Cuối tuần trôi qua thật là nhanh, đảo mắt liền nghênh đón thứ hai.
Sáng sớm, Quý Liên Tinh rời giường, đứng ở trong căn phòng nhỏ hẹp, vươn vai.
êm qua cuối cùng cũng không còn mất ngủ nữa, nàng đã dần dần quen hành vi bạch tuộc của Giang Thự, dù sao thời tiết lạnh lẽo, có một người bám dính ôm lấy nàng có vẻ khá ấm áp.
Kéo tấm rèm cửa ra, nhìn ra phía bên ngoài, hôm nay là ngày trời đầy mây.
Lúc nàng xuống lầu, Giang Thự đang chạy bộ trên máy chạy bộ.
Hai ngày nay đại khái đã quen thói quen của Giang Thự, cô thường chạy bộ vào buổi sáng, mỗi lần khoảng nửa tiếng, một tuần bốn năm lần.
Trên bàn có hai đ ĩa đồ ăn tinh xảo, với bánh mì nướng phết bơ hơn nữa còn có hai tách cà phê nhỏ.
Lại ít chất béo, tốt cho sức khỏe và tạo cảm giác no chắc bụng rất mạnh, xem ra cô rất thích loại thực phẩm này.
Máy chạy bộ vang lên hai tiếng tích tích, Giang Thự thả chậm bước chân, buổi sáng vận động của cô kết thúc.
Cầm lấy khăn lau mồ hôi, từ máy chạy bộ bước xuống, ánh mắt dừng ở trên người Quý Liên Tinh.
"Buổi sáng tốt lành a, Nhím Nhỏ."
"Buổi sáng tốt lành, Bạch ——" Quý Liên Tinh kịp thời nuốt xuống cái từ kia, "Giang tổng."
Nụ hôn đêm qua hiện lên trong đầun, mơ màng hồ đồ đã bị hôn, trọng điểm là cô còn bá đạo như vậy, bạch tuộc thì làm sao chứ? Rõ ràng rất thích hợp với cô.
"Bạch cái gì?" Giang Thự tai thính, bước đến phía Quý Liên Tinh, cô mặc áo thể thao, trên xương quai xanh còn có mồ hôi.
"Sắp 8 giờ rồi." Quý Liên Tinh thở ra một hơi, nàng cảm thấy nếu đầu óc lại chuyển chậm một chút, phỏng chừng lại phải bị gặm nát mất.
"Vẫn còn 15 phút nữa mới 8 giờ." Giang Thự lộ ra nụ cười, tựa hồ là đang cười Quý Liên Tinh trả lời về từ "Bạch", "Ăn sáng trước đi."
Quý Liên Tinh nhìn ly sứ nhỏ trên bàn, cà phê bên trong còn toả khói, chắc hẳn là mới được xay từ lon Geisha nhãn đỏ kia.
Vị cà phê này rất nhiều lớp, khi uống vào miệng thì có vị này, khi trôi xuống cổ họng lại có vị khác, khi nuốt vào có vị chanh dây thoang thoảng.
So sánh với Paco Americano 8 tệ của nàng hoàn toàn là hai vị.
Quý Liên Tinh cảm thấy, Giang Thự uống cà phê chú trọng đến mùi vị, cẩn thận thưởng thức, phải chậm rãi uống.
Mà Americano 8 tệ của nàng chỉ là vì nâng cao tinh thần mà thôi, có lẽ đây là chênh lệch kinh tế giữa các nàng.
Haizz.
Quý Liên Tinh cúi đầu yên lặng uống cà phê, cưỡng bách bản thân ngừng suy nghĩ, dù sao suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Sau khi ăn xong, từng người thay quần áo.
8 giờ 10 phút, hai người cùng nhau ra ngoài, một trắng một đen.
Quần áo mặc đi làm không có yêu cầu cứng nhắc, nhưng thông thường mọi người đều mặc trang phục lịch sự đi làm, cả nam và nữ đều mặc vest, chủ yếu là để thuận tiện và không quá rắc rối.
Quý Liên Tinh thông thường đi làm chính là bộ vest màu đen, thế nhưng Giang Thự hôm nay cũng mặc vest, chẳng qua bộ của cô là màu trắng.
