"Không cần thiết, rốt cuộc tôi chỉ là một công cụ bồi ngủ, không phải sao?" Quý Liên Tinh liền như vậy nhìn Giang Thự, ánh mắt của nàng giống một cây đao, có lực xuyên thấu cực mạnh.
Ánh mắt Giang Thự chỉ chạm vào nàng một chút, liền cảm thấy quá bén nhọn, có cảm giác tim chính mình bị đâm mạnh.
"Em không phải." Nói thế nào cũng không được, bất đắc dĩ liền như vậy khô quắt bẹp nghẹn ra một câu.
Không biết nên giải thích như thế nào, luôn cảm thấy giải thích như thế nào cũng không đúng, huống hồ cô cũng không ngờ tới một câu nói có lệ với Hà Lâm như vậy sẽ bị Quý Liên Tinh nghe thấy.
Quý Liên Tinh không nói chuyện, cúi đầu lảng tránh ánh mắt Giang Thự, rõ ràng rất thất vọng với câu trả lời này.
Không phải sao? Nếu không phải thì tại sao phải nói như vậy? Hơn nữa, lời nói đã lọt qua tai rồi, làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra?
Trong lòng Quý Liên Tinh kỳ thật cũng rất rối, nàng vừa để ý vừa cảm thấy Giang Thự thật ra có thể không cần dỗ dành nàng, dù sao cũng không có kim chủ nào có kiên nhẫn như vậy, có lẽ cũng không có chim hoàng yến nào không thấu tình đạt lý như vậy.
Hai người cùng trầm mặc, giống như đang tiến hành một hồi giằng co không có tiếng động, trong phòng có chút quá mức im lặng.
Lặng im không tiếng động, trong lòng Giang Thự như có con kiến đang bò, cực kỳ khó chịu, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, thỏa hiệp trước.
"Được rồi, mặc kệ em có tin hay không, tôi đều giải thích một chút, nhưng chỉ giải thích một lần."
Yết hầu Quý Liên Tinh trượt xuống, không nói chuyện, đang đợi cô nói tiếp.
"Cô gái vừa rồi tên là Hà Lâm, cô ta là tình nhân nửa năm nay của tôi, chúng tôi chỉ ở bên nhau một tháng, rất ngắn. Thật ra tôi và cô ta chưa phát sinh gì cả, tiếp xúc thân mật nhất cũng giới hạn trong ôm ngủ."
Nói lên "Ôm ngủ", Giang Thự lại cố ý cường điệu một chút: "Chính là cái kiểu mặc quần áo ôm ngủ."
Xoang mũi Quý Liên Tinh hừ ra một chữ: "Ừm."
Giang Thự tiếp tục nói: "Có thể tuổi cô ta còn khá nhỏ đi, còn đang học đại học, trí óc còn non nớt nên rất ỷ lại vào tôi, thật ra đã tới tìm tôi không chỉ một lần."
"Ừm."
"Cho nên đêm nay nói những lời đó, là muốn cho cô ta hoàn toàn hết hy vọng, nếu cô ta muốn nghe, tôi liền nói cho cô ta nghe. Chỉ bao gồm cô ta, không bao gồm em, em không cần để ở trong lòng."
"Vậy còn Thỏ Con thì sao?" Quý Liên Tinh không nhịn xuống, chung quy vẫn hỏi ra vấn đề chính mình để ý nhất.
"Cô ta sinh năm thỏ, bảo tôi gọi cô ta là Thỏ Con, là cô ta chủ động yêu cầu."
"Rốt cuộc thì chị có bao nhiêu tình nhân?" Nếu muốn hỏi không bằng dùng một lần hỏi cho xong.
"Em là người thứ mười."
Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, còn nhiều hơn nàng tưởng tượng.
Mười cô gái, khái niệm gì đây? Cô nên có bao nhiêu hoa tâm đây? Hơn nữa vừa mới cô dùng từ là "tình nhân nửa năm", cho nên nói chính mình là "tình nhân sáu tháng cuối năm" sao?
