Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 118: 118: Có chút chút mập mờ




Từ trong tiệm đi ra, thấy Giang Thự không nói gì, Lý Hướng Ngạn cũng có hơi hoảng.

Thấy thời cơ không đúng, anh nghĩ chuồn luôn là tốt.

"Ăn cơm xong sao thấy buồn ngủ vậy ta?" Lý Hướng Ngạn sờ sờ mũi, che giấu chột dạ, lại nói với Quý Liên Tinh: "Vậy ngày mốt chúng ta gặp lại? Anh về ngủ một giấc."

Trong lúc đó anh cố ý liếc nhìn Giang Thự một cái, ánh mắt đối diện với Giang Thự, Giang Thự trông có chút lạnh lùng, đoán chừng còn chưa nguôi giận.

Cũng may Quý Liên Tinh không nhận ra lạ thường giữa hai người, cho rằng Lý Hướng Ngạn thật sự buồn ngủ.

"Được anh Tiểu Lý, vậy ngày mốt gặp lại nhé, anh về nghỉ ngơi đi."

"Được rồi, đi trước nhé." Lý Hướng Ngạn chặn một chiếc taxi dọc đường, mở cửa chui vào trong xe.

Đưa mắt nhìn anh rời đi, cho đến khi xe biến mất trong tầm mắt Quý Liên Tinh lúc này mới nhìn Giang Thự, phát hiện biểu cảm của cô còn căng.

"Thật ra không có gì."

"Chị biết, nhưng em đừng nghe anh ấy nói bừa, sự tình không phải như anh ấy nói!" Nói xong lời này, Giang Thự cảm thấy mình có loại cảm giác càng bôi càng đen.

Đúng là dùng một hộp, nhưng không phải dùng một hộp như trong tưởng tượng của bọn họ!

"Không sao, em không để ý đâu."

Giang Thự quay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt cực kỳ không được tự nhiên.

"Không có gì không được tự nhiên cả, xa nhau một thời gian, em còn nằm mơ thường xuyên nhớ chị ~ cùng một tính chất." Nàng kéo tay Hạ Giang Thự, nhéo tay cô một cái," Đây là chuyện rất bình thường, có sao đâu mà."

Vừa nghe Quý Liên Tinh thật ra cũng từng có tình huống tương tự, gánh nặng trong lòng Giang Thự đã giảm bớt không ít, cô còn tưởng rằng chỉ có cô mới như vậy.

Nhưng nghĩ lại, đó cũng là một mặt chân thật, nhìn thẳng vào dụ.c vọng của mình là được rồi.

Nghĩ tới đây, biểu cảm trên mặt cô cuối cùng cũng hòa hoãn một chút.

Sau đó đến chỗ Giang Thự ngủ trưa, nửa giờ trôi qua rất nhanh, sau khi ngủ trưa, lại bắt đầu thời gian làm việc buổi chiều.

Từ tầng 28 đi thang máy xuống, lúc đến công ty phát hiện người trẻ tuổi khu làm việc mới vừa tỉnh ngủ, bình thường từ hai giờ đến hai giờ rưỡi bọn họ đều rất buồn ngủ, hoàn toàn không có bộ dạng tỉnh ngủ.

Quý Liên Tinh đã sớm quen với cảnh tượng này, nàng lập tức đi về phía phòng làm việc của mình, trên đường đi ngang qua phòng làm việc của Tôn Khiết, cửa lớn mở rộng, Tôn Khiết đang nhìn chằm chằm điện thoại cười ngây ngô, xem ra là không ngủ trưa.

Rất tò mò là cái gì có thể làm cho cô nàng cười ngây ngốc như vậy, Quý Liên Tinh dừng ở cửa, nhẹ nhàng gõ cửa kính.

Tôn Khiết ngẩng đầu, nụ cười trên mặt còn chưa tản đi.

"Cô đang làm gì vậy? Cười vui vẻ thế? Cho tôi cười chung với?"

"Ha ha ha ha ha ha! Mạnh Tiêu gửi cho tôi một video, siêu cấp buồn cười!" Tôn Khiết giơ màn hình điện thoại di động đến trước mặt Quý Liên Tinh, cho nàng xem nội dung video, đơn giản chính là một số tuyển tuyển động vật hài hước.

Quý Liên Tinh liếc nhìn, có video hài hước, nhưng cũng có video bình thường.

