Đối với người đi làm mà nói, ngủ trưa luôn là ngủ không đủ.
Nửa giờ sau, Quý Liên Tinh bị chuông báo thức làm cho tỉnh, đồng thời mở mắt ra, nàng nhìn thấy Giang Thự cũng mở mắt.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Thự buồn ngủ mông lung, ánh mắt có chút mơ hồ.
"Giang tổng, tôi phải đi xuống dưới, phải quẹt thẻ." Quý Liên Tinh xốc chăn lên bước xuống giường, mang giày xong chuẩn bị rời đi.
"Ừm, đừng để trễ."
Từ văn phòng bước ra, Quý Liên Tinh vuốt thẳng mái tóc rối bù của mình, nàng nhìn thấy tiểu tỷ tỷ trước đài đã đến vị trí làm việc, hai người chạm mắt nhau, nhìn nhau, ăn ý dùng ánh mắt chào hỏi.
Quý Liên Tinh ấn thang máy, thang máy hiện lên, 26, 27, 28......
Khi cửa thang máy mở ra, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là Lý Hướng Ngạn.
Anh ấy giống như thật sự rất thích chạy đến đây.
Không nghĩ tới sẽ gặp phải, có hơi lúng túng, Quý Liên Tinh chỉ có thể chủ động chào hỏi: "Anh Tiểu Lý."
Lý Hướng Ngạn gật đầu, lộ ra vẻ mặt tương đối thân thiện, "Chào em."
Một người vào một người ra, Quý Liên Tinh đứng ở thang máy, biểu tình vẫn là có chút mất tự nhiên.
"Vậy em xuống dưới?"
"Ừm, tạm biệt."
Mắt Lý Hướng Ngạn nhìn cửa thang máy, thẳng đến khi khép lại, anh ấy mới xoay người hỏi tiểu tỷ tỷ trước đài:
"Cô ấy thường xuyên tới sao?"
Tiểu tỷ tỷ trước đài chỉ tự hỏi một giây liền trả lời: "Thỉnh thoảng."
"Được."
Lý Hướng Ngạn đi đến văn phòng Giang Thự, anh ấy đi đường mang theo gió, giày da bóng lưỡng đạp lên trên mặt đất phát ra thanh âm thanh thúy.
Đi đến cửa văn phòng dừng bước lại, lần này anh ấy gõ cửa, bên trong lên tiếng mới mở ra.
Giang Thự đang gọi điện thoại, một bên gọi một bên pha cà phê, trong phòng thoang thoảng mùi cà phê.
Lý Hướng Ngạn bên này mới vừa ngồi xuống, Giang Thự vừa lúc cúp điện thoại.
"Đuổi kịp rồi, pha cho anh một ly đi?"
"Muốn uống thì tự pha."
Giang Thự bưng cái ly nhấp một ngụm, vị cà phê ở trong miệng tùy ý tản ra, vị đắng ập đến trong đầu cô, làm cho ở sau giờ ngọ tỉnh táo một chút.
Lý Hướng Ngạn đi đến máy pha cà phê, đổi giấy lọc, tiếng máy một lần nữa ầm ầm vang lên.
Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc máy pha cà phê, tai anh đã tự động chặn tiếng ồn, ngắn ngủi lâm vào giai đoạn du thần......
Cà phê được vắt ra nhỏ giọt vào chiếc ly sứ nhỏ màu trắng, miệng ly tỏa ra sương mù.
Vài phút sau, máy móc kết thúc vận tác, Lý Hướng Ngạn xoay người, dựa vào cạnh bàn, nhìn về phía Giang Thự.
"Cuối tuần là ngày giỗ anh trai em."
"Em biết." Cà phê trong miệng Giang Thự càng trở nên đắng, nhưng cô thích vị đắng đậm đặc này.
"Em đưa Giang Tiểu Đàn đi đi, anh không đi." Lý Hướng Ngạn bưng ly lên nhấp một ngụm, cau mày, quên mất nhiệt độ có hơi quá nóng.
"Sao lại không đi? Một năm chỉ có một ngày này thôi?"
"Ha ha, đi đau lòng." Lý Hướng Ngạn đặt ly xuống, đi đến bàn làm việc, anh ấy ngồi vào vị trí Quý Liên Tinh vừa mới ngồi, "Em cùng cô nương kia vẫn chưa chán à?"
"Tạm thời chưa có." Giang Thự mở máy tính, chuẩn bị phân tích số liệu, thấy Lý Hướng Ngạn còn đang ngẩn người, không biết anh ấy suy nghĩ cái gì, lại nói: "Hiện tại chưa có, nhưng nhanh thôi, hiệp ước chỉ có hai tháng."