Hai người đều là thuộc loại thân hình cao gầy, đều mặc bộ vest kinh điển, trước khi đi, Quý Liên Tinh liếc nhìn chiếc gương soi toàn thân ở cửa ra vào, cảm giác như nàng và Giang Thự đang mặc đồ đôi.
Cùng sếp đi làm là trải nghiệm gì?
Quá vi diệu, Quý Liên Tinh chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ xảy ra với mình.
Vốn dĩ nhà Giang Thự cách công ty không xa, Quý Liên Tinh đề nghị bản thân ngồi tàu điện ngầm, Giang Thự lái xe, kết quả Giang Thự trực tiếp kéo nàng lên xe, hoàn toàn không có cho nàng cơ hội lựa chọn.
Ngồi ở ghế phụ, Quý Liên Tinh khá hoảng loạn, bất an đến mức thỉnh thoảng phải nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên đường có người đi bộ vội vã, phần lớn đều là xã súc đang vội vã đi làm.
"Giang tổng, lát nữa cho tôi xuống ở ngã tư đối diện nhé?"
Giang Thự ghé mắt liếc nàng một cái, phát hiện nàng có hơi căng thẳng, "Sợ bị đồng sự nhìn thấy sao?"
"Ừm." Quý Liên Tinh cúi đầu, không nhìn vào mắt Giang Thự, "Bởi vì chúng ta không biết người khác nhìn thấy chính là cái gì."
Giang Thự không nói chuyện, cẩn thận tự hỏi.
Thật là như vậy, Quý Liên Tinh nói không sai.
Trên chức trường mọi người đều rất sáng mắt, người trong lĩnh vực này tuy không dám buôn chuyện nhưng đôi khi cũng sẽ thì thầm, nói ra một số lời nói không dễ nghe cũng là vô cùng có khả năng.
Đặc biệt là Quý Liên Tinh, nàng vừa mới thực tập, tốt nhất là đừng cho người khác cơ hội bịa đặt không có căn cứ.
Vì thế Giang Thự không giằng co, đỗ xe ở chỗ đèn giao thông cách công ty không xa.
Quý Liên Tinh hỏa tốc mở cửa, bước xuống xe trước, xoay người nói với Giang Thự: "Đi nha ~"
"Được ~" Giang Thự khóe môi gợi lên ý cười, tựa hồ tâm tình không tồi.
Quý Liên Tinh há miệng, nhưng không nói gì, do dự một hồi, nhìn về phía Giang Thự.
Giang Thự: "?"
"Bái bai Bạch Tuộc!" Quý Liên Tinh mở cửa xuống xe, đóng cửa xe, động tác nhanh giống như một con thỏ linh hoạt.
Đến lúc đó đèn đỏ chuyển xanh, nàng trà trộn vào đám người, đi theo bọn họ nhanh chóng qua vạch kẻ, trọn bộ động tác tương đương lưu sướng.
Để lại Giang Thự một mình trong xe, thời điểm Quý Liên Tinh vừa nói Bạch Tuộc cô sửng sốt một chút, khi định thần lại, Quý Liên Tinh đã trốn đi, cho nên đối phương rõ ràng không cho cô cơ hội "báo thù".
Giang Thự nắm chặt tay lái, mắt nhìn bóng dáng Quý Liên Tinh càng ngày càng xa, được, được lắm, Bạch Tuộc, rất được.
Xem ra tối hôm qua chưa thu thập đủ!
*
Quý Liên Tinh phát hiện tâm trạng của nàng hôm nay khác với thường ngày, nếu là ngày thứ Hai bình thường, nàng sẽ cảm thấy còn có năm ngày phải đi làm, tương đương lâu.
Nhưng hôm nay chính là cực kỳ hưng phấn, động lực đi làm còn mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Vì sao lại vui vẻ như vậy a, có lẽ là bởi vì Giang Thự, có lẽ vậy.
Đi vào đại sảnh CBD, người chờ thang máy vẫn rất nhiều, Quý Liên Tinh hàng đợi trên tầng cao và xếp hàng chờ như thường lệ.
Trùng hợp gặp được Lữ Phàm, hắn ở sau lưng Quý Liên Tinh, hai ngày không gặp, Lữ Phàm đã cắt tóc, người có vẻ có tinh thần hơn chút.
