Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 554: Không biết tốt nhất là lấy cớ




"Em không có, em không có..." Lý Mạn Ni lắc đầu, vẫn chết không thừa nhận: "Cái đó thật sự chỉ là cà phê, nhưng đó là em mua một loại đặc biệt, không phải thuốc độc gì, Luật, anh có thể không yêu em, nhưng anh không thể để em mang tội danh như vậy!"

Sở Luật dựa vào một bên, nửa mắt đen trước sau đều là chưa từng mở to nheo lại, đến một lúc lâu sau, anh mới là chậm rãi mở cặp mắt không có cảm xúc kia ra, khóe môi nhếch lên, lại rơi xuống một ít, có chút lạnh, có chút khát máu.

"Tôi hỏi lại một câu, con là của ai?" Sở Luật bình tĩnh ngoài ý muốn, cũng vì quá mức bình tĩnh cho nên mới làm Lý Mạn Ni càng thêm cảm giác sợ hãi.

"Con là của anh, là của anh!" Lý Mạn Ni ôm chặt bụng, cô không thể thừa nhận, thật sự không thể thừa nhận, nếu không, tất cả những thứ cô sở hữu sẽ mất hết, một nửa cơ hội cũng không có, xem nào, có khả năng chính là Sở Luật lừa cô, anh ấy sẽ không dùng loại chuyện không có thủ đoạn này, đúng vậy, nhất định đúng vậy, cô phải ổn định lại, cô nhất định phải ổn định.

"Chúng ta đến bệnh viện, tôi tin bác sĩ có thể chứng minh, đứa bé trong bụng cô đến tột cùng là của ai, cô đừng nghĩ rằng chỉ khi đứa bé được sinh ra mới có thể kiểm nghiệm DNA, tuy rằng nó chỉ là một giọt máu nhưng vẫn có thể tra ra, phương pháp bác sĩ đương nhiên biết!" Sở Luật lười nói, đến lúc này rồi còn muốn mang đứa nhỏ ra ăn vạ trên người anh sao, anh muốn sinh còn không được thì lấy đâu ra?

"Không, em không cần đi bệnh viện, em không cần đi!" Lý Mạn Ni cơ hồ đem thân thể rúc vào bên trong góc tường, cô không cần đi bệnh viện gặp bác sĩ, cô cũng không cần nghiệm cái DNA chó má gì đó, chết cũng không cần đi.

Tống Uyển ngồi dậy, bà nhẹ nhàng bình phục hô hấp, sau đó đem tầm mắt dừng trên người Lý Mạn Ni: "Tiểu Luật, mẹ không muốn nhìn cô ta, mẹ mệt rồi, mang cô ta đi đi."

Lý Mạn Ni lừa bà, lừa con bà, thậm chí, lừa bọn họ khiến nhà họ Sở phải đoạn tử tuyệt tôn.

"Mẹ, cầu xin mẹ tin tưởng con." Lý Mạn Ni biết Tống Uyển dễ mềm lòng, cô dường như muốn vọt tới trước mặt Tống Uyển, muốn Tống Uyển tin tưởng cô, giúp cô một lần.

Nhưng Đỗ Tĩnh Đường lại chắn trước mặt Tống Uyển, Lý Mạn Ni muốn mạng cô của anh hay muốn mạng đứa bé trong bụng đây.

Tống Uyển vươn tay bảo Đỗ Tĩnh Đường rời đi, bà ngồi trên ghế sô pha tầm mắt nhìn qua Lý Mạn Ni, cuối cùng cũng không biết dừng ở nơi nào.

"Mạn Ni, tôi tự nhận là tôi đối với cô rất tốt, so với Hạ Nhược Tâm còn tốt hơn, tôi trước nay đều không vì cô ấy mà nghĩ đến, nhưng đối với cô tôi xem cô như chính con ruột mình, chưa từng bạc đãi cô, nhưng chính cô, cô nói cho tôi cô đã làm cái gì. Tôi cũng hy vọng là tôi nhìn lầm rồi, tôi cũng hy vọng, chỉ là thật sự có phải vậy không? Mạn Ni, cô có thể thề đứa con là của Tiểu Luật không? Cô có thể thề cô đã không làm chuyện có lỗi với Tiểu Luật không?"

"Cô dám không? Nói cho tôi, cô dám không?"

"Tôi...." Lý Mạn Ni mấp máy môi, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

"Tôi nói..." Lời nói tới bên miệng cô lại thấy Tống Uyển đã ngồi dậy.

"Lý Mạn Ni, lời thề là không được nói dối, bằng không thật sự sẽ bị thiên lôi đánh."

Thân thể Lý Mạn Ni run rẩy, duỗi tay đặt trên bụng nhỏ.

