Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1209: Mang theo tổ tông của mình




“Em thấy thế nào?”

Ngô Sa mở to mắt hỏi, Lục Tiêu Họa nhìn cũng thấy con rắn kia, nếu là lần đầu tiên nhìn thấy loại động vật này không phải sẽ sợ hãi sao, vì lần đầu tiên cô thấy đâu chỉ là sợ hãi, quả thật là sợ muốn chết luôn.

“À,” Lục Tiêu Họa rốt cuộc hít thật sâu một hơi, rồi sau đó cô cười tít mắt. “Đây thật sự là quá kỳ diệu, trước kia em chỉ thấy trên TV, không ngờ được sẽ có một ngày em tận mắt nhìn thấy rắn.”

“Nó thật đẹp.”

Bạch Lạc Âm đột nhiên ôm lấy bụng mình, quay sang một bên bắt đầu nôn ra.

“Em thú vị thật.” Ngô Sa cũng cười theo. “Chị cũng cảm giác nó rất đẹp, đây là vẻ đẹp khác của thiên nhiên, cũng chỉ có thể ở chỗ này chúng ta mới thấy được.”

Bọn họ cũng không quấy rầy con rắn này mà tiếp tục rời đi, những cây cỏ bọn họ giẫm chân lên không lâu sau sẽ lại chui từ dưới đất lên mà ra.

Lửa rừng thiêu bất tận, xuân phong xuân lại sinh, huống chi bọn họ cũng chỉ là giẫm qua.

Tới buổi tối, ăn cơm xong, Lục Tiêu Họa liền ở bên trong lều thu dọn đồ đạc của mình. Tuy rằng rất mệt nhưng sắc khí của cô lại rất tốt, ban ngày đi bộ nhiều tối sẽ rất buồn ngủ, cô chỉ cần chui vào trong túi ngủ lập tức sẽ ngủ ngay, đây đều là chuyện bao lâu nay cô không có được. Cô cũng vẽ lại trên giấy những gì mình nhìn thấy trong chuyến đi này.

Đây cũng coi như là một loại ký lục thật không tồi.

“Tiểu Hoa, là anh.” Cao Dật lại đứng bên ngoài lều.

“Có việc gì sao?” Lục Tiêu Họa mở lều ra để Cao Dật tiến vào. Mấy ngày nay bọn họ dường như đều không nói chuyện, kỳ thật cũng không có nhiều thời gian, thêm Cao Dật mang hành lý của hai người cũng thật sự là rất mệt, mà anh lại còn phải chăm sóc Bạch Lạc Âm thường xuất hiện đủ vấn đề. Bọn họ thế nào Lục Tiêu Họa không biết, nhưng cô lại biết mình thật sự thấy rất tốt, về sau nếu có cơ hội cô sẽ tiếp tục tham gia dã ngoại.

Cao Dật đi tới, còn có cả Bạch Lạc Âm đã hồng con mắt. Không hổ là họ Bạch, cũng không biết tính tình cô ta thế nào nhưng hiện tại xác thật rất giống một đóa bạch liên hoa khiến Lục Tiêu Họa đều cảm thấy ghê tởm. Bộ dáng này như là có ai khi dễ cô ta, nhưng chính là đâu có ai rảnh việc tìm tới cô ta gây phiền toái.

Cao Dật nhìn thấy Lục Tiêu Họa đã trải túi ngủ ra, túi ngủ này chất lượng rất tốt, quả nhiên là sản phẩm dành cho quân sự, đã dùng lâu như vậy nhưng đều không bị nhăn, hơn nữa túi ngủ cũng rất mềm mại, thật sự khó trách dù ban ngày có bao nhiêu mệt nhưng khi ngủ dậy tinh thần Lục Tiêu Họa vẫn luôn không tồi, nguyên nhân chính là buổi tối ngủ rất ngon.

Nhưng Cao Dật lại không biết muốn mở miệng như thế nào, dường như là… khó có thể mở miệng.

“Tiểu Hoa, em có thể đổi túi ngủ cho Lạc Âm không?”

Anh cuối cùng vẫn mở miệng, cũng không biết vì sao mà mình nói ra được.

Lục Tiêu Họa sửng sốt một chút, muốn đổi túi ngủ, đây là yêu cầu dạng gì?

“Thôi,” Bạch Lạc Âm kéo tay áo Cao Dật. “Lục tiểu thư không muốn thì em sẽ không đổi.”

“Không sao,” Cao Dật an ủi Bạch Lạc Âm, “anh sẽ nói với Tiểu Hoa.”

