Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 756: Hạ tiểu thư khác




Anh ngồi trở lại ghế của mình chờ Hạ tiểu thư, chỉ là Hạ tiểu thư này lại không phải Hạ tiểu thư anh muốn gặp, Hạ tiểu thư kia hẳn đang sống thực tốt đi.

Như vậy là được rồi, chỉ cần cô có thể hạnh phúc là tốt rồi. Còn anh, không sao cả.

Một thân ảnh như con bướm rất nhanh phi vào trong văn phòng của anh, ở trong không gian chỉ có hai màu đen trắng này thì thật không ăn nhập gì. Sở Luật dựa lưng vào ghế làm việc, ngón tay cầm bút nhẹ gõ xuống bàn.

“Anh Luật…” Âm thanh rất ngọt ngào, nhưng Sở Luật vẫn có dáng lạnh nhạt vẻ kia, thậm chí tới mí mắt đều chưa từng chớp một cái.

“Anh Luật, thư kí của anh ghét em, không cho em vào, hại em đứng bên ngoài rất lâu, hiện chân em đã mỏi rồi.” Hạ Dĩ Hiên nói không ngừng, vẫn dùng cách nói chuyện của cô trước kia với Sở Luật.

Sở Luật nhàn nhạt nhìn thẳng cô, ở trong đôi mắt đen cũng chỉ có một loại lạnh nhạt truyền tới.

“Cô có thể không tới, tôi cũng không thấy việc thư kí làm có vấn đề gì. Nếu cô ấy mà để cô vào thì cũng cứ việc về nhà luôn.” Sở Luật buông bút trong tay rồi đặt đôi tay lên đùi.

“Anh Luật.” Sắc mặt Hạ Dĩ Hiên có chút khó nhịn, có điều vẫn cố gắng cười, cực kỳ giống Hạ Dĩ Hiên thiên chân nhập tà trước kia. Cô vội vàng đến gần, đứng trước mặt Sở Luật. Cô ngắm người đàn ông ngày càng xuất sắc này, cảm thấy tim mình đập thật nhanh, người đàn ông này dười như càng theo thời gian càng có thêm mị lực của người trưởng thành.

Làm lòng cô phải động, đặc biệt mỗi một lần thấy lại nhiều thêm một lần, thậm chí gần đây cô mất đi hứng thú với mọi đàn ông, chỉ còn cảm thấy hứng thú với Sở Luật.

“Anh Luật, chuyện em nói anh suy xét thế nào?” Cô tràn ngập chờ mong hỏi. Từ khi Hạ Nhược Tâm đi, không biết bao nhiêu lần cô leo mười tám tầng tháng máy, mỗi ngày đưa tin, có thể làm anh cảm động đi.

“Anh Luật. Hiện chị đã kết hôn, anh cũng đã cùng Lý Mạn Ni kia ly hôn, cũng không nên cô độc cả đời. Em có thể, không phải trước kia anh cũng rất thương em sao? Chỉ cần anh nguyện ý em sẽ không phản đối, hơn nữa em cũng là họ Hạ, anh không quên kỳ thật bốn năm trước chúng ta đã muốn kết hôn chứ.” Mà nói tới đây Hạ Dĩ Hiên quả thật muốn tự cho mình một cái tát, sớm biết là cô vẫn sẽ thích Sở Luật thì lúc ấy cô sẽ không rời đi, hiện giờ cô mới phát hiện hóa ra nhiều đàn ông cũng không thể bằng được Sở Luật.

Chỉ cần cô lại tìm về với Sở Luật là tốt rồi, cô sẽ không cần chịu người khác xem thường, cô vẫn có thể hạnh phúc giống trước kia, chỉ cần Sở Luật đồng ý cưới cô là được.

Sở Luật nhàn nhạt nhìn phía trước, đôi mắt đều chưa từng lóe lên chút nào. Mắt anh cực kỳ u ám, dường như không còn ánh sáng bên trong, cũng là một mảnh thâm trầm đáng sợ. Rốt cuộc không cách nào thăm dò được nửa phần cảm tình trong đó.

“Anh Luật…” Hạ Dĩ Hiên đợi hồi lâu vẫn không thấy Sở Luật nói gì. Đôi mắt anh vẫn mở to vô tình, từ đầu tới cuối đều không nói qua một tiếng, không đổi qua một động tác. Mà anh như vậy càng khiến tâm cô cực kỳ bất an, anh sẽ đồng ý không?