"Tiểu Quý, hôm nay không mua cà phê a?" Lữ Phàm nhìn Quý Liên Tinh hai tay trống trơn.
"A, uống rồi."
"Nà ní." Lữ Phàm có chút hoang mang, bởi vì hắn nhớ rõ Quý Liên Tinh đều mang bữa sáng đến công ty ăn, bắt đầu từ ngày thực tập, đều không ngoại lệ.
Thế mà từ khi nào nàng lại ăn sáng ở nhà? Hắn không hỏi tiếp, bởi vì hắn cảm thấy Tiểu Quý có thể là người không thích người khác hỏi nhiều vấn đề, nói thế nào nhỉ, Quý Liên Tinh cho hắn cảm giác chính là, nhìn như ôn hòa nhưng thật ra lại rất cao lãnh.
Phía trước xếp hàng chậm rãi di chuyển, Quý Liên Tinh ngơ ngác chờ đợi, thỉnh thoảng cùng Lữ Phàm trò chuyện vài câu.
"Đúng rồi, Tiểu Quý, có chuyện tôi muốn nói với cô." Lữ Phàm thấp giọng, "Ai, thật ra tôi không nên nói, nhưng tôi nhìn không được.
Liền tuần trước, sau khi cô tan tầm, Mia làm lộn xộn đồ đạc trên bàn của cô."
Lữ Phàm nói xong lời này cảm thấy lời nói của mình có vẻ không thích hợp, liền nói thêm: "Cũng không phải lộn xộn, khả năng cô ấy đối với bàn làm việc của cô tương đối cảm thấy hứng thú? Cô về sau chú ý chút, mật mã máy tính gì đó."
Quý Liên Tinh nghe xong, trong lòng có chút khó chịu, nhấp đôi môi, không lên tiếng.
Nàng từ trước đến nay ghét nhất có người làm loạn đồ đạc của nàng, loại hành vi này thật sự rất không lịch sự, huống chi các nàng chỉ là đồng sự không thân mà thôi.
Trầm mặc một lát mới đáp hắn: "Ừm ừm, tôi sẽ chú ý."
Hàng người phía trước di chuyển thêm một chút, Quý Liên Tinh cùng Lữ Phàm tiếp tục nói chuyện công việc, dư quang đột nhiên liếc đến cửa lớn tiến vào một cô gái mặc bộ vest trắng.
!!!Quý Liên Tinh vội xoay người, bỏ dở cuộc đối thoại cùng Lữ Phàm.
Giang Thự hẳn là sẽ không xếp hàng đến đây đâu nhỉ? Cô khẳng định là đi thang máy VIP, không cần thiết chen chúc thang máy thường.
Nhưng ngộ nhỡ thì sao? Rốt cuộc buổi sáng mới gọi cô là Bạch Tuộc, cô có thể hay không......
Quý Liên Tinh tức khắc có chút hối hận bản thân lúc đó đã ba hoa, Lữ Phàm lại không phát hiện nàng khác thường, vẫn đang tiếp tục đề tài phía trước.
Hai phút sau, đứng đầu hàng, Quý Liên Tinh là người đầu tiên vào thang máy.
Nàng đứng trong không gian nhỏ hẹp, có chút nhút nhát.
Giang Thự đi rồi sao? Nhưng ngàn vạn đừng tiến vào a.
Người thứ hai, người thứ ba......!người thứ bảy, người thứ tám......
Trời ạ!! Cô đã vào được!!!!
Quý Liên Tinh đứng nương trong góc, ngoài mặt biểu tình không việc gì, thật ra thì run bần bật, não nàng đã nghĩ ra trăm cách để chết.
Cho nên khi Giang Thự tiến vào thang máy, nhìn thấy vẻ mặt của Quý Liên Tinh, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ.
Ánh mắt các nàng chỉ chạm nhau một giây, cả hai đều không có nói chuyện.
Thang máy người càng ngày càng nhiều, mọi người càng ngày càng gần, cho dù cố gắng không tiếp xúc thân thể, khuỷu tay Giang Thự và Quý Liên Tinh vẫn chạm vào nhau.
Bên ngoài người còn hướng sâu vào trong, Giang Thự tiếp tục tới gần Quý Liên Tinh, gần quá.
