làm người trung gian, bắt đầu giới thiệu mọi người làm quen với nhau.

"Giới thiệu một chút, đây là bạn nối khố của em, Dụ Mộng, người trước đó cùng em làm việc ở thành phố A."

"À ~ Hiểu rồi, nghe qua rất nhiều lần." Hứa Thư Hạ gật đầu, chủ động tự giới thiệu: "Chị là Hứa Thư Hạ, đây là Vệ Nhiên, là bạn gái của chị. Bọn chị và Tiểu Quý xem như lúc cô ấy mới chuyển đến đây đã quen nhau."

Mọi người chào hỏi nhau, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng thật ra có nghe qua, phần lớn thời gian Quý Liên Tinh vẫn hội đàm một chút.

Quý Liên Tinh nói: "Thôi, dù sao cũng quen biết rồi, người trong nhà đừng khách sao. Chúng ta ăn xiên nướng thôi!"

Giang Tiểu Đàn đã sớm thèm chảy nước miến, cầm lấy một xiên cánh gà, "Em muốn ăn cái này!"

Dụ Mộng vẫy tay với cô bé, "Nào nào, lấy tới đây, chị nướng cho em."

Vệ Nhiên không nói nhiều, trực tiếp cầm lấy dụng cụ khui nắp chai, cạy năm chai bia, "Mỗi người một chai khai vị trước."

Hứa Thư Hạ nhận lấy bia, đưa cho ba người còn lại, cười nói: "Chỉ uống rượu thì không được đâu, chơi trò chơi đi."

Dụ Mộng một tay nướng xiên nướng, tay kia lấy điện thoại di động ra, "Dùng phần mềm thuê phòng chơi ai là gián điệp đi, ai chết người đó cứ thật hoặc thách."

Quý Liên Tinh bỗng dưng cẳng thẳng, "Thách không được phép quá đáng."

Giang Thự càng căng thẳng hơn nàng, bởi vì...... cô không biết chơi trò ai là gián điệp!

Xem ra bọn họ đều rất thành thạo, Dụ Mộng ở trên điện thoại di động đã xây xong phòng, chia sẻ đến trong nhóm vừa mới tạo, Giang Thự click tiến vào, nhập số phòng.

Suy nghĩ một chút, vẫn là nói:

"Cái đó, ai là gián điệp chơi như thế nào?"

Cô thật sự chưa từng chơi qua, thật ra người Giang Thự tiếp xúc đại đa số là người lớn tuổi hơn cô, trên thương trường chiếm đa số, loại thanh niên như Quý Liên Tinh này vẫn là ít, mà loại trò chơi này chưa từng chơi qua cũng rất bình thường.

"À, em nói cho chị một chút quy tắc. Chính là miêu tả một chút cái từ chị lấy được, trong năm người chúng ta chỉ có một người trong đó không giống với những người khác." Quý Liên Tinh ba câu liền giải thích rõ ràng, chủ yếu là trò chơi này cũng không khó, "Hiểu chưa?"

Giang Thự gật đầu, "Hiểu rồi."

Các nàng tiến vào phòng, chính thức bắt đầu chơi trò chơi.

Từ của gián điệp là: móng tay.

Còn từ của những người khác là: ngón tay.


Giang Thự lấy được thẻ gián điệp, nhưng hồn nhiên không biết.

Quý Liên Tinh liếc nhìn ngón tay Giang Thự, nói: "Có người có cái này rất dài."

Dụ Mộng mím môi, nuốt xuống ý cười, đứng đắn nói: "Của em đặc biệt đẹp."

Vệ Nhiên: "Tối qua tôi mới dùng qua."

Hứa Thư Hạ liếc cô ấy một cái, nói: "Tối hôm qua tôi cũng dùng qua."

Giang Thự nghe được vẻ mặt mơ hồ, có người rất dài? Được, có người có móng tay rất dài. Có người rất đẹp? Được, có người móng tay rất đẹp.

