Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên bị thương cũng không có nghiêm trọng không cần nằm viện, nhưng ngại vì bác sĩ kiên trì, Hà Chấn Hiên vẫn là ở lại bệnh viện quan sát.
Mười hai giờ sau hai người trở về nhà, nơi đó đã được Thiệu Thúc phái người tới quét dọn sạch sẻ.
Chính là có câu thấy cảnh sinh tình, mới vừa bước vào nhà chuyện tối hôm qua phát sinh hết thảy như hiện rõ ràng ở trước mắt.
Lý Cẩm Thành bất động thanh sắc quay đầu lại, nói: “Anh có đi công ty không?”
Đã là giữa trưa, hơn nữa tối hôm qua ngủ không ngon, Hà Chấn Hiên lắc đầu, nói: “Sáng mai lại đi.”
Vụ thu mua của công ty đã tiến vào tới giai đoạn quan trọng. Sau một thời gian ngắn nữa anh cần xuất ngoại cùng người đàm phán. Tham dự hội nghị lần này đối phương còn có bộ phận lãnh đạo chính khách của quốc gia…
Đợi cho Hà Chấn Hiên nghĩ xong việc này anh mới phát hiện trách nhiệm gia tộc giao cho anh cùng với sứ mệnh duy nhất này cũng sớm đã dung nhập vào trong xương thịt chỉ sợ cả đời này đều không giãy ra được.
Nghĩ như vậy anh cau mày chuẩn bị lên lầu, Lý Cẩm Thành đã đem anh giữ chặt, nói: “Anh muốn làm gì?”
“Tắm rửa.”
Anh từ nhỏ đối bệnh viện có một loại cảm xúc mâu thuẫn, hơn nữa chịu không nổi cái mùi nơi đó.
Lý Cẩm Thành mắt nhìn bàn tay bị thương của anh, nói: “Em giúp anh.”
Nghĩ nghĩ, cậu lại đi nhanh hơn bước lên thang lầu, nói: “Em đi trước giúp anh pha nước tắm!”
Lý Cẩm Thành rất ít biểu hiện vội vả như vậy hơn nữa…rất rõ ràng, nghĩ đến cậu lấy cách đó để an ủi mình, Hà Chấn Hiên trên mặt rốt cục có một chút ý cười, một lát sau anh mới nói: “Chậm một chút, chính em cũng bị thương!”
“Em không sao!”
Thanh âm bởi vì cách khá xa trở nên có chút mơ hồ không rõ, nhưng Hà Chấn Hiên như trước vẫn cảm nhận được trong đó sức sống.
Lý Cẩm Thành kỳ thật biết Hà Chấn Hiên trong lòng cũng không vui gì, chính vì sự tình một khi dính dáng đến hai chữ thân tình liền sẽ thay đổi thực khó giải quyết.
Loại sự tình này không thể nào an ủi, nhưng cậu muốn cho Hà Chấn Hiên biết dù phát sinh chuyện gì mình cũng ở bên cạnh anh.
Cậu không hiểu rõ lắm về tình yêu trừ khi mình thật sự động tâm, thì chỉ cần đối phương ở bên cạnh cũng là một cách thể hiện chân tình, bởi vậy mỗi khi anh ở trong hoàn cảnh khó chịu này cậu sẽ thay đổi, nhiệt tình mười phần.
“Anh muốn em giúp cởi quần áo sao?”
Thấy Lý Cẩm Thành một bên xăn tay áo vừa tiến phòng tắm, Hà Chấn Hiên cười gật đầu.
Đã thấy qua đối phương vài lần lỏa thể nhưng khi Hà Chấn Hiên cởi tới quần lót thì Lý Cẩm Thành vẫn có cảm giác một chút xấu hổ cùng khẩn trương.
Thấy cậu hơi ngửa người ra sau, ánh mắt nhìn đi nơi khác Hà Chấn Hiên tiến đến bên tai cậu ngữ khí ái muội nói: “Còn thẹn thùng? Không phải là lần đầu mới thấy qua sao?”
Lý Cẩm Thành ngẩn đầu thái độ cứng nhắc, nhỏ giọng nói: “Bây giờ là ban ngày…”
“Cho nên ý của em là buổi tối có thể?”
Thần kinh buộc chặt tới trình độ nhất định, Lý Cẩm Thành sẽ nhất thời buông thả tất cả.
Trừng mắt nhìn thái độ không đứng đắn của Hà Chấn Hiên, cậu mới dùng một loại ngữ khí lãnh đạm nói: “Anh hiện tại có thể tự đi vào tắm được chưa?.”