"Xí." Lý Hướng Ngạn nhịn không được lắc đầu, "Tối hôm qua đưa Giang Tiểu Đàn về nhà, con bé nói nó thích chị gái đó, còn nói em cảm thấy cô ấy không giống, anh còn tưởng rằng cô ấy đặc biệt hơn chứ."
"Phải không giống nhau." Giang Thự nhìn màn hình máy tính, ngữ khí bình đạm đến không có cảm xúc gì, "Chính là cùng em chán hay không chán không quan hệ, nên chán vẫn là sẽ chán."
Những ngón tay thon dài của Giang Thự nhảy múa trên bàn phím, giống như đang cùng ai nói chuyện phiếm.
Lý Hướng Ngạn toàn bộ quá trình nhìn chằm chằm cô, cẩn thận quan sát.
Diện mạo của Giang Thự, là cái loại mỹ nhân lạnh lùng, tính cách cô cùng bề ngoài không có quá nhiều khác biệt, người này tính tình rất lạnh.
Cho dù đối tốt với bạn, cũng là không thật lòng tốt, giả, đều là giả.
Cô là cao thủ giở trò, khóa lại bề ngoài kia tầng cháy rực bên trong, là thế nào đều không hòa tan băng sương.
"Loại tình huống này còn tính tiếp tục bao lâu?" Lý Hướng Ngạn chỉ chính là đang nói tới tình huống tìm các cô gái bồi cô ngủ, kỳ thật Giang Thự trước kia cũng không như vậy.
"Em không biết." Giang Thự ngẩng đầu liếc nhìn Lý Hướng Ngạn một cái, nhưng lại cười, "Nhưng mà hiện tại em rất vui vẻ."
"Không tính chuyện yêu đương nghiêm túc sao?"
"Không tính." Giang Thự không có nửa điểm do dự, "Trước giờ không nghĩ tới, hơn nữa em ngộ không đến thích, với em mà nói, duy trì cảm giác mới mẻ rất khó."
Lý Hướng Ngạn như suy tư gì đó, anh và Giang Thự là từ nhỏ đã quen biết nhau, lấy hiểu biết của anh đối với cô, Giang Thự thật sự là chưa từng thật lòng yêu bất kỳ kẻ nào, mặc dù l@m tình nhân của cô sẽ được đối đãi dịu dàng, nhưng thời gian thông thường đều rất ngắn, Lý Hướng Ngạn trong lòng đại khái tính toán một chút, hẳn là đều không vượt qua một tháng.
"Xem ra cảm giác mới mẻ em đối với cô ấy sẽ ngắn hơn mùa thu này." Lý Hướng Ngạn cười nói, ý cười lại không có dừng ở đáy mắt, không hiểu sao anh nhớ tới lúc vừa mới ra thang máy, bộ dạng Quý Liên Tinh khi cùng anh chào hỏi.
Quý Liên Tinh hẳn là một trong số tình nhân đông đảo của Giang Thự, là người Lý Hướng Ngạn cảm thấy thuận mắt nhất, không đơn giản là bởi vì bề ngoài, còn có cảm giác nàng cho người ta.
Vài lần gặp mặt ngắn ngủi, lật lại lúc trước chưa gặp mặt anh đã đánh giá nàng rằng: Hám làm giàu, hư vinh, nịnh nọt......
Hoàn toàn ngược lại, Lý Hướng Ngạn hiện tại cảm thấy cô gái này trong tưởng tượng của anh ấy không kém cỏi như vậy, đương nhiên, anh ấy cảm thụ cũng không thể thay đổi được Giang Thự.
"Giang Thự, em có cảm thấy em có đôi khi đặc biệt xấu xa hay không?"
"Hả?"
"Nếu tình nhân nhỏ của em thích em thì phải làm sao?"
"Sao có thể chứ?" Giang Thự lộ ra biểu cảm không thể tin tưởng, "Ai mà lại thích kim chủ của chính mình?"
"Em quên rồi sao? Cái người tình nhân thứ hai của em, yêu em yêu đến chết đi sống lại."
Giang Thự lắc đầu, "Cô ta giả vờ, cho tiền đến cuối cùng không có tới đi tìm em nữa."
Cô nhìn về phía Lý Hướng Ngạn, biểu tình trở nên nghiêm túc, "Em tiêu tiền chỉ là vì bản thân vui vẻ, cảm xúc của họ không liên quan gì đến em."
"Em nói không tật xấu." Lý Hướng Ngạn bĩu môi, nhún vai, "Cho nên anh nói a, em là đồ nữ nhân xấu xa a."
"Đây không quan trọng, theo như nhu cầu." Cùng Lý Hướng Ngạn nói cái này, Giang Thự đột nhiên cảm thấy có hơi đau đầu, trong chốc lát lóe lên hình bóng Quý Liên Tinh.