Chỉ là......

Tối hôm qua mới dùng qua??? Móng tay dùng như thế nào??? Dùng để làm gì???

"Giang Thự, mau, đến chị."

Giang Thự nhìn chằm chằm móng tay mình, "Tôi... tôi có hai mươi cái."

"Phụt!!!"

"Ha ha ha ha ha ha!"

"Vậy chị nhất định là gián điệp rồi!!!"

Có lẽ là chưa quen thuộc quy tắc, Giang Thự vòng thứ nhất liền bại trận, thật hay thách chọn một cái, cô lựa chọn thật.

"Tiểu Quý, Tiểu Quý hỏi đi."

Quý Liên Tinh hai má ửng đỏ, thật muốn hỏi Giang Thự nói thật nàng còn có chút ngượng ngùng, vì thế xua tay, từ chối: "Em không hỏi, mọi người hỏi đi."

Dụ Mộng nói: "Ê ê ê, nhìn lề mề chưa kia, để mình để mình." Cô ấy nhìn chằm chằm Giang Thự, để cho Giang Thự đối diện với ánh mắt của cô ấy.

Giang Thự rất tự nhiên mà đối diện.

"Chị bắt đầu thích Tiểu Quý bao lâu rồi?" Cuối cùng Dụ Mộng còn không quên thêm một câu: "Không được nói dối!"

Giang Thự suy nghĩ trong chốc lát, tựa hồ đang nhớ lại, cô bắt đầu có cảm giác với Quý Liên Tinh, khoảng chừng là...

"Lần đầu tiên cô ấy hát cho tôi nghe ở quán bar."

Trái tim Quý Liên Tinh ở một bên đập mạnh một cái.

Lần đầu tiên hát trong quán bar? Đêm đó Giang Thự thưởng cho nàng 50 ngàn? Sớm vậy sao?"

"Vậy chị đã thích bao nhiêu người rồi?"

Giang Thự ngây ngốc trả lời câu hỏi thứ hai: "Chỉ có một mình cô ấy thôi."

Hứa Thư Hạ cười ra tiếng heo kêu, "Cô ấy hỏi hai câu rồi! Cô chỉ cần trả lời một câu thôi!"

Vệ Nhiên cũng cười theo, nghĩ thầm Giang tổng cũng có lúc ngốc nghếch.

Hứa Thư Hạ giơ chai bia lên, "Mọi người cụng một ly, uống rồi chơi tiếp!"

Dụ Mộng lật cánh gà của Giang Tiểu Đàn lên, rót cho cô bé một ly nước trái cây, "Nào, chúng ta không thể quên Tiểu Đàn được, sáu người chúng ta cùng cụng một ly nào ~~~"

Giang Tiểu Đàn vui vẻ gia nhập, uống xong rất nhanh liền bắt đầu vòng tiếp theo.

Trải qua vòng trước, Giang Thự rất nhanh đã quen thuộc quy tắc trò chơi, ván thứ hai chơi tương đối thuần thục.

Quý Liên Tinh tuy rằng biết chơi, nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt của lão hồ ly, cuối cùng bị bỏ phiếu loại, bị chỉ ra thân phận gián điệp.

"Ai nha ai nha, hai người này không được nha, thay phiên thua à. Tiểu Quý thật hay thách đây?" Hứa Thư Hạ nhướng mày, một bộ xem kịch vui.

Thật hay thách, vấn đề thường nói, mặc kệ chọn cái nào đều là chịu thiệt.

Nếu thách, Quý Liên Tinh cũng có thể tưởng tượng ra mấy người này muốn chỉnh nàng như thế nào.

"Thật đi."

"Thật à, ai hỏi đây?"

Giang Thự chớp chớp mắt nhìn Quý Liên Tinh, trong mắt giống như có lời muốn nói.

"Nào nào, Giang Thự tới hỏi đi."

Giang Thự không từ chối, "Được, tôi hỏi."