Thấy cậu bị trêu chọc đến mắc cỡ mà tức giận như vậy trong lòng Hà Chấn Hiên chợt vui vẻ.
Khi anh cúi đầu ngồi ở bồn tắm lớn cho Lý Cẩm Thành giúp gội đầu anh chợt nghĩ, khoái hoạt cũng là một ngày, không sung sướng cũng là một ngày, nếu cho anh chọn lựa anh nhất định sẽ lựa chọn việc làm mình vui vẻ.
Về phần chuyện và người phức tạp lúc trước làm cho anh bực bội đến giờ phút nầy tựa hồ cũng sẽ không trọng yếu nhà vậy.
“Chờ một chút tắm rửa xong cũng không vội ngủ, em đi nấu cơm, chờ ăn xong chúng ta lại cùng nhau ngủ…”
“Buổi chiều không đi đến trường học?”
“Em đã xin phép nghĩ một ngày rồi.”
Trong nhà cũng không có ghế đẩu, thấy Lý Cẩm Thành vẫn luôn ngồi chồm hổm giúp mình tắm rửa, Hà Chấn Hiên quay đầu lại, nói: “Trên lưng vết thương còn đau không?”
“Không đau, vết thương phía sau của em không nặng, vả lại em giúp anh tắm cũng không ảnh hưởng đến nó…”
“Nhưng mà ngồi chồm hổm lâu vẫn là không thoải mái.”
Nói xong câu này, Hà Chấn Hiên lại thúc giục cậu nhanh một chút.
“Còn có cơm trưa, kêu ở ngoài đi hoặc là bảo Thiệu Thúc phái người lại đây làm.”
“Em không sao!”
“Nghe anh…”
Lý Cẩm Thành bị anh nói sinh phiền, cầm vòi hoa sen xả nước trên mặt anh.
Hà Chấn Hiên bị hành vi bất ngờ của cậu làm cho có chút chật vật, cúi đầu nhắm hai mắt của mình lấy lại bình tĩnh mới nói: “Tốt, đều tùy em.”
Bởi vì trên người đều có vết thương, nên hai người cuối cùng chỉ có thể phân phòng ngủ.
Hà Chấn Hiên đối với việc này có chút tiếc nuối, sau đó lại nghĩ mấy ngày tiếp theo đều như thế, sắc mặt của anh không khỏi có chút khó coi.
“Ngày mai đều phải đi làm, không thể ngủ muộn, chờ trời sáng em lại đây gọi anh dậy.”
Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành đi về căn phòng trước kia của mình vẫn ở.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hà Chấn Hiên khóe miệng không rõ đã nhếch lên.
Anh không biết cuộc sống tân hôn vợ chồng khác là như thế nào nhưng anh cùng Lý Cẩm Thành… có chút giống như người ta ủ rượu thời gian dài rượu càng nồng.
Hình như là phải chờ tới sau khi bị thương hai người mới có thể hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã của người bình thường.
Thức dậy ở trong phòng khách ngồi trong chốc lát, Hà Chấn Hiên lại bị Lý Cẩm Thành kéo đi mua thức ăn.
Xuất thân cùng với lớn lên trong hoàn cảnh như thế nên bên trong Hà Chấn Hiên sinh ra một loại khí chất cao quý.
Nhưng cũng vì một loại khí chất như thế khiến cho anh cùng với hơi thở cuộc sống tràn ngập mãnh liệt như siêu thị không hợp nhau.
Thấy người khác đi tới trước mặt mình không ngừng nhìn phía sau mình cười hoặc là khe khẽ nói nhỏ, Lý Cẩm Thành mới quay đầu lại, phát hiện Hà Chấn Hiên đang nhìn chằm chằm một loạt các loại sữa đang bày trên kệ hàng đến ngẩn người.
Tay trái bị thương, tay áo xăn cao, có chút cau mày, vẻ mặt trịnh trọng, giống như gặp vấn đề làm cho anh rất là khó lựa chọn.
“Anh đang làm cái gì?”
“Em bình thường uống chính là loại sữa nào?”
Từ khi lần trước người giúp việc họ Ngụy ở trong sữa của mình bỏ thuốc, Lý Cẩm Thành đối với loại sữa này sinh ra tâm lý bóng ma, đang muốn nói không cần, Hà Chấn Hiên lại vào lúc này âu yếm nhìn cậu.
