Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 119: 119: A a a! Tôi mới phải hôn chết cô!




Tôn Khiết và Mạnh Tiêu đều cảm nhận được cảm xúc vi diệu của nhau, trải qua chuyện vừa rồi, luôn cảm thấy lúc nhìn nhau cứ là lạ, cho nên có thể không nhìn đối phương thì không nhìn.

Từ cửa hàng trốn thoát khỏi mật thất đi ra, các cô chuẩn bị đi phố xá sầm uất ăn một món ăn Đông Nam Á.

Nơi này thuộc về mảnh đất phồn hoa, đám đông ồn ào, khắp nơi đều rất náo nhiệt, hai người bọn họ lại cũng không nói chuyện.

Đặc biệt là Tôn Khiết, bình thường cô nàng líu ríu nói không ngừng, hiện tại giọng nói như là bị đóng van, sửng sốt một chữ cũng phun không ra.

Không phải không muốn nói, mà là không biết nói như thế nào.

Cho nên vẫn là Mạnh Tiêu mở miệng trước: "Chuyện Tiểu Quý cô biết không?"

"Ban ngày cô ấy có tìm tôi nói qua, cho nên ngày mai có phải còn phải thương lượng một chút phải làm sao không?", Tôn Khiết trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là nói Quý Liên Tinh, có loại cảm giác tránh được một kiếp.

Theo chủ đề này lại nói vài câu, không còn xấu hổ như vậy, hai người cũng dần dần buông ra, biến thành bầu không khí trước kia.

"Nói qua một thời gian nữa sẽ trở về."

"Ừm, vậy sau này cô còn tới đây không?" Cảm giác mất mát trong lòng lại nặng thêm một phần, Mạnh Tiêu đi rồi, cô nàng sẽ không còn vui nữa.

"Nhất định sẽ trở về, nhưng công việc bên tôi tạm thời bận, gần đây đi chắc phải ở lại một thời gian."

Tôn Khiết gật đầu, "Vậy tôi rảnh rỗi đi tìm cô, thuận tiện xem quán bar của cô?"

"Đương nhiên là được a!", chữ "A" kia nói rất nhẹ nhàng, có thể thấy được cô ấy vui đến mức nào.

Bất chợt đi tới chỗ ăn cơm, qua giờ cơm, người trong tiệm ăn cũng không nhiều. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, hai người đến vị trí đặt trước ngồi xuống.

Mạnh Tiêu quét mã trên bàn, lại đưa di động qua, "Muốn ăn gì thì cứ gọi, hôm nay tôi mời."

Nhận lấy điện thoại, Tôn Khiết đã sớm đói bụng, tùy tiện gọi vài món.

Trong tiệm mở một bản nhạc không lời, tiết tấu nhẹ nhàng, nghe nói âm nhạc nhanh hay chậm có thể quyết định tốc độ của người ăn cơm.

Hai người ngồi đối diện, ánh sáng ấm áp dừng trên mặt Tôn Khiết, son môi bóng cô thoa tôn lên rực rỡ tỏa sáng, nhìn kỹ mới phát hiện hôm nay hình như cô nàng có chút thay đổi, cách ăn mặc rõ ràng trưởng thành hơn, hơn nữa còn trang điểm tinh xảo, hình như là cố ý trang điểm qua.

Cảm nhận được môi mình bị nhìn, Tôn Khiết bắt đầu trở nên mất tự nhiên. Cô nàng mím môi, lại rút một tờ giấy lau khóe môi, mặc dù động tác này rất dư thừa, nhưng rất rõ ràng cô nàng để ý Mạnh Tiêu đang nhìn cái gì.

"Ha ha, màu son rất đẹp, nhấp nó làm gì?"

"Tôi còn tưởng trang điểm ô uế!"

"Không ô uế, chỉ là rất đẹp nên nhìn nhiều một chút." Mạnh Tiêu lại nhìn nhiều một chút, thật ra Tôn Khiết rất đẹp, thiên về kiểu dễ nhìn, chỉ là đầu tóc vàng kia không được.

Nhưng kiểu tóc tự do, cô nàng thích nhuộm thế nào thì nhuộm thế đó.

