Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1293




Tiếng cười giống như ác quỷ vậy, còn có những tiếng cười quái dị kia phát ra từ trong cổ họng cô.

Giang Nam là khu vực tiêu tiền nổi danh nhất ở đây, đây là thiên đường của người có tiền, nhưng cũng là địa ngục của người bình thường,. Bạn có thể phát tài trong vòng một đêm, cũng có thể chỉ trong một đêm trở thành nghèo rớt mồng tơi, tất nhiên bạn cũng có thể trở thành hoàng đế ở chỗ này một lần, chỉ cần bạn có tiền, chỉ cần bạn muốn, chỉ cần bạn hào phóng, chỉ cần bạn có nhiều tiền, như vậy, phụ nữ sẽ lựa chọn đi theo bạn.

Đây là một địa phương đặc thù mà ngay cả chính phủ cũng không quản lí, cho nên, bạn có thể làm bất kì chuyện gì mà bạn muốn ở đây, cho dù là giết người, phóng hỏa. Tất nhiên là nơi này cũng không thật sự để bạn giết người phóng hỏa, nếu như hủy một cái ly, một cái chân bàn ở nơi này, bạn vẫn phải bồi thường, vấn đề không chỉ là tiền.

Giang Nam là một địa phương thần bí, nơi này chỉ cần có tiền thì sẽ không cự tuyệt, tất nhiên Giang Nam cũng không phải một địa phương dễ dàng đi vào, giống như người quần áo, bộ dạng xấu xí, Giang Nam sẽ cự tuyệt.

Cho tới bây giờ Hạ Dĩ Hiên cũng không biết, thì ra có một ngày, cô sẽ bị người ta chặn ngoài cửa, không phải bởi vì cái gì khác, mà là vì cô xấu xí.

Cô sờ mặt mình, cho dù là nguyên nhân gì, cô cũng có thể chấp nhận, chỉ trừ một chữ xấu xí. Cô xấu xí ư, cô làm sao có thể xấu xí được, cô là công chúa Hạ gia, cô có một người cha là Hạ Minh Chính, có một người đàn ông cưng chiều cô hết mực là Sở Luật, từ lúc nào mà mọi thứ đều đã thay đổi. Từ lúc cô gạt mọi người là mình chết, từ lúc cô chết đi còn trở lại, cô đã không còn là Hạ Dĩ Hiên trước kia nữa rồi, cô làm nhiều thứ như vậy, nhưng cuối cùng cô lấy được gì, không, cô phát hiện ra cái gì cô cũng không có được, thậm chí ngay cả nơi này cô cũng không cách nào đi vào. Nguyên nhân không phải là cái gì khác, mà là bởi vì cô xấu xí.

"Ha ha..." Cô cười, cô cười thật to, cô từng là công chúa Hạ gia, lại bởi vì xấu xí mà bị chặn ngoài cửa.

Đây là lỗi của ai, là ai sai?

Cô cắn răng thật mạnh, gần như là cắn đau mình.

Không, cô sẽ không bỏ cuộc.

Hạ Minh Chính kêu cô cam chịu, nhưng dựa vào cái gì mà cô phải cam chịu, cô cam chịu cái gì, cô chấp nhận số phận thì sẽ tốt hơn sao, Sở Luật vẫn sẽ không bỏ qua cho cô, hai con tiện nhân Hạ Nhược Tâm và Thẩm Ý Quân vẫn sống thật khỏe mạnh, Lục Tiểu Họa và Sở Luật vẫn ở cùng một chỗ.

Dựa vào cái gì mà chỉ có cô phải thảm như vậy, dựa vào cái gì mà cô phải cam chịu số phận, dựa vào cái gì mà cô phải vẫy đuôi xin xỏ như chó.

Cô hận phải núp ở một nơi như thế này, cô đang đợi...

Chỉ là một ngày trôi qua, cô không chờ được.

Hai ngày trôi qua, cô vẫn không chờ được, cô lấy một cái gương từ trong túi xách của mình ra, trong gương, rất khó để nhìn ra đây là Hạ Dĩ Hiên trước kia, bây giờ trên mặt cô vẫn không có thịt, tóc cô bởi vì dính bết vào nhau nên toàn bộ đều bị cắt bỏ, cho dù bây giờ cô có đeo tóc giả thì vẫn xấu xí như vậy.

Cô sờ lên mặt mình, hận đến nỗi toàn thân đều cảm thấy đau.

Ngày tiếp theo, cô núp ở cửa Giang Nam, thỉnh thoảng lại gãi trên người, ở đây không biết có bao nhiêu con muỗi đang không ngừng cắn cô, càng gãi thì lại càng ngứa, nhưng càng ngứa thì càng phải gãi, gãi cho đến khi da cô chảy máu, cho đến khi đau đớn như lửa đốt thì mới có thể ngăn lại cơn ngứa phiền toái kia.