Không biết là có phải đã bị cảnh vật chung quanh ảnh hưởng, Lý Cẩm Thành có thể hiểu được hàm ý trong ánh mắt của anh.
Đại khái ý anh ấy muốn nói là em không nên bị nổi sợ hãi hư vô đánh bại, mà phải can đảm đối diện với sợ hãi mới là cách hay nhất.
Ngẫm lại quả thật như thế, Lý Cẩm Thành chỉ một loạt sữa bình thường mà mình hay uống.
“Anh lấy nhiều lắm rồi! Đây là loại sữa có hạn dùng! Để lâu đối thân thể không tốt!”
Hà Chấn Hiên cười ngượng ngùng không lên tiếng trả lời, tiếp sau đem bốn hộp sữa trả lại kệ hàng.
Về sau chuyện như vậy không ngừng diễn ra ở các gian hàng khác ở siêu thị.
Từ siêu thị đi ra, Lý Cẩm Thành thân tâm thoải mái, Hà Chấn Hiên từ đầu đến cuối chưa có thả lỏng.
Những ngày này, anh không cần phải nghĩ đến công việc, người nhà, nhìn Lý Cẩm Thành lộ ra một bộ mặt ít người biết ở cửa phòng bếp nhìn anh nấu cơm, tựa hồ có thể cảm nhận được một cuộc sống ý nghĩa phong phú khác.
Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cuộc sống đều phải tiếp tục.
Sáng ngày thứ hai mới vừa đến cửa văn phòng, Lý Cẩm Thành đã bị Trâu Tuấn Khải không biết nơi nào đột nhiên xuất hiện đánh một cái trên bả vai.
“Cậu thành Lâm Đại Ngọc sao? Luôn luôn xin nghĩ phép vì bệnh!”
Lý Cẩm Thành xin phép không tính thường xuyên, nhưng trường học của bọn họ dù sao cũng là một trường phong cách nghiêm cẩn.
Nghĩ đến chuyện đêm đó phát sinh trong Hà gia Lý Cẩm Thành tươi cười không thay đổi gật đầu.
“Thích! Em chỉ không biết anh nghĩ em như vậy!”
Hai người sóng vai đi đến bàn công tác ngồi xuống, một lát sau Trâu Tuấn Khải lại huých bờ vai của cậu, nói: “Khúc Tiếu Nhiên đang giảm béo, nếu không cậu cùng hắn hợp tác? Hắn giảm béo, cậu tập thể hình?”
Khúc Tiếu Nhiên là một Hoa Kiều về nước, ở trong trường học là giáo viên tiếng Anh, tính cách sôi nổi lại bởi vì ham thích văn hóa Trung Quốc, thường xuyên đem mình biến thành chẳng ra cái gì cả.
Hắn là trời sinh thể chất là béo hơn nữa năm nay gần bốn mươi tuổi, bởi vậy luôn bị bạn gái chê cười sau mấy mươi năm hắn rốt cục quyết định làm giảm một thân thịt béo một lần nữa làm người.
Bất quá những lời này Lý Cẩm Thành ba năm qua đã nghe không dưới trăm lần, bởi vậy cậu cùng những người trong văn phòng giống nhau, đối Khúc Tiếu Nhiên ôm một loại thái độ không trông mong gì.
Thấy Trâu Tuấn Khải có vẻ mặt cười xấu xa, Lý Cẩm Thành có chút nghi hoặc nhìn về phía anh ta, nói: “Anh thì sao? Em lại cảm thấy được anh gần đây béo lên không ít?”
Trâu Tuấn Khải tươi cười dừng ở trên mặt, thở dài gục xuống bàn, anh ta mới nói: “Đừng nói nữa, ba mẹ anh vì bảo bối cháu nội của bọn họ, không tiếc thiên lý xa xôi từ Canada bay trở về, cậu cũng biết… Bạn gái của anh hiện tại khẩu vị khủng hoảng, bình thường cô ấy không muốn ăn hoặc là ăn không vô.. Ba mẹ anh sẽ buộc anh ăn… Hoàn toàn đem anh trở thành một cái thùng rác có thể bước đi…”
Nghĩ anh ta đang ở trong phúc mà không biết phúc, Lý Cẩm Thành ở bên cạnh lành lạnh nói một câu, nói: “Cẩn thận trung niên sẽ mập ra.”
“Lý Cẩm Thành!”
“Trâu lão sư, phiền toái các cậu tới đây một chút.”