Rất nhanh mấy đĩa thức ăn được mang lên bàn, hai người cũng thật sự đói bụng.

"Mau ăn mau ăn đi......" Mạnh Tiêu gắp một miếng đặc trưng của tiệm đưa vào miệng, chỉ có thể nói hương vị thật sự rất đủ, thậm chí cảm thấy hương vị có chút kỳ lạ, hương vị bạc hà và hồi hương nghiền nát kẹp cùng nhau.

Bên này Tôn Khiết nếm thử, tỏ vẻ nước chanh có hơi chua, lại đổi món ăn khác.

Hai người đang ăn vui vẻ, bên kia đi tới hai vị khách, một người đàn ông trung niên một người phụ nữ trẻ tuổi hơn một chút. Người phụ nữ tướng mạo tinh xảo, ăn mặc xa xỉ, lúc đi tới kéo tay người đàn ông, trông có vẻ rõ ràng là một đôi.

Mạnh Tiêu đang ăn cơm vô tình liếc thấy mặt người phụ nữ, thìa cầm trong tay dừng một chút, canh bên trong chảy ra.

Tôn Khiết nhận ra sự khác thường của cô ấy, thầm nghĩ canh này cũng không nóng.

Cô nàng nhìn theo ánh mắt Mạnh Tiêu, vừa lúc nhìn thấy người phụ nữ kia. Mà ánh mắt người phụ nữ kia cũng đưa tới, khi nhìn thấy Mạnh Tiêu con ngươi rõ ràng khẽ nhếch, loại kinh ngạc này là giả bộ không ra.

Dựa vào trực giác, Tôn Khiết cảm thấy hai người này chắc chắn quen biết. Cô nàng cho rằng Mạnh Tiêu sẽ chào hỏi, nhưng người phụ nữ kia cũng đã nhìn thoáng qua Mạnh Tiêu vẫn không mở miệng.

Quen biết, nhưng không chào hỏi. Hoặc là người yêu cũ hoặc là kẻ thù.

Lại nhìn người đàn ông bên cạnh cô gái kia, mập mạp rõ ràng, một thân hàng hiệu mặc trên người cũng khó có thể che giấu loại khí chất nhà giàu mới nổi này, vừa nhìn như vậy, Tôn Khiết đã nghĩ ra một ít nội dung.

Không phải là người yêu cũ chứ?

Người phụ nữ kia nhanh chóng rời đi, cùng người đàn ông đến quầy tính tiền.

Trong lúc tính tiền người đó nhìn sang bên này, nhưng Tôn Khiết mới đối mặt với cô ta, cho nên ánh mắt đụng phải cô ta. Có lẽ là trực giác của phụ nữ, cô ta vừa nhìn như vậy, nội dung ánh mắt truyền lại khiến Tôn Khiết lập tức hiểu ra.

Người đàn ông thanh toán xong, một tay khoát lên vai người phụ nữ, cử chỉ rất là thân mật, người phụ nữ miễn cưỡng cười vui, khuôn mặt tươi cười giả không được oán hận, hôn một cái trên mặt heo, hai người rất nhanh vừa nói vừa cười rời đi.

Thức ăn trong miệng Tôn Khiết nghẹn lại, cảm thấy ngay cả mùi vị cũng trở nên khó ăn.

Mạnh Tiêu đối diện không nói gì, so với cô nàng vừa rồi, hình như có chút quá trầm mặc.

Tôn Khiết đẩy một món đến trước mặt Mạnh Tiêu, "Nếm thử cái này đi, ngon lắm."

Nhìn khoai tây nghiền trong đĩa, Mạnh Tiêu gật gật đầu, múc một chút cho vào miệng, có mùi pho mát nhàn nhạt, "Rất ngon."

Cũng chỉ có những lời này, không có đoạn sau, cô nàng có chút thất thần. Cái thìa trong tay khuấy vài vòng trong bát, nhưng vẫn không uống một ngụm.

Tôn Khiết cũng buông đũa xuống, "Cô có gì cũng có thể nói với tôi, đừng giấu trong lòng."