Chim hoàng yến sẽ thích kim chủ sao? Không thể nào, trừ phi chim hoàng yến kia ngốc đến phát nổ.
Nhưng nếu lỡ thì sao? Nếu Quý Liên Tinh thích chính mình thì sao? Tưởng tượng đến vấn đề này, đầu Giang Thự càng đau, cô cảm thấy chính mình ở dự thiết một ít chuyện không có khả năng phát sinh, càng nghĩ càng chỉ gây thêm rắc rối.
"Lý Hướng Ngạn, anh nghĩ nhiều quá rồi đó, làm em cũng nghĩ nhiều rồi này, công việc em rất bận."
Lý Hướng Ngạn đứng dậy, anh ấy biết Giang Thự đang hạ lệnh đuổi khách, nhưng lượng công việc của cô quả thật rất lớn, hiện tại không thích hợp cùng cô nói chuyện nhà.
"Đi trước nhé, bái bai." Lý Hướng Ngạn nhìn Giang Thự liếc mắt một cái, "Thật sự, thường đi ở bờ sông, sao có thể không ướt giày, chỉ hi vọng một ngày nào đó em rơi vào trong tay một cô gái nào đó, cũng đủ khiến anh dễ chịu."
Giang Thự cau mày, biểu tình lộ ra vài phần mỉa mai, "Em chờ."
*
Quý Liên Tinh trở lại vị trí làm việc, còn chưa đến nửa giờ, bên kia liền nhận được tin của tổ trưởng, bảo nàng đổi chỗ ngồi với một đồng sự khác.
"Vì sao?" Người hỏi câu này chính là Lữ Phàm, trong ánh mắt có mười vạn cái không muốn.
"Liên quan gì đến cậu? Lo làm việc của cậu đi." Tổ trưởng liếc Lữ Phàm một cái, tiểu tử này ngồi không yên hả? Vẫn là quá tuổi trẻ.
Kỳ thật Quý Liên Tinh cũng muốn hỏi vì sao, nhưng cảm giác lời tổ trưởng nói có ẩn ý, nàng cũng không hỏi lại quá nhiều, huống hồ nàng căn bản liền không muốn ngồi giữa Mia và Lữ Phàm.
"Ừm, tôi hiện tại liền thu dọn."
"Tới đây, lão Lưu, cậu ngồi bên này." Tổ trưởng vẫy tay với lão Lưu, lão Lưu là một người đàn ông 35 tuổi, tương đối Phật hệ, nhân viên lâu năm.
Lão Lưu cũng không cảm thấy có cái gì, chỗ ngồi đổi liền đổi đi, hắn không sao cả.
"Về sau Mia giao cho cậu dẫn dắt, lão Lưu."
Lão Lưu nhíu mày, cái trán nhăn thành cái chữ "Tam" (三), trên mặt rõ ràng là hoang mang.
"Mia giao cho cậu, nghe tôi, lão Lưu." Tổ trưởng vỗ vỗ vai lão Lưu, nháy mắt với hắn, ánh mắt như đang truyền đạt điều gì.
Lão Lưu chần chờ hai giây, gật đầu đồng ý, "Được."
Quý Liên Tinh yên lặng dọn đồ đạc, trong lòng nàng có một suy đoán, có phải Giang Thự hay không? Trừ cô ra, còn có thể có ai sẽ chủ động yêu cầu đổi vị trí?
Nghĩ nghĩ, hình như không có.
Trong nháy mắt dường như có điều gì đó đã thay đổi, Quý Liên Tinh miêu tả không rõ ràng tâm tình của mình lắm, nàng không biết hành vi như vậy có phải đúng hay không, giữa trưa nói với Giang Thự những cái đó, hoàn toàn là xuất phát từ muốn "Nói hết", cũng không có muốn Giang Thự vì chính mình làm cái gì.
Nhưng không biết Giang Thự là nghĩ như thế nào đây?
Quý Liên Tinh một bên nghĩ một bên dọn, chỉ qua một lát, trên bàn còn thừa máy tính, Lữ Phàm chủ động ra giúp nàng.
"Không cần, tự tôi làm được."
"Để tôi, sao có thể để con gái dọn chứ." Lữ Phàm đã cầm màn hình lên, đi đến hướng bàn làm việc của lão Lưu.
Quý Liên Tinh không nói cái gì, đi theo Lữ Phàm bên cạnh.
"Tiểu Quý, rất luyến tiếc cô." Lữ Phàm đột nhiên nói câu như vậy, tựa hồ là biểu lộ chân tình, nhưng lúc này nói lại có vẻ hơi đột ngột, rốt cuộc Quý Liên Tinh chỉ là thay đổi một vị trí mà thôi, lại không phải không đi làm.
