Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 177: Có lẽ đã chết




Khoé mắt Đỗ Tĩnh Đường hơi giật giật, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi một bên, Sở Luật là kẻ quái dị,  từ nhỏ anh đã biết, chỉ không rõ sau này con anh ấy có khá hơn chút nào hay không.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, ba năm, ba năm rồi, lúc trước gan anh to bao nhiêu, hiện tại nhỏ bấy nhiêu, vợ chồng nào có cách đêm thù, mà anh em bà con tự nhiên cũng thế.  Đỗ Tĩnh Đường anh lại không phải người bụng dạ hẹp hòi, anh là đàn ông, chỉ cần nghĩ đến đây, mắt rũ xuống, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt của anh lập tức trở nên cực kỳ khó coi, bị đè, là anh.

“Anh họ, anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện có con chưa? Rốt cuộc hiện tại,m hai người cũng nên có một đứa đi,” Đỗ Tĩnh Đường sờ cằm,  Sở Luật tuyệt đối là một ông chồng kiểu mẫu, chẳng có một chút tin tức ong bướm nào, anh đối xử với Lý Mạn Ni rất tốt, tốt đến mức người khác phải đỏ mắt ghen tị, nhưng tính cách của anh, so với ba năm trước đây, tựa hồ là càng thêm trầm mặc tối tăm.

Cả người giống như một cỗ máy chỉ biết làm việc, không ngừng làm việc, không ngừng kiếm tiền. Ba năm trước  Sở Luật tuy cũng là mặt lạnh tâm lạnh, nhưng ít ra thì anh còn giống một con người.

Mà Sở Luật bây giờ, mặt lạnh tâm càng cứng, không thể nói là con người nữa, chẳng khác nào một cỗ máy, đầu tư cực chuẩn, cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, anh đã đưa tập đoàn tiến ra nước ngoài, hiện tại còn mở thêm nhiều công ty con. Nếu nói người như vậy không phải máy móc, như vậy chẳng biết phải dùng từ gì để hình dung.

Vô tri vô cảm, chỉ biết kiếm tiền.

Sở Luật ném bút xuống, ánh mắt tối sầm, “Chờ một chút đi.”

Nói xong, anh lại tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện, anh có thể tính được tất cả, nhưng không thể tính được nhân sinh của mình.

Kỳ thật, anh chưa từng nói cho cấp bất luận kẻ nào, anh và Mạn Ni từ hai năm trước đã không dùng biện pháp tránh thai, anh cũng muốn nhà họ Sở sớm có người thừa kế, chỉ là, ba năm trôi qua, bọn họ vẫn không có con.

Mà bọn họ thật sự muốn có một đứa con, anh cùn hơn ba mươi rồi, công ty lớn như vậy, cũng yêu cầu một người thừa kế.

Huống chi mỗi khi nhìn thấy ánh mắt trông mong của ba mẹ, anh vẫn luôn cảm thấy buồn bực.

Lại ném tập văn kiện xuống, xoa thái dương.

“Còn chưa có tin gì về cô ấy sao?” Giọng anh nặng nề vang lên.

Đỗ Tĩnh Đường nhấp môi, sau đó lắc đầu, “Không có, lúc trước amh làm tuyệt tình như thế, có khả năng cô ấy đã chết đói rồi, nếu không cũng là chịu không nổi, nhảy sông tự sát.”

Đỗ Tĩnh Đường trong lòng cảm thấy phức tạp, có lẽ, chuyện ba năm trước, cũng không phải như anh nghĩ, nếu Sở Luật thật sự muốn bức cô gái kia đến đường chết, như vậy sẽ không tìm kiếm cô ấy suốt ba năm ròng.

Ba năm, cũng không ngắn, không phải sao? Huống chi, người anh họ này của anh cũng chẳng phải người để ý nhiều, nếu không phải có nguyên nhân, ạm sẽ không làm những chuyện vừa gây tổn hại lại vừa làm mất thời gian như thế.

Không có ai phát hiện ra bàn tay Sở Luật siết chặt, mà đôi mắt anh, thoáng hiện lên sự mất mát ngay cả anh cũng không phát giác.

Quả nhiên là, đã không còn.

Người phụ nữ kia, có lẽ, thật sự là, đã chết.