Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 179: Sớm sinh con




Anh thích hương vị này, cũng thích cuộc sống như vậy.

“Luật, hôm nay ba mẹ em tới,” Lý Mạn Ni vặn tay.

“Bọn họ lại hỏi chuyện kia à?” Sở Luật nhíu mày.

“Vâng,” Lý Mạn Ni gật đầu, “Ba mẹ hỏi em có hay không, nhưng mà em, cái kia vừa mới tới……” Nói tới đây, Lý Mạn Ni đỏ cả hốc mắt, hai người đã rất cố gắng, chỉ là, bụng cô vẫn chẳng có động tĩnh gì, cũng đã ba năm, cô cũng muốn sinh con cho anh biết nhường nào, như vậy, cô mới có thể yên lòng được.

Buông bút trong tay xuống, Sở Luật đứng lên, đi tới bên cạnh Lý Mạn Ni, ôm cô vào lòng, an ủi nói, “Không cần lo lắng, chúng ta mấy năm nữa có con cũng không muộn,” nhưng nói những lời này, đôi mắt anh lại hiện lên sự mất mát, kỳ thật, anh cũng muốn một đứa con, chỉ là, anh biết, chuyện này không phải có thể tính kế hay bức bách mà được.

Hết thảy tự nhiên mà đến.

Anh và Lý Mạn Ni đều rất khỏe mạnh, thân thể không có bệnh tật gì, cho nên, bọn họ nhất định sẽ có con.

Lý Mạn Ni gật đầu một cái, lông mi đọng lại một mảnh ẩm ướt, mà Sở Luật nhìn thấy, không biết vì cái gì, đôi mắt càng thêm sâu thẳm, mà anh chợt phát hiện,anh chẳng thể tìm thấy bóng dáng Hạ Dĩ Hiên trên người Lý Mạn Ni, nhưng là, lại có bóng dáng một người khác.

“Nhược Tâm……”

Môi anh vừa động, Lý Mạn Ni ngẩng đầu, vẻ mặt mê man, kỳ quái hỏi anh, “Luật, anh bảo gì?"

Không có gì, Sở Luật vẫn bình tĩnh, sau đó cúi đầu hôn môi cô, anh nhắm mắt, rõ ràng đang hôn bà xã mình, là Lý Mạn Ni, nhưng mà, anh luôn có cảm giác người mình hôn là một người phụ nữ khác.

Mà Lý Mạn Ni khẽ mở mắt, đáy mắt hiện lên sự chua xót, cô nghe rõ, kỳ thật chỉ cố ý hỏi ra tới……

Cô ôm Sở Luật, người ở cạnh anh bây giờ là cô, cho nên, cô phải mau chóng mang thai con của anh, như vậy, sau này mới không có rắc rối gì.

Cô không cách nào yên tâm, luôn có cảm giác sẽ có ngày anh bỏ đi.

Cho nên, nhất định phải mau chóng mang thai mới được.

Trong thư phòng, bọn họ gắt gao hôn nhau, quần áo dần dần rút bớt, rất nhanh, ngoài cửa đã truyền đến từng  tiếng thở dốc.

Hạ Nhược Tâm đột nhiên mở mắt, tay cô đặt trước ngực, dùng sức nắm chặt quần áo, nơi này có chút đau, hơn nữa còn là đau đớn bén nhọn.

Cô nhẹ nhàng hít một hơi, lúc này mới buông lỏng tay, lại  phát hiện quần áo đã bị vò nhăn nhúm, cô ngồi dậy, mở đèn, nhìn sang con.

Cô không khỏi cười, tiểu gia hỏa, lại đá chăn. Cô dém chăn cho con cẩn thận, sợ con lạnh. Tiểu gia hỏa này, chẳng khi nào ngủ ngoan đâu.

Chân lúc nào cũng gác lên đùi cô, tay  bắt lấy góc chăn, cắn vài cái, còn không cho người xả đi,

Hạ Nhược Tâm vươn tay so với bàn chân con, thật sự rất nhỏ, ngoan chân ngắn ngủn, tay cô nắm chân bé, bé khó chịu rút chân về, liền tính ngủ rồi, tính tình thế đấy.

Tắt đèn, lại là một mảnh hắc ám, nhưng rất thích hợp để ngủ.