Nói cách khác, đến thời điểm sang năm, có lẽ nàng sẽ trở thành tình nhân "sáu tháng cuối năm năm ngoái" trong miệng Giang Thự.
Bình quân một năm hai đến ba người?
Quý Liên Tinh cảm thấy chính mình cả đời đều nói không đến mười người.
Vì thế nàng rất nhanh ý thức được, người trước mặt này, người nàng yêu thầm gần 5 năm, lại có quan niệm về tình yêu hoàn toàn khác với nàng.
Quý Liên Tinh cảm thấy tình yêu không phải trò đùa, thân thể cũng không phải, nàng không rõ tại sao lại Giang Thự bao nuôi nhiều tình nhân như vậy.
"Tôi nói xong rồi, em còn có gì muốn hỏi không?"
"Hết rồi." Quý Liên Tinh rút tay chính mình ra khỏi tay Giang Thự, "Tôi đi xuống lấy hòm thuốc."
"Tiểu Quý." Lần này Giang Thự không gọi Nhím Nhỏ nữa, "Vậy nên còn giận sao?"
"Không giận." Quý Liên Tinh cảm thấy nếu chỉ là quan hệ tình nhân, nàng không có tư cách để tức giận.
"Vậy em ghét tôi không?"
"Không ghét." Quý Liên Tinh cúi đầu mang dép lê, xỏ chân mềm mại vào trong dép lông nhung, lại bồi thêm một câu: "Nhưng cũng không thích."
Thật ra không phải không thích, mà là cảm thấy biểu đạt ý thích cũng không có ý nghĩa, bởi vì nàng và Giang Thự sớm muộn gì cũng phải đường ai nấy đi, khiến cho phần yêu thích này kết thúc hoàn toàn khi mối quan hệ này kết thúc.
Quý Liên Tinh giờ phút này vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo đến mức bản thân nàng cũng kinh ngạc.
Nàng một mình xuống lầu lấy hòm thuốc, trong lúc vẫn luôn đang tự hỏi một vấn đề, quyết định làm nhân tình của Giang Thự rốt cuộc có phải lựa chọn chính xác không?
Tự hỏi một lát, cảm thấy hẳn là chính xác, nàng cách Giang Thự càng gần, cũng nhìn thấy cô càng thêm chân thật, Quý Liên Tinh bắt đầu hiểu, trên thế giới tuyệt đối sẽ không có người hoàn hảo, cho dù là nữ thần hoàn hảo của nàng cũng không hoàn hảo.
Vứt bỏ những ảo tưởng đó, giờ phút này dáng vẻ Giang Thự mới là dáng vẻ chân thật của cô.
Cô là dối trá, cũng là thành thật, xinh đẹp, cũng là dễ thay dổi, cô là một người thật sự bình thường, chứ không phải là hình ảnh được tô vẽ quá đẹp trong đầu.
Cho nên, Giang Thự như vậy vẫn muốn tiếp tục thích sao? Trong lòng Quý Liên Tinh không có đáp án.
Nàng mở ra hòm thuốc, lấy thuốc lên lầu.
Khi đến phòng phát hiện Giang Thự còn đang nằm trên giường, không biết cô nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ cái gì.
Quý Liên Tinh lấy ra thuốc giảm sưng, dùng tăm bông bôi lên trán Giang Thự, trán cô có cục u nho nhỏ nhô lên, thuốc cao màu trắng bôi lên vết sưng đỏ.
"Có đau không?"
"Có chút."
"Vừa rồi không phải cố ý."
Giang Thự ôm chầm lấy eo Quý Liên Tinh, ôm nàng vào trong lòng ngực.
"Vậy em thích cái kiểu nào?"
"Hửm?" Quý Liên Tinh bị hỏi đến không thể hiểu được, sao đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"Em vừa mới nói em sẽ không thích tôi, vậy em thích cái kiểu nào?"
À, đang nói vấn đề vừa mới kia. Cung phản xạ của nàng khá dài.
Quý Liên Tinh quỳ, eo bị Giang Thự ôm chặt, trong tay còn cầm tăm bông, chất phác trả lời cô: "Tôi không biết."