Lại tổng hợp lại bộ dạng cành hoa run rẩy vừa rồi của Tôn Khiết, Quý Liên Tinh trong nháy mắt liền hiểu được, trọng điểm không phải là nội dung có phải thật sự hài hước hay không, mà là người chia sẻ video này là ai.

Quý Liên Tinh nhướng mày, ám chỉ Tôn Khiết: "Xem ra gần đây cô vui vẻ như vậy là có liên quan đến Mạnh Tiêu ~"

"Ha ha ha ha, chắc vậy, cô ấy rất hài hước, cô không thấy sao?"

"Đúng là người có thể làm cô rất vui vẻ ~" Quý Liên Tinh rõ ràng trong lời nói có hàm ý, nhưng không định để Tôn Khiết tiếp tục nói, nàng không ở lại nhiều, nói xong liền rời đi.

Sau khi nàng đi, Tôn Khiết sửng sốt, nhớ lại câu nói kia, trong nháy mắt rùng mình một cái. Muốn ném ý nghĩ nào đó ra khỏi đầu, một đáp án ở trong lòng làm thế nào cũng không xua đi được, giống như Quý Liên Tinh đơn giản vài câu đả thông Nhâm Đốc nhị mạch của nàng.

Cẩn thận nhớ lại, trong khoảng thời gian này người nói chuyện nhiều nhất là Mạnh Tiêu, người muốn gặp là Mạnh Tiêu, người chơi nhiều nhất cũng là Mạnh Tiêu, người muốn chia sẻ dụ.c vọng mạnh nhất cũng là Mạnh Tiêu.

Không ngẫm lại còn không cảm thấy có cái gì, tổng kết lại thì, Mạnh Tiêu tựa hồ là có chút đặc biệt?

Chỉ là bạn bè, phải không? Hay là chị em? Tôn Khiết không dám nghĩ thêm nữa, lập tức tập trung vào công việc.

Buổi chiều bận rộn thời gian thoáng cái đã qua, đảo mắt đã đến giờ tan làm.

Đối với phần lớn đảng công tác mà nói, sau một ngày mệt nhọc thường có hai lựa chọn: về nhà gọi đồ ăn bên ngoài nằm liệt ra, hoặc là đi khu phố sầm uất ăn một bữa ngon khao chính mình.

Tôn Khiết thuộc kiểu thứ hai, đối với cô nàng mà nói, thời gian sau khi tan làm mới có thể tự do chi phối, về nhà thì lãng phí thời gian, cô nàng thích ăn thích chơi, thích hao hết tinh lực của mình sau đó về nhà ngã đầu liền ngủ.

Hôm nay hẹn Mạnh Tiêu ở một cửa hàng kịch bản ở khu phố sầm uất, các cô chuẩn bị chơi kịch bản rồi tùy tiện ăn cơm tối.

Lúc chạy tới cửa hàng kịch bản thì Mạnh Tiêu đã đến rồi. Gần đây cô ấy vừa mới tháo băng bó tay, tay kia đã linh hoạt hơn nhiều, đặc biệt phấn khởi, đang vẫy tay với Tôn Khiết, "Nhanh lên nhanh lên, không sẽ hết chỗ mất!"

Tôn Khiết bước nhanh hơn chạy chậm về phía cô ấy, "Đến đây đến đây, tại tăng ca một lát!"

Kết quả hai người vẫn đánh giá thấp sức mạnh của người trẻ tuổi, cho dù mới hơn sáu giờ, trong cửa hàng đã chật ních người, ông chủ rất nhanh báo cho biết đã hết chỗ.

Tôn Khiết vẻ mặt u sầu, "Nên đặt trước ha!"

Nhưng người đầy cũng không có cách nào, hai người một là chờ hai là tạm thời không chơi, vừa nghĩ tới thứ này đều là ba giờ mới kết thúc, hai người cũng không muốn chờ, vì thế lựa chọn từ bỏ.

Từ cửa hàng kịch bản đi ra ngoài, phát hiện dưới lầu có một mật thất chạy trốn.

Hai người nhìn nhau, tựa hồ đạt thành nhận thức chung.

"Chơi cái này?" Mạnh Tiêu hỏi.

"Chơi thì chơi, đây hình như là một cửa hàng mới." Bình thường nhà ma hoặc mật thất gì đó đều nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, Tôn Khiết nghĩ thầm cửa hàng này hẳn là không kém nhiều lắm.