"Không sao, tôi ở ngay sau lưng anh, giống nhau cả, anh vẫn là bạn của tôi." Quý Liên Tinh hy vọng Lữ Phàm nghe hiểu ám chỉ, làm đồng sự có thể, nhưng tiến sâu hơn một bước thì không thể.
Lữ Phàm khóe miệng gượng ép tươi cười, gật gật đầu, "Ừm ừm, tôi hiểu."
Bên kia Mia cùng anh Lưu đã bắt đầu nói chuyện phiếm, giống như tốc độ Mia nói chuyện với đàn ông chậm hơn rất nhiều, ngữ khí muốn to hơn một ít.
Lữ Phàm nghe được giọng Mia, biểu tình có chút không vui, nói với Quý Liên Tinh: "Cô cách xa cô ta chút cũng tốt, là có điểm cách ứng người."
Quý Liên Tinh không có d*c vọng tiếp tục nói chuyện nữa, màn hình đặt lên bàn kia trong nháy mắt nàng nói câu cảm ơn, kết thúc cuộc trò chuyện với Lữ Phàm.
Ngồi ở vị trí mới, Quý Liên Tinh tâm tình thoải mái không ít, mới vừa thoải mái chưa được hai giây, một cuộc điện thoại số lạ gọi đến.
Quý Liên Tinh nghe điện thoại, nhỏ giọng nói câu "Alo", kết quả bên kia truyền đến tiếng Quý Tư Vũ.
Quý Liên Tinh muốn cúp máy, nhưng đối phương câu đầu tiên lời nói liền trực tiếp làm nàng ngốc.
"Ba tao không ổn rồi, chuyện mấy ngày nay, tìm thời gian trở về đi."
Tin tức đến quá đột ngột, Quý Liên Tinh sắc mặt trắng bệch, đứng dậy đến gian uống nước trà.
"Không ổn? Lúc trước không phải có chuyển biến tốt sao?"
"Bệnh này của ông ấy, chuyển biến tốt cũng là tạm thời, mấy chục vạn đó cũng sống không được bao lâu."
Quý Tư Vũ trong giọng nói thiếu vài phần phi dương ương ngạnh, có lẽ hắn đã dùng hết lương tâm còn sót lại ở trên người ba hắn, dù sao thứ mà ba hắn có thể để lại cho hắn chỉ là một căn nhà cũ, không biết khi nào sẽ bị phá bỏ.
Quý Liên Tinh bên này trầm mặc, trừ trầm mặc nàng không biết nói cái gì, loại cảm giác phải trơ mắt nhìn người thân nhân rời đi thật sự là quá quen thuộc, nói lại nhiều đều là cảm giác tái nhợt bất lực.
"Ba tao muốn mày sớm về thăm ông ấy."
"Được."
Quý Tư Vũ không do dự, hắn trực tiếp cúp điện thoại, để lại một mình Quý Liên Tinh đứng tại chỗ phát ngốc.
Di động chấn động một chút, một tin nhắn đến:
【 Nếu ông ấy không ổn, làm tang sự khẳng định tốn tiền.
25 vạn đã tiêu hết, một lần cuối cùng, nghĩ cách lại tìm lão bản của mày xin chút tiền.
】
Quả nhiên, một con chó không thể thay đổi thói quen ăn cứt, Quý Tư Vũ có lẽ là coi nàng thành cái máy ATM.
Nàng phản hồi Quý Tư Vũ:
【 Là điều gì khiến anh tự tin đến vậy?】
【 Đã quên mẹ mày chết như thế nào rồi sao? Mày đã quên sau khi bà ấy chết mấy năm ba tao đã nuôi mày như thế nào rồi hả? 】
Nhìn dòng chữ trên màn hình di động lạnh băng, Quý Liên Tinh hốc mắt phiếm hồng, nàng nhịn không được muốn khóc.
Quý Tư Vũ không có tim, vì sao phải nhắc tới mẹ nàng.
Mẹ chết là một điều tiếc nuối mà nàng không thể không nghĩ đến bây giờ.
Quý Liên Tinh nhìn ngoài cửa sổ, thành thị phồn hoa vô hạn phong cảnh, những tòa nhà cao tầng mang theo sức hấp dẫn của đồng tiền và trò chơi quyền lực, nhưng những thứ này đều không liên quan gì đến nàng, nàng không thuộc về nơi này.
Nếu mẹ nói, bà ấy nguyện ý cùng nàng sống ở một trấn nhỏ kia, cùng nàng đến già.
Đáng tiếc mẹ không còn nữa.
Một tin lại gửi đến:
【 Tao hỏi qua rồi, dịch vụ tang lễ cần ít nhất năm vạn.
】
Quý Liên Tinh lau khô nước mắt, không có bất kỳ do dự nào, block cái số lạ này..