Hỏi qua Hứa Gia Minh, Lý Cẩm Thành lập tức lái xe đi đến chỗ nhà tang lễ nơi đặt thi thể của Liêu Trường Viễn.
Tuy rằng nghe người khác nói như vậy, cũng đã xem qua tin tức nhưng cậu cũng không tin Liêu Trường Viễn lại chết như vậy.
Trước nhà tang lễ người vây quanh tấp nập, phóng viên ôm máy ảnh, máy quay cũng nhỏ giọng khóc, còn có một cô phóng viên trẻ khóc nức nở như một đứa bé.
Đám người đối diện đứng hơn mười người mặt tây trang bảo tiêu màu đen hai bên hình thành một thế trận giằng co.
Lý Cẩm Thành đi vào ở giữa đám bảo tiêu, cậu nói: “Tôi là bạn của Liêu Trường Viễn, tôi muốn đi vào nhìn cậu ta.”
“Hôm nay tất cả mọi người đều nói như vậy.”
Bảo tiêu đeo kính râm ngữ khí ngang nhiên nói như vậy, Lý Cẩm Thành vô thức nắm chặt hai tay của mình, cậu nói:”Nói cho ông chủ các người biết có Lý Cẩm Thành đến viếng.”
Lý Cẩm Thành sắc mặt tái nhợt, cả người áp chế cảm xúc mãnh liệt của mình.
Nghĩ cậu có thể thật là bạn tốt của Liêu tiên sinh, bảo tiêu phất tay gọi tới một người khác.
Không bao lâu, người kia trở lại nói gì đó rồi dùng thái độ cung kính nói: “Lý tiên sinh, ông chủ của chúng tôi mời ngài vào.”
Đây là Lý Cẩm Thành lần đầu tiên vào nhà tang lễ, không khí hơi lạnh làm chóp mũi bồi hồi thoáng nghe một hương vị kỳ lạ.
Người nọ đưa Lý Cẩm Thành vào đại sảnh, ở giữa đại sảnh đặt một chiếc giường có xe đẩy, trên xe che một mảnh vải trắng.
Quan Tiêu ngồi ở một bên cúi đầu, hai tay giao nhau lúc này không biết đang suy nghĩ gì.
Lý Cẩm Thành nhìn hình dáng dưới mảnh vải trắng kia một hồi lâu cậu không biết mình nên làm cái gì. Cậu bất động, Quan Tiêu cũng không động, cuối cùng Lý Cẩm Thành mở miệng nói: “Cậu ta thật đã chết rồi sao?”
“Phải”
“Vì nguyên nhân gì? Ngoài ý muốn? Hay là bị kẻ thù của anh hại chết?”
“Ngoài ý muốn, khoan…”
Quan Tiêu muốn ngăn cản lời còn chưa nói ra miệng, Lý Cẩm Thành đã giở mảnh vải trắng ở trên thi thể của Liêu Trường Viễn ra.
Thân thể của Liêu Trường Viễn phía bên phải hoàn hảo không tổn thương gì, nhưng mà bên mặt trái gò má đến bên bả vai, cánh tay cũng đã bị tàn phá đến không còn gì.
Liêu Trường Viễn thật đã chết rồi.
Lý Cẩm Thành bất động, sắc mặt trở nên càng thêm trắng bệch.
“Sợ rồi sao?”
Quan Tiêu khẽ cười một tiếng, lập tức đem vải trắng che kín thi thể của Liêu Trường Viễn, rồi anh nói: “Cho nên cậu nhớ kỹ hình dáng trước kia của cậu ấy mà không phải hiện tại…”
Ngữ khí của anh ta vẫn bình tĩnh động tác lại mềm nhẹ vô cùng.
Lý Cẩm Thành lẳng lặng nhìn anh ta chỉ cảm thấy Liêu Trường Viễn chết gây cho anh ta đả kích so với trong tưởng tượng của cậu nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Tuy rằng đã không muốn cùng hai người này tiếp xúc, nhưng Lý Cẩm Thành ở trên mạng nhìn thấy không ít tin tức bát quái và ảnh chụp của phóng viên liên quan anh ta cùng với Liêu Trường Viễn.
Trường quay, nhà ăn, trước cửa hoặc là đêm khuya ở gara ngầm.
Dù cho là Quan Tiêu bức bách Liêu Trường Viễn, hay là xuất phát từ ý của Liêu Trường Viễn hai người hiển nhiên cũng không có quan hệ đơn giản như lúc trước.
Lý Cẩm Thành đi ra khỏi nhà tang lễ, cảm giác giống như mất ngủ đã lâu lại không thể ngủ được.