Lúc này, một chiếc xe dừng lại ở cửa Giang Nam, một người phụ nữ từ trong xe đi ra, dường như cô ta đã uống say, đi bộ lảo đảo lắc lư, toàn thân từ cao đến thấp đều bốc lên một mùi rượu nồng nặc.

Cô ôm túi vào trong lòng, đột nhiên dừng lại, nghiêng người ngồi chồm hổm xuống dưới đất rồi ói ra, cũng không biết cô ói bao nhiêu, ói đến nỗi cuối cùng chỉ còn có nước chua.

Mà khi cô mở mắt ra, liền đối diện với ánh mắt như muốn giết người của Hạ Dĩ Hiên, cũng thấy được bãi ô uế mà cô ói ra trên người Hạ Dĩ Hiên.

Biểu tình của cô hơi chết lặng, cũng hơi ngẩn ngơ, cho đến nửa ngày sau, cô mới cảm giác được trong dạ dày mình lại ợ lên hơi chua, rồi lại ói ra, cô ói đến nỗi nước mắt đều chảy ra.

Lúc này cô mới ngước khuôn mặt trang điểm tinh xảo lên.

Hạ Dĩ Hiên...

Đôi môi đỏ mọng của cô nhẹ nhàng khép lại rồi mở ra, giống như kiếp trước mới nhớ được cái tên này vậy.

Không lâu sau, ở nơi ở của Hạ Dĩ Hiên, một tòa nhà hai tầng, tất cả đồ dùng trong nhà đều mới, người đàn bà say rượu giống như vẫn còn men say chưa tỉnh.

Hạ Dĩ Hiên đi tới, sau đó bưng cái ly trên bàn lên, trực tiếp đổ từ đỉnh đầu xuống, trong nháy mắt, đã xối cho người phụ nữ này cả người đều là mùi rượu.

"Hạ Dĩ Hiên, cô làm trò gì vậy?" Người phụ nữ say rượu đột nhiên mở mắt, lớp trang điểm trên mặt cũng bắt đầu trôi, nhưng dường như bị đối xử như vậy cũng không khiến cô tức giận bao nhiêu. Là góc cạnh đã bị mài mòn hết, hay là đã bị cuộc sống hành hạ đến chết lặng?

"Không có gì, chỉ là dội cho cô tỉnh thôi, bây giờ chúng ta có thể dễ dàng nói chuyện."

Hạ Dĩ Hiên ngồi xuống, sắc mặt không tốt, cả người cũng toát ra một cảm giác buồn phiền rất mãnh liệt.

Người phụ nữ say rượu hơi mở đôi mắt, gương mặt trắng bệch như quỷ.

"Cô tìm tôi có chuyện gì, hình như chúng ta cũng không tính là quen biết?" Cô cầm một điếu thuốc từ trong túi ra, động tác nhìn vô cùng thuần thục, giống như đã hút thuốc một thời gian rất dài, cô phun khói ra, một đôi mắt ảm đạm nhìn bóng dáng của Hạ Dĩ Hiên trước mặt, nhưng cũng không lộ rõ trong mắt.

Hai người phụ nữ đều tịch mịch, đều đang đánh giá đối phương, dường như đang xem ai càng thảm hơn, trong đó còn có một chút châm chọc.

"Cô là Lý Mạn Ny sao?" Hạ Dĩ Hiên không dám tin vào mắt mình, cô ta làm sao có thê biến thành bộ dáng như thế này, làm sao mà toàn thân đều có mùi vị phong trần, cô bây giờ đâu còn có bóng dáng trước kia. Thật sự là một chút cũng không có. Cô ta trước kia là vợ của Sở Luật cơ mà.

"Cô nói sao?" Người phụ nữ phun ra một làn khói, khiến cho Hạ Dĩ Hiên khó chịu phải lấy tay quạt một chút, "Hạ tiểu thư cho là nếu như không phải tôi thì còn có ai có thể ngồi ở nơi này, cô nói xem, một người phụ nữ mất đi hết tất cả còn có thể biến thành hình dáng gì, ngay cả mẹ ruột của mình đều có thể bán con gái đi để góp tiền cho con trai cưới vợ."

Lý Mạn Ny cười châm chọc một tiếng, quả thật là buồn cười, hôm nay cô lại rơi vào tình trạng như thế này. Từ nhỏ đến lớn, cô tiếp nhận nền giáo dục của danh môn, có học vấn cao, trước kia cũng từng là bảo vật trong lòng bàn tay Sở Luật, có thân phận mà tất cả phụ nữ đều ghen tị, nhưng hôm nay, Lý gia suy tàn, kết quả là cuối cùng cô bị mẹ ruột bán đi.

Cô từng hớp một hút thuốc, hằn trên người cô là những dấu vết của những người đàn ông khác nhau, tất cả đều đáng ghét như vậy, cũng khiến cho cô ghê tởm trong lòng.