Tất cả mọi người an tĩnh lại, chỉ có âm thanh cánh gà trên giá nướng ở phía sau xèo xèo.

Giang Thự cầm bia trên mặt đất lên, nhấp một ngụm, nói: "Em yêu thầm cô ấy bao lâu rồi?"

Giống như đang đối ám hiệu, yêu thầm cô ấy, yêu thầm ai, cô ấy là ai? Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên đều không biết, biểu cảm Dụ Mộng có chút vi diệu, nhưng cũng không nói gì.

Tất cả mọi người duy trì trầm mặc, nhìn về phía Quý Liên Tinh.

Như là một viên đá ném vào giữa hồ, trong lòng hơi gợn sóng, một tầng lại một tầng hồi ức mạnh mẽ tràn vào trong đầu.

Giang Thự biết sao? Làm sao cô biết được?


Nàng nhìn về phía Giang Thự, phát hiện ánh mắt Giang Thự có thể nói chuyện, Quý Liên Tinh chỉ liếc mắt một cái liền hiểu rõ trong lòng.

"5 năm."

5 năm, còn dài hơn trong tưởng tượng của Giang Thự.

Giang Thự suy nghĩ, nếu như không có đêm hôm đó, nếu như cô và Quý Liên Tinh không có cơ hội quen biết, như vậy có phải 5 năm này sẽ lặng lẽ trôi đi vào một buổi tối nào đó, giống như chưa bao giờ xuất hiện trên thế giới này?

Sau khi hỏi Quý Liên Tinh câu kia, Giang Thự không còn hỏi gì khác.

Các nàng chơi vài vòng, bia uống hết chai này đến chai khác, đặc biệt là Giang Thự và Quý Liên Tinh, hai người này hình như là đang âm thầm phân cao thấp, so bì ai có thể uống nhiều hơn.

Dụ Mộng vẫn duy trì tỉnh táo, bởi vì cô ấy còn có một nhiệm vụ, chính là chăm sóc tốt Giang Tiểu Đàn.

Đêm hè tịch mịch, trong không khí trôi nổi mùi thì là.

Quý Liên Tinh đặt chai bia xuống, dựa người sang một bên, đầu gối lên vai Giang Thự.

Hai người đều hơi say, Quý Liên Tinh híp mắt nhìn về phía ngọn đèn trong sân, đầu của nàng bắt đầu trời đất quay cuồng, nhắm mắt lại, mùi thơm trên người Giang Thự chuyển vào trong xoang mũi của nàng, mùi vị quen thuộc làm cho nàng nhớ đến thật lâu trước kia, xa xưa đến thời đại học.

Khi đó Giang Thự không nhận ra nàng, tiếp xúc giữa hai người, có lẽ cũng chỉ có không khí, chỉ có khi nàng ở gần Giang Thự, mới có thể ngửi được mùi trên người Giang Thự.

Nhưng đối với nàng khi đó mà nói, cũng chỉ có thế mà thôi, không có dũng khí tiến gần hơn một bước.

Ký ức có chút mơ hồ, nhưng giật mình nhận ra, thời gian dường như cũng thần kỳ, người từng cảm thấy xa không thể với tới, giờ phút này đang ở bên cạnh nàng.

"Giang Thự."

"Hả?"

"Em hơi say."

"Chị cũng vậy."

Giang Thự vươn tay, ở trong không khí bắt một cái, bắt công dã tràng.

Quý Liên Tinh cười cô, giơ tay lên, kéo cô một cái, ngón tay hai người chạm vào, lòng bàn tay dán sát vào nhau, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

"Tiểu Đàn, còn ăn nữa không?"

"Còn muốn ăn còn muốn ăn, chị Cá, chị cũng ăn nhiều một chút!"

"Vệ Nhiên, chị uống ít thôi, buổi tối nếu chị nôn trên giường thì em xử chị đấy!"

Ba người kia mỗi người một câu, giống như trò chuyện rất vui vẻ.