Cậu rõ ràng biết chung quanh có chuyện gì, nghe thấy mọi người phát ra tiếng ồn ào, phóng viên cầm microphone camera theo cậu một đường, nhưng cậu vô tâm ứng phó.
Lúc này trong đầu cậu lăn qua lộn lại đều là chuyện trước kia có xem một bộ phim rất giống với chuyện cậu vừa trải qua.
Nội dung phim nói về một đám người trẻ tuổi gặp một sự cố ngoài ý muốn may mắn chạy thoát, ngay lúc bọn họ thấy mình bình an vô sự lại gặp phải một chuyện ly kỳ rồi chết đi.
Còn lại một người cuối cùng cũng bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Biên kịch là một Hoa kiều, sử dụng một câu ngoạn ngữ Trung Quốc là Diêm Vương muốn anh canh ba chết, ai dám lưu anh đến canh năm.
Lý Cẩm Thành cất giấu một bí mật lớn, Liêu Trường Viễn cũng giống như cậu.
Chỉ là hiện tại, cậu ta lại lấy phương thức thê thảm mà chết đi.
Lý Cẩm Thành cảm thấy mình có thể là tự mình dọa mình, nhưng vì cái gì hai người bên cạnh Liêu Trường Viễn vẫn bình an vô sự? Còn có, trên thế giới này có người nào nguyện ý tin tưởng cậu kỳ thật đã chết qua một lần?
Nghe tiếng chuông điện thoại di động của mình vang lên Lý Cẩm Thành cố gắng đè xuống cảm giác khó chịu, giọng nói của Hà Chấn Hiên bên kia truyền đến, anh nói: “Cẩm Thành, em đang ở nơi nào?”
“Em ở bên ngoài.”
“Vị trí cụ thể của em ở đâu, anh lại đó đón em.”
Nghe anh nói như vậy Lý Cẩm Thành rốt cục lấy lại tinh thần.
Cậu nắm chặt điện thoại di động của mình, cậu nói: “Không có việc gì em bây giờ sẽ trở về nhà.”
Lúc về đến nhà Hà Chấn Hiên đã chờ ở đó, tuy rằng nhìn qua vẻ mặt như thường, nhưng nếu không lo lắng cho cậu, anh khẳng định sẽ không về nhà sớm như vậy.
“Cẩm Thành…”
“Em mệt quá, em muốn ngủ một giấc.”
“Được rồi…”
“A, Cẩm Thành không phải đi học sao? Tại sao lại trở về?”
Quay đầu lại thấy chị Phương mới vừa đi chợ trở về Hà Chấn Hiên lắc đầu, anh nói: “Thân thể có chút không thoải mái…”
“Có muốn gọi bác sĩ cho cậu ta không?”
“Không cần, em ấy ngủ một giấc sẽ tốt thôi.”
Chị Phương nghĩ từ khi mình trở lại Hồng Kông, Lý Cẩm Thành thân thể vẫn luôn không tốt, chị không khỏi thở dài một hơi đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.
Cũng giống như Quan Tiêu, Hà Chấn Hiên vẫn cảm thấy Lý Cẩm Thành cùng Liêu Trường Viễn có một bí ẩn liên hệ với nhau.
Nhất là lúc mới bắt đầu, Lý Cẩm Thành đối với Liêu Trường Viễn vừa căm ghét lại xem thường. Nhưng khi Liêu Trường Viễn mất đi ý thức nằm ở bệnh viện, cậu lại chi tiền ra nhờ hộ lý chăm sóc, đợi được Liêu Trường Viễn lần thứ hai tỉnh táo, thì cậu liền muốn đối với người này không có bất kỳ quan hệ gì.
Cho dù Hà Chấn Hiên nghĩ như thế nào, tra hỏi như thế nào anh vẫn đoán không được nguyên nhân.
Lý Cẩm Thành nằm ở trên giường rất buồn ngủ, nhưng cậu cảm thấy sợ hãi nhiều hơn. Cậu cố gắng tự cổ vũ cho mình chỉ cho là mình nghĩ quá nhiều.
Ngay lúc cậu cảm giác đau đầu muốn vỡ ra thì nghe thấy tiếng cửa phòng được mở ra, không bao lâu Hà Chấn Hiên đi đến bên cạnh cậu nằm xuống.
“Cẩm Thành, không sợ, có anh rồi.”
Anh không có khả năng biết cậu thực đang sợ hãi việc gì, cậu sợ hãi nhất chính là so với chết, cậu sợ nhất là sau này không thể gặp được Hà Chấn Hiên.
Nhưng mà cách anh an ủi quả thật dùng được, cậu nắm chặt lấy tay của anh đang ôm cậu, Lý Cẩm Thành mới thấp giọng trả lời: “Em biết.”
