Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 745: Thật đả kích người




Nơi này cách bệnh viện cũng không phải quá xa, đi một chút là tới, mà cô biết phía sau còn có người đàn ông đang bước vội theo.

Bên trong bệnh viện, Sở Luật vẫn luôn đi theo phía sau Hạ Nhược Tâm. Còn tốt, nơi này không chú ý tới anh mặc như thế nào đến, nếu là trong nước thì với bộ đồ anh đang mặc có khi còn không được vào bệnh viện.

Nhìn xuống, là đi gì đến, chính là một đôi dép lào nhựa.

Bác sĩ vừa nhìn thấy vết thương của Hạ Nhược Tâm đều có chút hơi kinh hoảng.

“Bị gì cắn?” Anh hỏi, cũng cầm thuốc sát trùng xử lý: “Là chó cắn sao?”

Sở Luật có chút niềm vui nho nhỏ khi người khác gặp họa, Hạ Nhược Tâm trừng mắc liếc anh một cái, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Là người.”

“Cắn thật tàn nhẫn. Cãi nhau à? Có cần tôi giúp cô xin bảo hộ?” Bác sĩ nhàn nhạt nhìn Sở Luật liếc mắt một cái. Cái liếc mắt kia giống như cắn một miếng trên người Sở Luật.

Sở Luật rất oan uổng, anh như thế nào cũng không có khả năng cắn một phụ nữ chứ, hơn nữa anh cũng ăn uống bình thường, đối với thịt người không có hứng thú.

Bác sĩ dường như lại kiểm tra thấy được điều gì, anh nhẹ nhàng nắn nắn xương cánh tay Hạ Nhược Tâm.

“Xương cánh tay cô bị lệch, cái này là làm sao bị? Các vị trí xương đã tốt hơn, có người từng chữa trị giúp cô, phương pháp cũng rất tốt nhưng cần kiên trì thời gian dài.”

“Bị người đánh.” Hạ Nhược Tâm lúc này trả lời một chút cũng không thoát bùn mang thủy.

Sở Luật đúng một bên cúi đầu, có chút cảm thấy hối hận, không nói chuyện nữa.

“Tiểu thư, cô có cần cảnh sát trợ giúp?” Bác sĩ đã xác định Sở Luật có khuynh hướng bạo lực.

“Không cần, cảm ơn.” Hạ Nhược Tâm giật giật chính cánh tay mình, kỳ thật đúng là hơi đau. Nhưng báo nguy thì để làm gì, đã thành như vậy, báo cảnh sát có thể tốt hơn sao.

Bác sĩ kê đơn cho cô, lại kê tiêm mấy ngày, đương nhiên tiêm cho cô chính là vắc-xin phòng bệnh.

Tuy rằng là người cắn những cũng sợ sẽ có virus.

Sở Luật đi ở phía sau Hạ Nhược Tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, có kê vắc-xin phòng bệnh là tốt rồi, kỳ thật anh cũng định nói nhưng lại biết Hạ Nhược Tâm không thích người khác nói là chó cắn. Không nói thì không nói, chỉ cần cô đi tiêm phòng đúng hạn là được.

Hạ Nhược Tâm ngậm miệng không đề cập tới chuyện vết thương của mình, Sở Luật tự nhiên cũng sẽ như vậy.

***

Lúc này thời gian Cao Dật tỉnh táo càng ngày càng ít, cơ hồ mỗi này đều hôn hôn trầm trầm, nếu không phải đang lên cơn thì cũng vẫn nghe thấy anh rên rỉ.

Anh đã gầy đi rất nhiều, tính cả Sở Luật là bốn người cùng nhau gầy ốm theo rất nhanh chóng.

Cao Dật không ngừng tra tấn chính mình, cũng là tra tấn người khác.

***

“Bảo bối, có nhớ chú không?” Cao Dật run rẩy đưa tay bế con gái mình lên. Đã bao nhiêu lâu rồi, đã có bao nhiêu thời gian anh không gặp con gái mình, đứa nhỏ này anh tổng cộng không gặp được mấy lần, cũng không được ôm quá mấy lần, anh chưa làm được gì cho bé mà đã để bé vì anh mà liên lụy vài lần rồi.

Anh thật xin lỗi con gái, thậm chí không còn mặt mũi nhìn con gái. Nhưng anh thật sự yêu bé, yêu đứa con gái duy nhất của Sở Luật anh.

“Chú…” Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt, rồi cúi nhìn xuống chân của mình gọi một tiếng rất xa lạ.

Sau đó liền một tiếng cũng không muốn cùng nói chuyện với Sở Luật, liền giãy giụa nhảy xuống đất.