"Nhưng hiện tại em là tình nhân của tôi." Giang Thự ngẩng đầu, nhìn Quý Liên Tinh, trong mắt ngậm đầy bất mãn, "Nhưng em lại nói em không thích tôi, em không nên."
Quý Liên Tinh duy trì động tác này, không biết nên trả lời như thế nào.
"Em không biết lấy lòng tôi thế nào." Giang Thự tiến thêm một chút, đặt lên thắt lưng Quý Liên Tinh, "Tình nhân trước giờ của tôi, đều nói yêu tôi, rất yêu tôi, thật cũng được, giả cũng được, tôi nghe sẽ vui vẻ."
"Vậy tôi thích chị."
"Có lệ."
Giang Thự buông lỏng nàng ra, đến khi Quý Liên Tinh cho rằng cái ôm này đã kết thúc, nàng nghe thấy Giang Thự mở bọc kẹo m út.
Cái kẹo m út vị vải kia đã bị cô ăn xong rồi, xem ra cô hiện tại muốn ăn cái vị quýt này.
Cô là con nít sao? Thích ăn cái này.
Kẹo m út vị quýt kia bị Giang Thự ngậm ở trong miệng, vị quýt nồng đậm cùng dư vị của vị vải hòa quyện bên nhau.
Ngay sau đó, Quý Liên Tinh bị một lực đạo kéo qua đi, đâm vào lòng ngực mềm như bông.
"Làm gì?"
Giây tiếp theo vị quýt cùng vị vải chui vào trong miệng Quý Liên Tinh, mang theo hơi ấm. Lưỡi Giang Thự rút đi dịu dàng dĩ vãng, biến thành một con thú hoang, cướp đi không khí trong miệng Quý Liên Tinh.
Quý Liên Tinh đầu choáng váng, nhẹ nhàng đẩy Giang Thự ra, rất rõ ràng, lực đạo này như gãi ngứa.
Liên tục thật lâu, đến lúc Quý Liên Tinh gần như không thở nổi, Giang Thự mới buông nàng ra.
Quý Liên Tinh mở miệng th ở dốc, hít không khí vào trong miệng, cổ áo ngủ hồng nhạt trên dưới phập phồng, là kết quả hô hấp không thuận.
Giang Thự cách áo ngủ nhìn thoáng qua, yết hầu trượt một chút, đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
"Sao em lại mặc áo ngủ như vậy?"
Quý Liên Tinh cúi đầu, phát hiện áo ngủ vẫn là áo ngủ kia, nhưng ánh mắt Giang Thự đã không phải ánh mắt kia.
"Tôi, tôi mấy ngày nay không phải vẫn luôn mặc cái này sao?"
Giang Thự cầm chăn quấn quanh người Quý Liên Tinh, cảm thấy vẫn chưa đủ, còn che lại cổ áo của nàng, tránh cho nhìn thấy chỗ lộ da lộ thịt.
"Em trước tiên cứ quấn lại như vậy đi."
Bị quấn thành người tuyết Quý Liên Tinh đầy mặt hoang mang, "Vì sao?"
"Bởi vì tôi có hơi nóng." Giang Thự nâng tay lên, dùng mu bàn tay lạnh chườm lên mặt mình.
"Hả?" Quý Liên Tinh phản ứng mấy giây, sau đó mặt đỏ lên, "Ồ."
Nếu nàng hiểu không lầm, Giang Thự là có ý kia sao?
Ừm, người trưởng thành sẽ có nhu cầu, hiểu.
Quý Liên Tinh ngón chân trái cùng ngón chân trái vuốt v e lẫn nhau vài cái, nàng giống như đồng dạng cảm giác với Giang Thự.
Một cảm giác nóng bức.
Quý Liên Tinh quấn trong chăn có chút xao động bất an, "Chăn có thể buông xuống không?"
"Không thể."
"Tôi cũng nóng."
Giang Thự nghiêng người liếc nhìn Quý Liên Tinh.