Vì thế hai người mua vé vào chơi, là tay lão luyện trong mật thất, Tôn Khiết và Mạnh Tiêu lựa chọn cái có độ khó và hệ số khủng bố cao nhất, tổ đội với hai đôi tình nhân khác, tổng cộng sáu người.

Kịch bản tên là 《Người phụ nữ tiệm cắt tóc》, lúc đi vào đau đến đen sì sì, vì để tạo bầu không khí, nhân viên công tác còn đặc biệt chuẩn bị nến cho mấy người, bảo bọn họ cầm nến đi.

Vừa mới đi vào đã bắt đầu làm một số âm nhạc cùng ánh đèn âm phủ, cố ý tạo ra một loại bầu không khí kinh khủng quỷ dị.

Mạnh Tiêu to gan đi đằng trước, Tôn Khiết cũng không sợ, đi theo phía sau, ngược lại mấy người trẻ tuổi phía sau sợ hãi rụt rè mặt đầy sợ hãi.

Mới vừa đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy một cánh cửa, Mạnh Tiêu đưa tay muốn mở, cô ấy nghĩ thầm có là là NPC hù người, kết quả cửa còn chưa mở cô gái phía sau liền hét lên.

Mạnh Tiêu và Tôn Khiết đồng thời run rẩy, không bị ma dọa thì bị người dọa đến nửa sống nửa chết.

"Có người bắt tôi!!! Bắt chân tôi!!! A a a a!!!" Cô gái kia tiến vào bạn trai trong lòng, hình ảnh vô cùng thê thảm.

Kết quả bạn trai cô gái đó cũng là một kẻ nhát gan, giống như thấy được bóng dáng gì đó, lại là một tiếng gào thét kinh thiên động địa, người đàn ông kia đẩy cô gái ra, nhanh chân bỏ chạy.

Vừa mới bắt đầu tình cảnh đã trở nên hỗn loạn, Mạnh Tiêu và Tôn Khiết còn ở bên này giải khóa mật mã, người bên kia liền đụng tới.

Tầm mắt rất tối, Tôn Khiết cảm nhận được mình bị đụng một cái, lập tức trọng tâm không vững, đâm vào trong lòng Mạnh Tiêu.

Mạnh Tiêu theo bản năng ôm lấy Tôn Khiết, hai người dán một cái không kẽ hở.

Cảm nhận được đường cong cơ thể Mạnh Tiêu, tim Tôn Khiết đập lỡ một nhịp, cô nàng không xác định tai mình dán ở chỗ nào, nhưng rất xác định, rất mềm.

Mất hai giây ý thức được đó là cái gì, hai người gần như là đồng thời văng ra, mặt Tôn Khiết xấu hổ: "A! Xin lỗi tôi không phải cố ý phía sau có người lấn tôi!"

Vừa dứt lời, một cô gái giống như bị NPC dọa nhảy dựng, chạy thẳng về phía Mạnh Tiêu và Tôn Khiết.

Tôn Khiết bị dọa đến nghẹn lời, cuống quít lui về phía sau, lần này Mạnh Tiêu lại ôm cô nàng, nhưng không giống với vừa rồi, là tư thế ôm từ phía sau cô nàng.

Em gái bị dọa đến bán sống bán chết nhào vào trong lòng Tôn Khiết, lại để Tôn Khiết và Mạnh Tiêu dính sát vào nhau.

Lần này so với vừa rồi còn gần hơn, gần đến mức hai bên đều có chút ngượng ngùng, ngay cả Mạnh Tiêu cũng cảm thấy có chút không thích hợp.

"Em gái! Em gái! Em tìm nhầm người rồi, em nên tìm bạn trai em! Em đừng lấn tôi!" Dưới tình thế cấp bách Tôn Khiết nhẹ nhàng đẩy em gái ra, lại cố gắng rời khỏi lòng Mạnh Tiêu, kết quả em gái lại bị cô nàng đẩy ra, cô nàng lại không rời khỏi lòng Mạnh Tiêu, ngược lại Mạnh Tiêu còn ôm eo Tôn Khiết.

Cái ôm này, trái tim nhỏ của Tôn Khiết đập mạnh một cái, cả người vừa mềm vừa ngứa như bị điện giật, cô nàng theo bản năng hùa theo Mạnh Tiêu, phần eo cọ vào tay Mạnh Tiêu một cái.

Cọ xát như vậy lại có chút hối hận, luôn cảm thấy động tác này...... hơi lạ.