"Thật ra cũng không có gì." Mạnh Tiêu nhíu mũi, cảm giác được tâm trạng cô ấy rất bình thường, "Cô gái vừa rồi là mối tình đầu của tôi, nhìn thấy cô ấy có chút không thoải mái."

Không ngoài dự liệu, quả nhiên là như thế.

"Sau đó thì sao?"

Mạnh Tiêu cười khổ: "Sau đó cô ấy có bạn trai."

"Gái thẳng giả les?"

"Ừ, người đàn ông vừa rồi, tôi đã xem ảnh của anh ta. Trước kia cô ấy còn nói với tôi là anh trai cô ấy, sau đó tôi còn tin, đây là chuyện kỳ quái nhất." Mạnh Tiêu nhíu mày, "Sau đó nhìn lại chính là ảnh giường chiếu của hai người bọn họ."

"Cái này......" Tôn Khiết cũng không biết bắt đầu châm chọc từ chỗ nào, Mạnh Tiêu có hơi quá gặp được người không tốt, đột nhiên có chút đau lòng cô ấy, "Haizz, tôi ăn nói vụng bề, chỉ có thể nói cái cũ không đi cái mới không đến?"

Mạnh Tiêu cười ra tiếng, "Thật ra tôi đã sớm từ chỗ cô ấy đi ra, chỉ là lúc nhìn thấy vẫn sẽ cảm thấy có chút ghê tởm, cô biết loại cảm giác này chứ?"

"Hiểu, có bé bóng nhi đồng nào lúc trẻ chưa từng gặp qua mấy tên cặn bã đâu?" Tôn Khiết rót cho Mạnh Tiêu một ly nước trà," Uống ngụm trà, rửa dạ dày, qua rồi đừng ghê tởm nữa."

Mạnh Tiêu nhận lấy trà nhấp một ngụm, cũng dễ chịu một chút.

Ăn xong bữa tối, ra khỏi tiệm, người qua lại trên đường dần dần thưa thớt, Tôn Khiết chặn taxi dọc đường, lại không khỏi liếc mắt nhìn Mạnh Tiêu một cái.

Cô nàng biết, Mạnh Tiêu gần đây ở một nhà nghỉ, điều kiện các phương diện cũng rất được, là do Quý Liên Tinh sắp xếp, có điều Mạnh Tiêu thường xuyên nói quá nhàm chán, cô ấy vốn là cú đêm ngủ muộn, có đôi khi buổi tối trở về quá sớm cũng không biết làm gì.

Tôn Khiết nhìn đồng hồ, đúng mười giờ tối, nói sớm cũng không sớm nói muộn cũng không muộn.

Do dự một lát, Tôn Khiết vẫn đưa ra lời mời: "Có muốn đến nhà tôi uống mấy ly không?"

Mạnh Tiêu cơ bản sẽ không từ chối lời mời uống rượu này, hơn nữa gần đây cô ấy vốn ít việc, người rảnh rỗi đến phát hoảng, lại càng vui vẻ có người tìm cô ấy giết thời gian.

Gần như là không chút do dự Mạnh Tiêu liền đồng ý, vì thế hai người lái xe cùng nhau về nhà......

Uống rượu thì uống rượu, Tôn Khiết thật đúng là không có ý gì khác, đối với cô nàng mà nói, say rượu loạn tính gần như không có khả năng, tuy rằng cô nàng có một chút cảm giác với Mạnh Tiêu, nhưng còn chưa phát triển đến mức đó.

Ôm tâm trạng này, Tôn Khiết đưa Mạnh Tiêu về nhà.

Ở nhà Tôn Khiết, thứ nhiều nhất trong tủ lạnh chính là rượu, rượu ta rượu tây đều có, cô nàng không phải cuồng ma ham rượu, nhưng bình thường thích uống vài ly.

Mạnh Tiêu ngồi trên sô pha, đây không phải lần đầu tiên cô ấy đến nhà Tôn Khiết, trông cũng tương đối tùy ý.

"Uống gì?"

"Có cái gì uống cái đó, tôi không chọn."

"Mở TV lên, gần đây 《XX》 rất hot, xem một chút chứ?"

Vì thế Mạnh Tiêu cầm lấy điều khiển TV, Tôn Khiết lấy rượu cho cô ấy, tính cách hai người có chút giống nhau, đều là người tùy hứng.