Gương mặt hồng nhạt, một đôi mắt trong trẻo, bởi vì m út mà môi có hơi sưng, tóc búi củ tỏi, để lộ làn da mịn màng bên tai.
Ực ực, yết hầu Giang Thự hoạt động một chút.
"Không được, quấn lại cho tôi."
Quý Liên Tinh nhíu mày, nàng thật sự nóng, muốn thông thoáng khí, "Chị thật bá đạo!"
"Kẹo m út vị quýt ngon không?" Giang Thự cố ý chuyển chủ đề.
Quý Liên Tinh khó hiểu bị cô dẫn lạc lối, "Ngon, nhưng không ngon bằng vị vải."
"Vậy em cảm thấy là kẹo m út vị vải ngon, hay là kẹo m út vị vải trong miệng tôi ngon?"
"Làm sao tôi biết được, vừa rồi trong miệng chị không phải vị quýt sao?"
"Vậy em cảm thấy là kẹo m út vị quýt ngon, hay là kẹo m út vị quýt trong miệng tôi ngon?"
"Có cái gì khác nhau?" Quý Liên Tinh nói không chú ý, chăn trên người thuận thế rơi xuống, xương quai xanh thẳng tắp lộ ra ngoài, bả vai thon dài mang vẻ đẹp xương xẩu.
Giang Thự nhìn chằm chằm nàng, tim đập loạn xạ, cô rất rõ ràng cảm nhận được loại cảm giác kinh hoàng này, vì sao hả, vì sao nhỉ? Vì sao tim đập nhanh như vậy, trong phòng là mở điều hòa 100℃ sao?
"Khụ." Cổ họng Giang Thự có chút khô khốc, cô cúi đầu, nhìn chằm chằm ga trải giường, tránh cho tầm mắt tiếp xúc đến Quý Liên Tinh, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Kẹo m út vị quýt và kẹo m út vị quýt trong miệng tôi đương nhiên không giống nhau."
Đang nói, cô cảm thấy có gì đó trào dâng.
Ngay sau đó lộp độp, một màu đỏ tươi xuất hiện trên tấm ga trải giường màu xám.
Quý Liên Tinh kinh hô: "A! Sao chị lại chảy máu mũi!"
Giang Thự sửng sốt, dùng tay sờ, đầy tay đều là máu.
"Tôi không biết......"
Quý Liên Tinh vội từ trên đầu giường rút hai tờ giấy khăn thay cô lau, nàng phát hiện máu mũi Giang Thự không phải chảy hai bên, mà là một bên.
"Đừng ngửa ra sau, cứ như vậy, nhét cục giấy vào mũi là có thể ngừng."
"Ừm." Giang Thự nhận lấy cục giấy, nhẹ nhàng ấn xuống, tầm mắt không chú ý, nhìn về phía Quý Liên Tinh một chút, không cẩn thận nhìn thấy rãnh nông trên cổ áo.
"Nhím Nhỏ, em đừng cúi người như vậy, tôi sẽ ——" Lời còn chưa dứt, lỗ mũi còn lại của Giang Thự lại chảy ra máu.
"Trời ơi, rốt cuộc sao lại thế này, gần đây chị ăn cái gì nóng lắm sao?" Quý Liên Tinh có hơi hoảng loạn, lập tức lại lấy giấy lấp kín cho cô.
"Tôi không sao, Nhím Nhỏ, trước tiên em dừng lại đã." Giang Thự ấn tay nàng, nhắm mắt lại, "Em đi xuống lầu rót cho tôi ly nước được không?"
"Được, tôi đi ngay."
"Tủ lạnh có đá, thêm cho tôi ba viên đá."
"Được rồi."
Giang Thự nghe được tiếng bước chân Quý Liên Tinh rời đi mới mở mắt.
Tại sao lại như vậy chứ? Không nên cũng không thể. Giang Thự nằm mơ cũng không nghĩ loại chuyện này sẽ xảy ra ở trên người mình, cô còn tưởng rằng nó chỉ biết xuất hiện ở trong phim.
Bởi vì thật sự thật sự quá! Mất! Mặt! Rồi!