Sở Luật có chút khó chịu, đứa nhỏ này vẫn không thể nào thích anh.

“Không có gì đâu, bé chỉ chưa quen.” Vệ Lan tới gần ai ủi Sở Luật, tay bà cũng nắm lấy tay Tiểu Vũ Điểm.

“Cháu biết.” Sở Luật vươn tay muốn sờ vào khuôn mặt nhỏ của con gái, kết quả tiểu gia hỏa lại đem trốn đến phía sau Vệ Lan. Tuy rằng bé quên mất chuyện mình có bệnh nhưng trong ý thức của bé vẫn cứ không thích Sở Luật, tuy rằng không đến mức chán ghét nhưng cái loại bài xích này vẫn là rất rõ ràng.

Cánh cửa mở, Cao Dật từ bên trong đi ra, Tiểu Vũ Điểm thoát khỏi tay Vệ Lan.

“Ba.” Bé lon ton chạy hướng đến Cao Dật, theo thói quen ôm lấy chân anh, cũng ngẩng khuôn mặt khỏ lên, một đôi mắt sáng lấp lánh hoàn toàn nhụ mộ chi tư*.

*Nhụ mộ chi tư: tình cảm tôn kính, thân thiết và sùng bái.

“Con đã đến rồi.” Cao Dật bế bé từ trên mặt đất, hôn hôn khuôn mặt bầu bĩnh của bé. Sở Luật một bên nheo nheo mắt lại nguy hiểm, gã lưu manh, dám chiếm tiện nghi con gái anh.

“Bảo bối có nhớ ba không?” Cao Dật thoải mái ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi xuống, căn bản đều không để ý tới người nào đó đang tồn tại.

“Nhớ.” Tiểu Vũ Điểm dùng đầu nhỏ của mình thỉnh thoảng dụi dụi vào ngực Cao Dật. Bé chỉ biết ba đi tới nơi rất xa kiếm tiền, chính là ba hiện tại đã trở về cho nên bé rất vui vẻ.

Nhưng ba thật sự rất đáng thương, bé đưa tay vuốt vuốt mặt Cao Dật: “Thịt của ba đã không còn.”

“Không sao đâu, sẽ rất nhanh lại có.” Cao Dật lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tiểu Vũ Điểm. Đứa nhỏ này cũng lớn hơn nhiều rồi, tay nhỏ chân nhỏ đều đã lớn hơn, khuôn mặt bầu bĩnh như quả táo lúc này cũng đã to ra. Có điều vẫn là theo tiêu chuẩn của một tiểu mỹ nhân, càng ngày càng giống mẹ.

Bên này hai cha con ngươi một lời ta một ngữ, tất cả mọi người ở bốn phía như đang xem triển lãm tình thâm cha con của bọn họ, người cha chân chính bên kia còn đang trừng mắt sắp rơi tới nơi.

Tầm mắt hai người đàn ông nhìn nhau lại bùm bùm than đá tác, Vệ Lan ngẩng đầu nhìn trần trà, tự nhiên bà cảm giác được chút nóng trong phòng này.

Cao Dật buông Tiểu Vũ Điểm xuống, xoa xoa khuôn mặt nhỏ: “Ngoan, ra tìm bà đi, bảo bà đưa con ra ngoài chơi.”

Tiểu Vũ Điểm chạy tới kéo tay Vệ Lan cất giọng trong trẻo: “Bà, ba bảo bà đưa Tiểu Vũ Điểm ra ngoài chơi.”

Người Vệ Lan chấn động, bà vội vàng bế Tiểu Vũ Điểm lên, Cao Dật ở một bên sắc mặt đã không tốt lắm, bà biết con bị nghiện ma túy sợ lại sắp lên cơn. Bà trộm lau một chút nước mắt ở khóe mắt, ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, những việc này không nên để trẻ con nhìn thấy, nếu không thật sự sẽ khiến bé thấy sợ.

“Anh vào giúp tôi.” Cao Dật đứng lên hướng phòng ngủ của mình đi tới. Loại cảm giác bị sâu gặm này đã quen thuộc, anh vươn tay dùng sức đập đạp vào đầu nhịn xuống cảm giác muốn đập vào tường.

Thật may anh còn lý trí để phát hiện, bằng không một lát làm ra chuyện gì anh thật sự không biết.

Sở Luật đi theo, anh đóng cửa lại, lấy sời dây thừng trên mặt đất buộc Cao Dật lại rất vững chắc. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được gân xanh trên trán Cao Dật bắt đầu nổi lên, từng giọt mồ hôi lạnh cũng nhanh chóng chảy ra.