Lục Tiêu Họa thật sự muốn nói một câu, đây là túi ngủ của ta, muốn đổi hay không không phải do các ngươi, nhưng cuối cùng cô chỉ nhếch khóe môi, xem bọn họ mắt đi mày lại.

Tóm lại, trong lòng cô không phải quá thoải mái, rốt cuộc hiện tại Cao Dật là chính danh bạn trai của cô, chỉ là giữa vợ trước cùng chồng trước có phải hẳn nên cho cô một lời giải thích, nhưng bọn họ không có, cái gì cũng không có nói.

Cao Dật bảo Bạch Lạc Âm ra ngoài trước, nhưng anh cũng không biết phải nói chuyện đổi túi ngủ cùng Lục Tiêu Hoa như thế nào.

“Anh không cần phải nói.” Lục tIêu Họa đứng lên, đem hai cái túi ngủ bên trong lều đổi chỗ cho nhau. “Em đổi với cô ấy.”

Cô đồng ý, chỉ là không muốn làm Cao Dật khó xử.

Cô đồng ý, chi là không muốn nghe Cao Dật giải thích.

Cô đồng ý, chỉ là ngại phiền.

“Cảm ơn.” Cao Dật há to miêng, có lẽ còn muốn nói thêm gì nhưng thấy bộ dáng không muốn nói nhiều của Lục Tiêu Họa, cuối cùng anh cũng chỉ than một tiếng, có chút lời nói chỉ có thể sau khi trở về sẽ nói.

Chuyến đi dã ngoại này kỳ thật là một chuyện tốt, chính là sự tồn tại của Bạch Lạc Âm lại là thất bại nhất.

Cao Dật đi ra ngoài, sau đó không lâu Bạch Lạc Âm đi vào, cô ta thậm chí một câu cảm ơn cũng không nói, liền trực tiếp chui vào bên trong túi ngủ, thỏa mãn than một tiếng, dường như túi ngủ này thật sự nháy mắt biến thành giường nệm cao su.

Lục Tiêu Họa chui vào bên trong túi ngủ của Bạch Lạc Âm, nói thật là không thể nào quá thoải mái nhưng cũng không đến nỗi khó chịu. Cô rất mau đã ngủ rồi, khi cô tỉnh lại cũng không cảm giác có nhiều khác biệt, có lẽ có thể nói, có đôi khi giấc ngủ của một người thật không có nửa phần quan hệ tới túi ngủ.

Cô thu gọn túi ngủ lại, đi ra bên ngoài chỗ nguồn nước rửa mặt, rồi ăn cơm. Bọn họ vốn mang đồ ăn theo không nhiều, mỗi ngày ăn đều chia ra, vừa đủ có thể đến khi bọn họ trở về, cho nên không ai là có thể ăn quá no.

Tuy rằng nhiều ngày đi bộ, có lẽ cô cũng bị gầy đi một ít nhưng cô lại cảm giác cơ bắp mình có thêm không ít, hơn nữa cô cũng chậm rãi thích nghi với hoạt động dã ngoại.

Cao Dật là bác sĩ, trong ba lô của anh có không ít thuốc dùng để cấp cứu, mà phần lớn đều là cho Bạch Lạc Âm.

“Chị cảm thấy cậu ta giống như đang mang theo tổ tông của mình.” Ngô Sa đi lên, vươn tay hướng Lục Tiêu Họa.

Lục Tiêu Họa cầm theo một đoạn cây chống đi, cô nắm lấy tay Ngô Sa, sau đó bò lên, cô lau mồ hôi trên trán mình một chút, tuy rằng rất mệt nhưng thân thể cùng tinh thần đều rất thỏa mãn.

Phía sau cô Cao Dật cùng Bạch Lạc Âm vẫn đang hết sức để đi, dường như đều là Cao Dật đỡ, nếu không phải điều kiện không cho phép có lẽ từ đỡ sẽ biến thành cõng.

Cao Dật vươn tay, Ngô Sa lại phủi đất trên tay, không kéo.

“Bác sĩ Cao, cậu nên tự mình đi đi.”

Môi Cao Dật khẽ mím lại có chút nặng nề, anh biết Ngô Sa không thích anh, dọc đường đi nhiều lần trào phúng không ngừng, giống như chuyện hỗ trợ cho nhau leo núi này, với mọi người cô đều duỗi một tay, chỉ trừ bỏ anh. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Những người khác dường như cũng không quan tâm, Lục Tiêu Họa buông xuống bình nước xuống, cô có cảm giác Ngô Sa là chủ những người này, nhưng cô lắc đầu, cảm giác mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Cô cởi ba lô ra, đi tới vươn tay hướng Cao Dật: “Lên đi, em kéo.”