Giang Thự đứng dậy, bước chân có chút phù phiếm, nhưng không quan trọng, cô hỏi Vệ Nhiên: "Nhà vệ sinh của cô ở đâu?"

Vệ Nhiên chỉ chỉ trong phòng.

"Nhím Nhỏ, em đi với chị." Giang Thự nhẹ nhàng ngoắc tay Quý Liên Tinh, kéo nàng lên.

Các nàng đi vào phòng, đi về phía nhà vệ sinh, một bước lại một bước, mỗi một lần đều giẫm lên trong lòng, tim không ngừng đập nhanh hơn.

Đi tới cửa phòng vệ sinh, Giang Thự đẩy cửa ra, một khắc Giang Thự đi vào cửa phòng tắm kia, Quý Liên Tinh đi theo phía sau cô, tim đập giống như nhịp trống tiết tấu nhanh, một lần lại một lần gõ, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Khoảnh khắc cửa khép lại, Giang Thự nhẹ nhàng đẩy, Quý Liên Tinh liền dựa vào cửa.

Giang Thự dán lên, bỗng nhiên, mùi rượu của hai người va chạm với nhau, sinh ra phản ứng hóa học tuôn ra tia lửa hormone.

Quý Liên Tinh một tay xoa lên mặt Giang Thự, lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng bỏng.

Nàng ở trong mắt Giang Thự thấy được bóng dáng của mình, giống như là nằm dịu dàng ở trong biển, cũng sắp lún vào.

"5 năm." Giang Thự tới gần, nghiêng mặt ở Quý Liên Tinh bên cạnh, trong mắt đều là đau lòng, "5 năm tại sao cũng không đến chủ động làm quen chị?"

"Khi đó em không dám." Quý Liên Tinh nhắm mắt, chủ động ngẩng đầu nghênh hợp với cô, cảm nhận nhiệt độ môi Giang Thự, ngứa ngáy từ trên lan tràn xuống dưới, giống như thế giới đang xoay tròn.

"Em ưu tú như vậy, phải tự tin, phải dũng cảm." Giang Thự nâng mặt nàng lên, hôn lên môi nàng một cái, cảm thấy không đủ, lại dán lên.

Quý Liên Tinh đưa tay ôm lấy cô, muốn tới gần một chút, lại cảm thấy mặc kệ cách bao nhiêu gần cũng không đủ, tại một khắc môi Giang Thự chạm vào kia cuối cùng nhịn không được, nàng cắn môi Giang Thự.

Đã quên là ai thăm dò trước, đã sớm tan rã.

Quý Liên Tinh vươn lưỡi nhiệt liệt đáp lại cô, hấp thụ hương vị ngọt ngào của rượu trong miệng Giang Thự, lưỡi Giang Thự ngoắc vài lần, khiến Quý Liên Tinh thần hồn điên đảo.

Tình yêu là hồng thủy mãnh thú, sở dĩ đặc biệt, là bởi vì nhiệt liệt chỉ có một người này.

Nàng ở trong lòng Giang Thự hoàn toàn rơi vào tay giặc, ngoại trừ đi theo nội tâm đáp lại, đã tìm không thấy phương thức khác biểu đạt loại yêu thích mất mà lấy lại này.

Đã quên giằng co bao lâu, Giang Thự mới dừng lại.

"Em say rồi sao?" Giang Thự tựa vào tai nàng thì thầm.

Quý Liên Tinh thở hổn hển, huyệt thái dương nhảy thình thịch, "Say rồi."

"Biết chúng ta đang làm gì không?"

Hai tay Quý Liên Tinh còn đeo trên cổ Giang Thự, đầu vùi trong ngực Giang Thự, nhỏ giọng nói: "Biết."

Giang Thự ngửi thấy mùi tóc nàng, chóp mũi không nhịn được cọ vài cái, "Tiểu Đàn nói đêm nay muốn ngủ với Dụ Mộng."