"Tôi không biết, tôi thật sự không biết, tôi không biết!" Tay nàng dùng sức nắm chặt, đứa bé có khả năng là của anh ta, nhưng mà cũng có khả năng sẽ là của Sở Luật nữa.

Tống Uyển chỉ không còn sức lực nhắm mắt lại, đây tất cả bà đều đã rõ ràng, không phải là một đáp án tốt nhất nhưng đây cũng là một đáp án làm bà hiểu rõ rồi.

Đỗ Tĩnh Đường đau lòng cho Tống Uyển, từ nhỏ cô đã đặc biệt thương anh, anh họ có một phần, anh cũng sẽ có một phần, hiện tại nhìn cô biến thành như vậy, anh không đau lòng mới là lạ, mà mẹ anh biết chuyện này nhất định sẽ khóc càng thêm lợi hại.

Anh bước lên thu những bản báo cáo kiểm tra, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tống Uyển, đặt tay lên vai Tống Uyển, lặng lẽ an ủi bà.

Còn có, Lý Mạn Ni này thật là đáng sợ, trách không được mọi người đều nói, độc nhất là tâm phụ nữ, hôm nay anh cuối cùng cũng hiểu được kiến thức rồi.

Thế nhưng cho chồng mình uống thuốc, hơn nữa còn là bốn năm, cô ta đến tột cùng có biết chính mình làm cái gì hay không, mặc kệ là bị người ta lợi dụng, vẫn là cô ta ra tay làm, cô ta không nên làm như vậy.

Cô ta không biết hành động của cô ta đã sớm hủy hoại nhà họ Sở, hủy hoại anh họ anh, một người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, sao có thể thừa nhận đả kích này, mà hiển nhiên trong bụng cô ta còn chưa biết con là của ai?

Sở Luật nhàn nhạt nâng mi: "Mạn Ni, tính tôi cô hẳn hiểu rõ, cô sẽ không cho rằng bản báo cáo kiểm tra này là giả chứ, tôi nói cho cô đây là sự thật, tôi so với cô càng nguyện ý tin tưởng đây là giả, nhưng là, là, thật!" Anh một câu một chữ đều chọc vào trái tim Lý Mạn Ni, Lý Mạn Ni lui về phía sau một bước, đôi môi trở nên trắng bệch run rẩy, lan tràn tuyệt vọng.

Thật sự, thật sự......

Đây là sự thật?

"Các người đang nói cái gì?" Bên ngoài cửa đột nhiên, "rầm" một tiếng bị đẩy ra.

Mẹ Lý ngây ngốc mở to đôi mắt, vừa rồi đều không thể tin được chính mình nghe được cái gì, cái gì hạ độc, hạ độc, hạ cái gì độc, cái gì thuốc, thuốc diệt chuột, hay là thuốc diệt gián, đây là thời cổ đại sao, còn dùng hạ độc. ( Maru: đang hăng hăng đến cười suýt sặc nước miếng)

Đỗ Tĩnh Đường cầm quả táo trên bàn cắn một miếng: "Dì Lý à, dì vừa rồi có phải nghe được con gái dì cho anh họ tôi uống thuốc độc bốn năm, dì nói có phải dì dạy hay không?"

Mẹ Lý vội vàng đi tới, kéo tay áo Lý Mạn Ni lại, thậm chí còn không cẩn thận làm rách da trên người Lý Mạn Ni, Lý Mạn Ni đau ứa ra mồ hôi lạnh nhưng không dám kêu đau.

"Mạn Ni, con nói đi, con nói cho mẹ, con có thật sự cho Sở Luật uống thuốc độc, thuốc kia..."

"Mẹ, con...."

Lý Mạn Ni cũng không biết phải nói như thế nào.

"Con nói mau cho mẹ, thuốc kia, đó là thuốc gì hả?" Mẹ Lý tuy rằng đứng ở bên ngoài thời gian dài nhưng cũng nghe không được quá rõ ràng, chỉ nghe được cho thuốc độc gì, cho Sở Luật uống.

"Mẹ, con thật sự không biết, con không biết thuốc kia sẽ làm người không thể sinh sản được."

Không bao giờ muốn ép buộc cô: "Lúc trước khi người nọ cho con, hắn không nói sẽ làm người không thể sinh sản được."

Lý Mạn Ni lắc đầu: "Mẹ, con thật sự không biết, con thật sự không biết sẽ biến thành như vậy, con chỉ nghĩ muốn anh ấy yêu con, bởi vì con phát hiện, trong lòng anh ấy rõ ràng hận Hạ Nhược Tâm kia, nhưng mà anh ấy không một ngày nào có thể quên cô ta, anh ấy giữ lại những đồ vật thuộc về cô ấy giống như bảo bối, vụng trộm cất giấu, con sợ hãi, con sợ sẽ có một ngày mất đi anh ấy!"