Tôn Khiết đưa một chai Wusu cho Mạnh Tiêu, nói: "Uống cái này đi? Cái này rất ngon."

Nhìn chai bia Wusu, Mạnh Tiêu cười nhạo một tiếng, "Thứ này tôi uống không say."

"Uống rồi hãy nói, đừng nói mạnh miệng thế, tôi đây là phiên bản nặng đô đó." Tôn Khiết đặt chai lên bàn, ngồi bên cạnh Mạnh Tiêu, bả vai hai người kề vai, cũng không để ý.

Khẽ một tiếng, dụng cụ mở chai mở ra một chai bia, ngay sau đó là chai thứ hai, hai người mỗi người một chai.

"Nếu tôi uống say tối nay tôi sẽ không về nhà."

"Được, cô ngủ sô pha đi."

"Chậc, tôi còn muốn ngủ trên giường của cô." Giọng điệu đùa giỡn của Mạnh Tiêu, Tôn Khiết cũng không để ý.

Hai người chạm cốc trực tiếp uống, nằm trên sô pha vừa uống vừa xem TV.

"Thật ra tôi cảm thấy ở bên cô rất vui vẻ, rất thoải mái." Tôn Khiết bỗng dưng nói một câu.

Cô nàng nhấp một hớp bia lên tiếng, mùi lúa mạch trượt xuống cổ họng với một chút kí.ch thích.

"Tôi cũng vậy." Mạnh Tiêu nói.

Hai người đều xem TV, không nhìn nhau, nhưng lực chú ý đều ở chỗ đối phương.

"Cho nên cô sắp đi tôi còn có chút luyến tiếc cô, thật đấy." Tôn Khiết lại nhấp một ngụm bia, nhìn như không chút để ý, thực tế mỗi một ngụm đều nuốt xuống căng thẳng trong lòng, cô nàng không biết tại sao phải biểu đạt điều này, nhưng chính là muốn nói.

"Tôi cũng có chút." Giọng Mạnh Tiêu có chút khô khốc, nói xong cô ấy nhìn Tôn Khiết, "Cô có cảm thấy là lạ không? Giữa chúng ta?"

Tôn Khiết rất hiểu ý Mạnh Tiêu, nhưng thật ra cô nàng cũng không xác định rốt cuộc là cảm giác gì. Có đôi khi gặp được người thích hợp không nhất định là tình yêu, có thể là chị em, là bạn tốt...... Và sự khác biệt giữa những mối quan hệ này là tình yêu có những cảm giác độc đáo, muốn gần gũi và muốn làm những điều thân mật hơn.

Trong lòng thật sự không có loại xúc động này sao? Tôn Khiết cảm thấy có chút, nhưng cô nàng không dám bước ra một bước kia, sợ Mạnh Tiêu cảm thấy cô nàng qua loa, dù sao quen biết cũng chưa lâu.

"Vậy làm sao đây? Tôi không biết tôi có cảm giác gì với cô." Tôn Khiết nói.

Mạnh Tiêu đặt chai bia trong tay xuống, hỏi cô nàng: "Cô cảm thấy tình yêu và tình bạn khác nhau ở chỗ nào?"

"Ưm...... Trực tiếp nhất, chính là dụ.c vọng?"

"Cô có dụ.c vọng với tôi không?" Mạnh Tiêu ngược lại trực tiếp.

Tôn Khiết lắc đầu: "Tôi không biết, chúng ta đâu có tiếp xúc tứ chi."

Rất nhanh Tôn Khiết nghe được một tiếng thở dài, rất nhỏ, nhưng bởi vì cô nàng cách Mạnh Tiêu gần cho nên vẫn nghe được, nhìn sang Mạnh Tiêu, phát hiện vẻ mặt Mạnh Tiêu đều là biểu cảm "Tôi có thể làm gì với cô".

"Nếu không chúng ta hôn nhau một cái đi? Có cảm giác kia hay không không phải rõ ràng rồi sao? Nếu không có chúng ta tiếp tục làm bạn, nếu có ——" Tôn Khiết dừng một chút, cô nàng thật sự đang suy nghĩ vấn đề này, qua thật lâu mới nói:"Nếu như có, vậy thì nói sau?"