Nói chuyện chính là niên cấp chủ nhiệm, biết Trâu Tuấn Khải sắp nghênh đón một hồi mưa to gió lớn tẩy rửa, những người khác ở văn phòng rất nhanh đều im lặng không lên tiếng.
Trong buổi trưa, Lý Cẩm Thành bình thường đều nghĩ trưa ở trường học.
Chủ yếu là vì nhà khá xa, đi tới đi lui tốn thời gian công sức.
Trong trường học cũng có nhiều giáo viên giống như cậu, xét thấy như vậy nên trường học vì bọn họ có chuẩn bị phòng nghỉ trưa.
Nhưng Lý Cẩm Thành chất lượng giấc ngủ không cao, bởi vậy giữa trưa cậu đều tận lực tránh giấc ngủ trưa.
Tuy rằng nhìn qua đối với rất nhiều chuyện cũng không phải thực để ý, nhưng Lý Cẩm Thành cũng giống những người khác bình thường ham thích những chuyện bát quái.
Chỉ là giới hạn bát quái của cậu là ở trên mạng.
Hà Chấn Hiên cho là cậu không thích lên mạng, nhưng không biết cậu mỗi ngày đều tiêu phí không sai biệt lắm hai giờ thời gian ngâm mình ở trên mạng.
Sau khi ăn qua cơm trưa, cậu mới vừa ở diễn đàn nhìn thấy một tin tức nổi bật là một công tử phú gia cũng là người mẫu bị tập kích sau đó cậu liền nhận được tin nhắn của Nhậm Vũ Kiều.
Nhậm Vũ Kiều nói Hà Diệu Thanh đã rời khỏi Hồng Kông đi vào một trại an dưỡng ở Thụy Sĩ cùng đi với cô ta còn có chồng là Trần Khải Phong.
Đây là chuyện đã sớm dự liệu đến.
Đối với Hà Tông Đồng mà nói, trừ bỏ người nhà của ông cùng với người mà ông chân chính để ở trong lòng, những người khác ông cũng không quan tâm đến.
Lý Cẩm Thành biết ông đã chướng mắt mình, cho đến bây giờ chính mình bất quá chỉ là công cụ dùng để chắn kiếp cho Hà Chấn Hiên.
Lý Cẩm Thành phản cảm hành vi của ông nhưng dù sao ông cũng là một vị cha thương con.
Con gái của mình hại chết con trai cùng con dâu, cho dù là hận, ông như trước không thể nhìn con gái của mình đi vào đường cùng.
Lý Cẩm Thành không biết ông làm như vậy có đúng hay không cậu chỉ cảm thấy chuyện nhà Hà gia tựa một đoàn loạn như ma, chuyện đến không ngừng, lý lẽ không thể nói hết.
Nghĩ đến lần này mình không có cho thám tử tư theo dõi hành tung của Hà Diệu Thanh, Lý Cẩm Thành không khỏi nói một câu.
Lần trước đã không đánh gãy, đây là coi như tặng một lễ vật.
Lý Cẩm Thành biết lần này thật vất vả cho bọn họ lại mơ hồ nhận thấy Nhậm Vũ Kiều đối với mình rất quan tâm, bởi vậy cậu thật chân thành nói lời cảm tạ.
-Lần này có bị thương hay không?
-Có, bất quá không nghiêm trọng.
-Ân.
Nhậm Vũ Kiều không giống như những lần trước, cậu ta nói một ít câu như là hợp tác rất thích, có việc cần tìm thám tử tư chỉ cần để lại cho một tin nhắn là được. Có thể là bởi vì trải qua một lần hợp tác thành công, hai người cũng đã hiểu được, về sau bọn họ còn có không ít cơ hội hợp tác.
Đưa điện thoại di động để ở một bên Lý Cẩm Thành tiếp tục xem tin tức lúc nãy.
Tuy rằng không có địa chỉ tên họ, nhưng khi xem xong Lý Cẩm Thành cảm thấy được người được nói trong bảng tin kia là Liêu Trường Viễn.
Danh môn, người mẫu, đầy trời chuyện xấu, cuối cùng lại vì cảm tình gút mắt bị người đánh vào đầu, hiện giờ đã ở bệnh viện hôn mê gần một tháng.
Người truyền tin ngữ khí quá mức bát quái, hơn nữa các trang web lớn đều không có đăng tin về chuyện này bởi vậy Lý Cẩm Thành cũng không để ý đến.
Chỉ là cũng không lâu lắm, Lý Cẩm Thành lại nghe một người bạn cùng trường khi xưa chính miệng xác nhận chuyện này là chân thật.