Giữa trưa hôm sau Lý Cẩm Thành nhận được điện thoại của chị Phương bảo có người cần gặp, nên cậu nhanh chóng chạy về nhà.
Trong nhà đã có vài vị luật sư ngồi chờ, thấy Lý Cẩm Thành về một người trung niên có vẻ đứng đầu kia tiến đến bắt tay cậu, ông ta nói: “Tôi là luật sư của Liêu Trường Viễn, Liêu tiên sinh, trước khi chết anh ấy có viết di chúc chỉ định anh sẽ kế thừa toàn bộ tài sản của anh ấy.”
Nghe luật sư nói như vậy Lý Cẩm Thành nhớ tới lúc trước cậu và Liêu Trường Viễn đã từng đối thoại.
“Anh sống lại có ý nghĩa gì?”
“Có lẽ chỉ là vì bồi thường cho cậu.”
Cậu ta đúng thật là nói chuyện giữ lời, hiện tại lại chỉ còn lại có một mình cậu…
Hoặc là nói nếu Liêu Trường Viễn vẫn là Liêu Trường Viễn trước đây như vậy cho dù cậu ta làm cái gì cũng không thể khiến cho cậu thấy thoải mái.
Nhưng hiện tại cậu ta đã thay đổi hoàn toàn…
“Lý tiên sinh? Lý tiên sinh!”
Lý Cẩm Thành lấy lại tinh thần, cùng mấy luật sư đi vào phòng khách.
Khi Lý Cẩm Thành nhìn số tài sản cậu sắp kế thừa của Liêu Trường Viễn thì cậu kinh ngạc ngẩng đầu, cậu nói: “Như thế nào mà lại nhiều như vậy?”
“Khi Liêu tiên sinh đóng bất kỳ bộ phim nào thì phải đáp ứng một điều kiện duy nhất, đó là anh ấy sẽ không nhận tiền thù lao của chủ đầu tư, nhưng khi bộ phim công chiếu anh ấy phải được chia phần trăm từ doanh thu của phòng bán vé.”
Bộ phim điện ảnh đó hiện giờ đã đứng thứ ba về độ ăn khách trong lịch sử phim ảnh Hồng Kông, hơn nữa lúc ấy nhà sản xuất đạo diễn cũng chưa đối với nó ôm nhiều hy vọng, bởi vậy Liêu Trường Viễn nhân cơ hội này đưa ra điều kiện kia, do đó cậu ta có gần một nửa doanh thu từ phòng bán vé.
“Liêu tiên sinh gặp vận may, vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, chỉ dựa vào gặp vận này mà trong mấy tháng anh ấy đã nhận được ba mươi bảy chương trình quảng cáo, trong đó có cũng có không ít thương hiệu quốc tế nổi tiếng cao cấp…”
Nói xong luật sư đưa cho Lý Cẩm Thành mấy tờ giấy trong tay nói: “Cuối cùng là cái này. Khi Liêu tiên sinh còn sống mua rất nhiều bảo hiểm, mà người thừa hưởng bảo hiểm cũng là anh.”
Lý Cẩm Thành ngơ ngác nhìn văn kiện trên bàn. Giống như từ khi cậu sống lại không ngừng ký tên trên các loại văn kiện như thế này. Không như những lần trước được người khác tặng cho tài sản, lần này tâm tình của cậu trầm trọng như lần này.
Buổi tối khi Hà Chấn Hiên trở về, Lý Cẩm Thành kể với anh chuyện này.
Hà Chấn Hiên nhìn văn kiện, anh nói: “Số tiền so với trong tưởng tượng của anh lớn hơn nhiều.”
“Còn không chỉ có bao nhiêu đó, bộ phim điện ảnh cậu ấy tham dự cũng được chia phần trăm từ doanh thu phòng bán vé, hiện nay bộ phim đó đã quay xong, đợi khi công chiếu chỉ sợ có thể có thêm một ngàn vạn tiền lời.”
“Em định làm như thế nào?”
Lý Cẩm Thành do dự một chút, cậu nói: “Em nghĩ trước hết phải gọi điện thoại cho Quan Tiêu.”
Hà Chấn Hiên cũng biết chuyện Quan Tiêu cùng Liêu Trường Viễn nên anh gật gật đầu. Anh cho người tìm được số điện thoại di động riêng của Quan Tiêu đưa cho Lý Cẩm Thành. Điện thoại reo thật lâu Quan Tiêu mới nhận điện thoại, đối với chuyện Lý Cẩm Thành muốn đề nghị chuyển giao di sản của Liêu Trường Viễn cho anh ta, anh ta chỉ cười khẽ một tiếng, anh ta nói: “Người đã mất tôi lấy tiền này thì có ích lợi gì?”