Mạnh Tiêu không từ chối, cô ấy đều dự liệu được khả năng này, khi Tôn Khiết nói xong liền tiến đến trước mặt cô ấy, môi chạm vào môi Tôn Khiết một cái, chuồn chuồn lướt nước mà thôi, đại khái chỉ có 0,1 giây thậm chí còn ngắn hơn.

Tuy rằng chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, trong lòng Tôn Khiết vẫn dâng lên một gợn sóng, khi đôi môi chạm vào, cảm giác vừa ấm áp vừa mềm mại, mang theo một chút mùi rượu, cô nàng cảm thấy rất thoải mái, nếu như có thể thêm một lần nữa......

"Cảm giác gì?" Mạnh Tiêu vẻ mặt chờ mong hỏi cô nàng.

"Nhanh quá không kịp phản ứng, cô hôn lần nữa đi." Tôn Khiết nói dối, mặt không đỏ tim không đập.

Mạnh Tiêu thầm nghĩ sao lại không có cảm giác chứ? Cô ấy có chút mất mát nho nhỏ, lại cúi đầu, lần này chậm một chút, lại chạm vào môi Tôn Khiết, dừng lại một lát.

Cô ấy không biết Tôn Khiết cảm thấy thế nào, tóm lại hiện tại tim cô ấy đập rất nhanh, gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, môi con gái cũng quá mềm đi.

Mạnh Tiêu đè nén xúc động muốn nếm thử son môi đỏ mọng của mình, rất nhanh tách ra. Lại nhìn Tôn Khiết, phát hiện cô nàng nhắm hai mắt, dưới ánh đèn hơi tối, mặt cô nàng hơi đỏ.

"Lần này thì sao?"

Trong nháy mắt đó Tôn Khiết lại nói không ra lời, cô nàng không biết miêu tả cảm xúc của mình như thế nào, cũng rất khó mở miệng, thì ra cô nàng có cảm giác với Mạnh Tiêu, hơn nữa cảm giác còn rất mãnh liệt.

"Nói chuyện đi chứ! Bực làm gì!" Mạnh Tiêu có chút sốt ruột.

"Cũng —— cũng không tệ." Tôn Khiết cúi đầu, không muốn Mạnh Tiêu nhìn thấy mặt mình đỏ thành như vậy.

Mạnh Tiêu cười ra tiếng: "Hửm, cô xấu hổ à?"

"Không có."

"Cô xấu hổ rồi!" Mạnh Tiêu đưa tay nâng cằm Tôn Khiết, Tôn Khiết không cho, cố ý cúi đầu.

Hai người cứ ngượng ngừng xoắn xít như vậy một hồi, Tôn Khiết cảm thấy hình như mình không lay chuyển được cô ấy, vì thế đột nhiên ngẩng đầu, hôn lên môi Mạnh Tiêu một cái, trực tiếp khiến Mạnh Tiêu trở tay không kịp.

"Cô hôn tôi làm gì!" Lúc này đổi lại là Mạnh Tiêu có chút thẹn thùng.

Tôn Khiết đúng lý hợp tình, "Cô vừa mới hôn tôi, tôi hôn lại, sao lại không được?"

"Không được!" Mạnh Tiêu lại hôn lên miệng cô nàng một cái, hôn trả lại.

"Cô làm gì vậy!" Tôn Khiết cảm thấy mình bị thiệt thòi, lại hôn ngược lại.

Hai người cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, giống như gà thái mổ nhau, càng mổ càng có cảm giác, dứt khoát Mạnh Tiêu bắt được Tôn Khiết, điên cuồng gặm mặt cô nàng một trận.

Trong lúc đó Tôn Khiết giãy dụa nói: "Đừng hôn tôi!"

Mạnh Tiêu giữ chặt đầu cô nàng không buông, điên cuồng mổ một trận, "Cô hôn trước!"

Tôn Khiết nức nở một tiếng: "Cô bắt nạt tôi! Tôi muốn hôn chết cô!"

"A a a! Tôi mới phải hôn chết cô!"