Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 168: Rất giống, người phụ nữ kia




Editor: Ngạn Tịnh.

Hai mẹ con cô rất nhanh sẽ có nhà mới.

Hạ Nhược Tâm cột Tiểu Vũ Điểm trước người, các thực như lời cô nói, đứa bé rất ngoan. Lúc này, trên vai cô cõng một túi đồ vật, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, cánh tay trái ẩn ẩn đau, thật nặng. Nhưng là, chỉ cần đối diện với đôi mắt to tròn của con gái, cô liền không nhịn được cười.

Lúc nghỉ ngơi, có khi cô sẽ dùng ngón tay đùa bỡn với bé, có khi lại đút bé uống nước. Một người phụ nữ làm việc thế này cũng không dễ dàng, cho nên nhiều lúc mọi người sẽ để cô vác đồ nhẹ hơn.

Ai bảo trên đời này không có người tốt. Cô đã gặp được người tốt, còn gặp rất nhiều.

Cô dựa vào một bên tủ, trong tay cầm một bình sữa, cẩn thận cho bé con bú. Bả vai rất đau, tay trái cũng nhấc lên đầy khó khăn, nhưng đối với bé con, cô vẫn luôn cẩn thận. Mà Tiểu Vũ Điểm ăn no xong, chỉ là an tĩnh ghé vào lòng Hạ Nhược Tâm, không nháo không khóc.

Cô dùng tay phải ôm bé con, đi ra từ cửa hông. Cô vĩnh viễn nhớ tới lời nói của người phụ nữ kia, cửa chính giành cho khách, cho nên cô chỉ cửa hông.

"Tiểu Vũ Điểm, chúng ta về nha" hôn hôn mặt con gái, Tiểu Vũ Điểm dường như cũng thích nói chuyện với mẹ, y y nha nha không biết đang nói gì, tay nhỏ thỉnh thoảng còn lộn xộn.

Hạ Nhược Tâm nhét tay nhỏ của bé vào trong quần Áo của mình, như vậy liền không bị lạnh.

Mà cô cũng không biết, cách đó không xa, có đậu một chiếc Lamborghini màu đen. Xe cô quen thuộc, người cũng vậy, biển số xe cũng thế.

"Luật, anh đang nhìn gì vậy?" Lý Mạn Ni ôm eo của anh, nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ là không có ai cả.

"Không có gì" Sở Luật nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, thuận thế để Lý Mạn Ni dựa vào vai của mình, chỉ có đôi mắt đen kia tựa như hiện lên cái gì.

Ngón tay anh nhẹ nhàng luồn vào tóc Lý Mạn Ni, biểu tình dường như có chút hoảng hốt nhàn nhạt. Bóng lưng của người phụ nữ vừa rồi dường như rất giống...

Người phụ nữ kia.

Hạ Nhược Tâm trở lại nhà kho nơi mình đang sống, buông con gái đã ngủ say xuống, đi thu quần áo để giặt. Ban ngày đi khuân vác, ban đêm còn phải giặc quần áo, thân thể của cô đã sớm bị số công việc đó làm cho kiệt quệ. Nhưng là, chỉ cần nghĩ tới con gái sẽ có bột để ăn, hai mẹ con cô sẽ có phòng ở mới, cô liền cảm thấy sức lực dồi dào.

Cô mỗi ngày đều sẽ mang theo con gái đi làm, từng ngày từng ngày, dường như đã thành một loại thói quen trong cuộc sống.

"Nhược Tâm, cô đi đưa thứ này đi, có một vị khách đang cần lễ phục. Vốn không phải là trách nhiệm của chúng ta, nhưng cấp trên giáo, chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo" Một chàng trai đặt một bộ lễ phục vào tay Hạ Nhược Tâm, còn dặn dò, "Nhanh lên một chút, khách đang cần gấp"

Chỉ là, người này nhìn thấy trên người Hạ Nhược Tâm còn cột một đứa bé, có chút do dự, "Nhược Tâm, thật xin lỗi, nơi này ai cũng có việc, chỉ có cô đi được, chỉ là bên ngoài... "

Hạ Nhược Tâm ôm chặt cái hộp trong tay, hơi nhấp môi, cuối cùng cười với chàng trai kia, "Không sao, tôi đi nhanh về nhanh"

Cô đi ra ngoài, tay còn lại ôm chặt Tiểu Vũ Điểm trong lồng ngực. Bên ngoài trời đang mưa, hơn nữa mưa rất lớn. Cô cúi đầu, dùng áo quần bao chặt đứa bé.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->