Vào giây cuối cùng, đi lên một chàng trai cường tráng, thang máy trực tiếp lung lay một chút, mọi người vô hạn tới gần, người Giang Thự đổ về phía Quý Liên Tinh một chút, Quý Liên Tinh theo bản năng duỗi tay, ôm eo Giang Thự.
!!!!
Tại sao lại như vậy!!!
Khuôn mặt Quý Liên Tinh tràn ra màu hồng nhạt, nàng đặt tay trên eo Giang Thự không biết nên buông ra hay là tiếp tục để.
Cho đến khi thang máy phát ra âm thanh "Tích tích tích tích tích tích".
Trong đám người có người nói: "Tiên sinh, quá tải rồi, chờ chuyến tiếp theo đi."
Chàng trai cường tráng không quá tình nguyện, nhưng vẫn là lui ra ngoài.
Không gian hơi nhẹ nhàng một chút, Quý Liên Tinh cũng buông lỏng tay mình ra.
Thang máy chậm rãi đi lên......
Quý Liên Tinh đứng phía sau Giang Thự, mùi hương trên người Giang Thự phủ qua mùi hương của những người khác, mùi hương chui vào xoang mũi Quý Liên Tinh, lại thêm một viên mento nữa khiến tâm tình nàng gợn sóng.
Trái tim Quý Liên Tinh đập bịch bịch, Giang Thự liền ở trước mặt nàng, cô là đưa lưng về phía nàng.
Vì thế ánh mắt trở nên không chỗ nào cố kỵ, ánh mắt dừng ở trên người Giang Thự, dáng người mảnh khảnh tương đương đ ĩnh bạt, đường nét góc vai của bộ vest tôn lên đôi vai vuông vắn, chiếc cổ trắng nõn thon dài lộ ra vẻ tao nhã.
Còn xinh đẹp không đến mặt, nhìn đến mặt tim đập liền càng nhanh.
Quý Liên Tinh một bên quan sát, trong lòng một bên nghĩ, vì sao đối với mỗi cái chi tiết trên thân thể Giang Thự lại mê muội như thế? Nàng không phải chưa từng thấy mỹ nữ, nhưng mỹ nữ khác chính là không khơi dậy được hứng thú của nàng.
Ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên lỗ tai Giang Thự, trắng nõn sạch sẽ, phiếm nhàn nhạt phấn hồng.
A, lỗ tai cô thật đáng yêu a ~
Phi, không thể suy nghĩ nữa!
Thang máy bắt đầu lên tới tầng 20, nhân viên liên tục đi ra, khi đến tầng 22, thang máy chỉ còn bốn người.
Quý Liên Tinh đưa mắt nhìn, hai vị kia là đồng sự của nàng, cho nên các nàng đều ở tầng 25.
Ngoại trừ Quý Liên Tinh, hai vị đồng sự khác đều rất tự động cách Giang Thự rất xa.
Lữ Phàm nhìn lén Giang Thự, ánh mắt không cẩn thận cùng Giang Thự đối thượng, chỉ có thể căng da đầu chào hỏi:
"Giang tổng, buổi sáng tốt lành a ~"
Giang Thự cười gật đầu, "Buổi sáng tốt lành."
Đinh.
Thang máy ngừng ở tầng 25, Quý Liên Tinh vòng qua Giang Thự, cùng hai người khác đi ra ngoài.
Đi ra thang máy, nàng quay đầu ra sau nhìn.
Thang máy chỉ có một mình Giang Thự, cô đứng ở thang máy, ánh mắt lớn mật cùng Quý Liên Tinh đối thượng, đôi mắt ngậm ý cười.
"Bái bai ~" Quý Liên Tinh vẫy tay, nhỏ giọng nói với cô.
Giang Thự há miệng, không tiếng động nói hai chữ.
Quý Liên Tinh nhìn khẩu hình của cô, tạm thời không hiểu ý nghĩa, lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Vì thế Giang Thự há miệng, lại đúng một lần khẩu hình nữa, lần này Quý Liên Tinh nhìn đã hiểu.
Nháy mắt kia cửa thang máy khép lại, để lại một mình Quý Liên Tinh điên cuồng hỗn độn.
A a a a!! Cô mang thù rồi!!!
Hai chữ kia là Bạch Tuộc!!!!.