Nói xong câu này anh ta cúp điện thoại, Lý Cẩm Thành đứng ngẩn người thì Hà Chấn Hiên từ phía sau ôm lấy cậu, anh nói: “Liêu Trường Viễn mất, đau khổ nhất chính là anh ta.”
“Em biết.”
Trầm mặc một lát Lý Cẩm Thành còn nói: “Em muốn lấy danh nghĩa của Liêu Trường Viễn đem toàn bộ số tiền này quyên cho hội từ thiện.”
“Cũng tốt.”
Ngày thứ tư, Quan Tiêu tổ chức lễ tang cho Liêu Trường Viễn, anh ta mời Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên đi viếng.
Mấy ngày nay, không biết có phải là do tâm tình của mình không tốt nên Lý Cẩm Thành cảm thấy toàn bộ Hồng Kông đều tràn ngập một không khí bi thương.
Trên trang nhất báo chí đều là tin tức về Liêu Trường Viễn. Tin cậu ta đã chết, phim sắp chiếu của cậu ta, khả năng diễn xuất tài hoa, cùng với sự hấp dẫn làm cho người khác cảm phục.
Mọi người so sánh cậu ta với James Dean, khi còn sống chỉ đóng ba bộ phim điện ảnh, cùng với Monroe, Elvis ở Hollywood, có thể được xếp trong hàng ngủ mười siêu sao nổi tiếng nhưng chỉ mới hai mươi bốn tuổi lại bị tai nạn xe cộ mà qua đời.
Không có bất kỳ người nào nói cậu ta nửa câu không tốt, lời lẽ của báo chí cũng viết rất thâm tình làm cho người đọc phải rơi lệ.
Nhưng Lý Cẩm Thành biết, đây là do Quan Tiêu vì Liêu Trường Viễn làm một việc cuối cùng.
Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên đi tới mộ viên nơi Liêu Trường Viễn đã hạ táng, từ rất xa Lý Cẩm Thành nhìn thấy thân ảnh của Quan Tiêu.
Anh vẫn không nhúc nhích mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào ảnh trên mộ bia của Liêu Trường Viễn.
Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên đi từ từ qua, lúc này ánh mắt của Quan Tiêu cũng rất bình tĩnh vô lo.
Nhìn Quan Tiêu rồi lại nghĩ đến cậu và Hà Chấn Hiên, cho đến giờ phút nầy cậu mới phát hiện Hà Chấn Hiên so với cậu có dũng khí rất nhiều.
Cậu không thể chấp nhận được sống mà mất đi Hà Chấn Hiên cuộc sống đó sẽ rất thống khổ, nhưng Hà Chấn Hiên lại lựa chọn sống cùng với phần thống khổ này.
Quan Tiêu cũng như thế.
Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, Quan Tiêu quay đầu lại nhìn Lý Cẩm Thành liếc mắt một cái, anh ta nói: “Trước kia lúc cùng cậu ấy nói chuyện phiếm, cậu ấy nói muốn chôn ở mộ viên công cộng, như vậy sẽ rất náo nhiệt…”
Nói xong anh ta chỉ một cái huyệt bên cạnh cười nhẹ còn nói: “Đó là tôi để giành cho mình, về sau tôi sẽ cùng cậu ấy ở bên nhau.”
Nói xong câu này anh ta xoay người thấp giọng nói: “Các anh cùng cậu ấy tán gẫu, tôi đi trước.”
Bề ngoài của anh ta nhìn không ra sự khác thường gì, cũng vì anh ta như vậy, mới có thể làm cho người khác càng thêm khó chịu và chua xót trong lòng.
“Cẩm Thành, em cùng cậu ta tán gẫu, anh ở bên cạnh chờ em.”
Lý Cẩm Thành gật đầu đợi khi cậu ngẩng đầu nhìn vào ảnh chụp trên mộ bia của Liêu Trường Viễn thì cậu cũng cảm giác toàn thân như không còn sức lực.
“Cẩm Thành!”
Trước mắt Lý Cẩm Thành trống rỗng, thân thể lập tức ngã quỵ về phía sau.
Trước khi hôn mê cậu thoáng nhớ lại lúc mình còn nhỏ, có một lần cùng các bạn học đi hội chùa, sau đó trong lúc vô tình cậu gặp một người đeo mặt nạ màu trắng.
Cậu hình dung không ra bản thân khi đó cảm thấy như thế nào chỉ thấy linh hồn của mình giống như bị hai đôi mắt tối như mực đó rút đi một nửa.
Mà cảm giác lúc này cũng giống như khi cậu được…. trùng sinh.