Hiện tại cô cần anh, thật sự cần anh. Mẹ của cô, không đúng, phải là mẹ của Hạ Nhược Tâm đã dọn ra khỏi Hạ gia, mà ba của cô cũng đi theo cùng bà ở một nơi khác. Một ngôi nhà lớn như vậy hiện tại chỉ một mình cô ở, dường như mỗi ngày cô đều không thể ngủ. Cô cảm thấy không có ai quan tâm mình, không ai yêu thương mình, hiện tại cô quả thực giống như chỉ có một mình một thế giới.

Cũng không biết phải sống sót như nào.

Cho nên Sở Luật là hy vọng duy nhất của cô.

Khóe môi Sở Luật nhàn nhạt nhếch lên một chút lộ ra vẻ châm chọc. Không cần nói với anh về bốn năm trước, bởi vì bốn năm trước mọi thứ đều sai, đều là do sai làm của anh cho nên mới làm anh mất đi những điều quan trọng nhất.

Anh lạnh lùng nhìn vào mắt Hạ Dĩ Hiên, môi mổng nhẹ nói: “Xin lỗi, Hạ tiểu thư. Với một phụ nữ chơi đùa người khác tôi sẽ không chạm vào, bởi vì rất dơ bẩn.” Anh không khách khí nói, cũng không lưu lại cho Hạ Dĩ Hiên nửa phần tình cảm.

Mà anh nói cũng chỉ là sự thật.

Người phụ nữ này thật sự làm anh cảm thấy ghê tởm.

Nói cái gì mà muốn anh một lần nữa bắt đầu, không biết cô ta quá ngu hay quá ngây thơ. Sở Luật anh có thể cùng bắt đầu với bất cứ người phụ nữ nào cũng không có khả năng sẽ cùng loại phụ nữ như Hạ Dĩ Hiên một lần nữa bắt đầu, anh còn sợ người lạ bệnh. Huống chi hiện tại căn bản anh không có nghĩ tới bắt đầu điều gì, ở đáy lòng anh sớm đã có thê tử, còn có một cô con gái đáng yêu. Hạ Dĩ Hiên trước nay anh đều không nghĩ tới.

“Anh Luật, không phải, em không có…” Hạ Dĩ Hiên sốt ruột vội vàng lắc đầu muốn giải thích, chỉ là Sở Luật lạnh lùng cười: “Cô không có gì? Cô không có bạn trai, cô không có mấy người bạn trai, cô cùng bọn họ chỉ đắp chăn bông nói chuyện phiếm?” Mỗi câu mỗi chữ của anh đầu đầy lãnh đạm.

Điều anh nói khiến Hạ Dĩ Hiên không có được nửa phần phản bác.

“Anh Luật, chúng ta thật sự có thể, chỉ cần anh đồng ý chúng ta có thể. Em sẽ không cần người khác, về sau chỉ biết yêu một mình anh, chúng ta sẽ như trước kia không tốt sao? Trước kia anh thương em như vậy, mặc kệ em có làm điều gì không đúng anh cũng sẽ tha thứ cho em.”

Hạ Dĩ Hiên đem tay đặt lên bàn làm việc của Sở Luật, đôi mắt chớp chớp một chút, một giọt nước mắt từ từ rơi xuống.

Sở Luật chỉ cúi đầu, tháo bùa hộ mệnh trên cổ mình xuống đặt ở trên bàn.

“Nếu không có cái này thì tôi cũng không liếc tới cô một cái.” Anh khoanh tay trước mặt, lạnh nhạt cùng trào phúng. Nếu không phải vì cô ta cướp lấy bùa hộ mệnh của Nhược Tâm thì anh cùng cô ta cũng không có bất cứ giao thoa nào.

Hạ Dĩ Hiên nhìn tấm bùa hộ mệnh đặt trên bàn làm việc, sắc mặt trong nháy mắt cục kì khó coi. Cô đều đã quên mất cô là thế thân của người phụ nữ kia, cô trước nay đều không bằng chị của cô, Hạ Nhược Tâm.

“Anh Luật, chị ấy có cái gì tốt, chị chưa từng giống như em. Em mới là con gái chân chính của Hạ gia, mà chị ấy chỉ là con gái của một người bình thường, chị ấy sao có thể so được với em. Chúng ta trước kia không phải rất tốt sao? Vì sao không thể một lần nữa bắt đầu?”

Cô không rõ, thật sự không rõ?

Vì sao hiện tại mọi người đều thích Hạ Nhược tâm. Sở Luật, mẹ, ông bà Sở gia, còn có Cao Dật kia.

“Cái gì cô cô cũng hơn cô ấy, bao gồm cả sự ích kỷ.” Âm thanh Sở Luật thật sự nhạt, nhạt tới mức bạc tình. Dù sao anh vốn đã bạc tình, hiện tại càng như vậy. Hiện tại anh hiểu rõ cả đời anh, trừ bỏ cái thân phận này, thân thể này thì anh còn có được cái gì.