"Cô cô cô cô ôm tôi làm gì?" Tôn Khiết căng thẳng đến lắp bắp.

"Tôi tôi tôi tôi tôi tôi cũng không biết!" Đầu lưỡi Mạnh Tiêu cũng bắt đầu thắt lại.

Một người không buông, người kia cũng không buông.

Nguyên nhân chỉ có một: không muốn.

Kết quả chàng trai bên kia lại la lên, lần này không phải gào thét mà là cầu xin chi viên: "Mau tới đây, tôi giải khóa rồi, mọi người mau mau mau!!! Chỉ có mười giây thôi!"

Hắn hét to như vậy hai người mới tách ra.

Trong nháy mắt buông ra, trong lòng Tôn Khiết trống trải, luôn có chút cảm giác chưa thoả mãn.

Không đợi cô nàng định thần lại, Mạnh Tiêu vươn một tay muốn kéo cô nàng ấy chạy về phía trước, Tôn Khiết không chút do dự vươn tay ra.

Tay Mạnh Tiêu rất trơn, còn ấm áp nữa, là xúc cảm độc đáo của phụ nữ.

Có lẽ đã quá lâu không có động tác thân mật với người khác, cứ chạm vào như vậy, Tôn Khiết trong nháy mắt hoảng hốt, tim đập nhanh hơn rõ ràng, cô nàng lại nhớ tới suy nghĩ xuất hiện trong đầu buổi chiều hôm nay.

Thật ra cô nàng còn chưa nghĩ tới sẽ có gì đó với Mạnh Tiêu, bởi vì vẫn luôn coi như chị em ở chung, hai người bình thường đùa giỡn cũng rất lớn, không có thành phần nội liễm ngượng ngùng ở bên trong.

Nhưng hiện tại trái tim đập loạn xạ, nai con đụng loạn là chuyện gì vậy?

Đang lúc Tôn Khiết nghĩ đến nhập thần, một NPC giả ma xông ra dọa cô nàng.

Một khuôn mặt ma nàng sợ tới mức vung cho người ta một cái tát, khiến cho NPC vẻ mặt bối rối đứng tại chỗ.

"A a a a ma nữ xin lỗi!" Tôn Khiết kêu to một tiếng.

Mạnh Tiêu điên cuồng túm: "Xin lỗi cái gì mau chạy đi! Nói xin lỗi với ma làm chi!"

Hai người một đường chạy như điên, một hồi mật thất ngoại trừ giải mật mã thì vẫn luôn chạy, người thể lực không tốt căn bản theo không kịp.

Nửa giờ sau, từ mật thất đi ra, hai người đầu đầy mồ hôi. Trình độ kinh hãi tối đa, Tôn Khiết thường xuyên chơi mật thất cũng bị dọa, nhưng vẻ mặt Mạnh Tiêu bình tĩnh tỏ vẻ bình thường, cô ấy còn có thể chơi kinh khủng hơn.

Mạnh Tiêu đưa tờ giấy cho Tôn Khiết, bảo cô nàng lau mặt.

Tôn Khiết vừa lau vừa nói: "Chạy xong tôi đói bụng rồi."

"Đói bụng? Đói bụng thì ăn cơm thôi."

Hai người cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi, giống như là một loại ăn ý không tiếng động. Tôn Khiết ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trên thực tế không dám nhìn vào mắt Mạnh Tiêu, cô nàng có hơi thẹn thùng.

Trong lòng Mạnh Tiêu cũng hoang mang rối loạn, cô ấy cảm thấy lúc mới ở bên trong hình như có chút chút mập mờ với Tôn Khiết, cũng không rõ vì sao một khắc kia lại ôm eo Tôn Khiết.

Cô ấy muốn xem biểu cảm hiện tại của Tôn Khiết như thế nào, vì thế liếc nhìn Tôn Khiết một cái, không ngờ tầm mắt vừa vặn đối diện.

Nhanh chóng dời ánh mắt đi, Mạnh Tiêu hít sâu một hơi.

"Cái đó ——"

"Cái đó ——"

Hai người đồng thanh.

"Cô nói trước đi." Mạnh Tiêu nhìn Tôn Khiết một cái, phát hiện gò má cô ửng đỏ.

Tôn Khiết mím môi, mặt nóng đến chịu không nổi, "Không... không có gì, chỉ là, đói bụng, đi thôi, khụ, ăn cơm......"

Ngón chân cô nàng cào đất, sao toàn là nói lời vô nghĩa!!!