Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 113: Hủy triệt để




"Anh họ, văn bản tài liệu của anh " anh đến gần, đem văn kiện trong tay đặt ở trên mặt bàn của Sở Luật, sau đó mới ngồi xuống một bên, mà Sở Luật như trước không nói được lời nào, thật sự như là một cái máy, rất nhanh nhìn hợp đồng, mặt của anh hiển nhiên là đen hơn trước nhiều, cũng muốn trầm mặc đi nhiều.

Rõ ràng là nói, đừng có chọc tôi, lão tử hiện đang tức giận, dám trêu, lão tử bóp chết ngươi.

Đỗ Tĩnh Đường thở dài một tiếng tức giận, "Anh họ, tiền của anh cũng đã đủ để cho cháu tiêu cả mấy đời không hết rồi, anh còn liều mạng như vậy làm cái gì "

"Đúng vậy," Sở Thị đã đủ cường đại rồi, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã vượt lên thị trường quốc gai, anh không biết hưởng thụ cuộc sống như vậy, chỉ biết làm việc, cũng là một sự lãng phí cực kỳ lớn, anh đang lãng phí tình cảm của mình, ánh sáng của anh, còn có hạnh phúc của anh nữa.

"Nếu như cậu quá rảnh rỗi rồi, tôi có thể cho cậu đi công tác. " Giọng nói lạnh lùng làm cho Đỗ Tĩnh Đường lập tức ngậm miệng lại, cái gọi là đi công tác, chính là nơi chim không ỉa, gà không để, rùa không lên bờ, bảo anh đến đó, anh tình nguyện bị anh ta bức chết.

"Được rồi, em không sao, em còn có việc, em đi trước."

Đỗ Tĩnh Đường đứng lên, như là chạy nạn vậy, rất nhanh đi tới cạnh cửa, chẳng qua là khi tay của anh đặt trên nắm cửa, rồi lại là có chút muốn nói lại thôi, nhưng mà cuối cùng vẫn là đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Kỳ thật, anh là muốn hỏi chuyện của Hạ Nhược Tâm, nhưng mà, cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc, chỉ là bởi vì anh hiểu rất rõ cái anh họ này, vạn nhất chọc phải anh, như vậy, không chỉ là anh, khả năng cũng sẽ làm người phụ nữ đáng thương đó thêm mệt mỏi, nếu phải đi hỏi anh ta, vậy thì tự đi tìm đáp án còn nhanh hơn.

Mà lúc cửa đóng lại, Sở Luật ném bút trong tay xuống, híp quá phận băng lãnh con mắt màu đen nhìn cái kia một cánh bị đóng cửa lại, tay đặt ở trên trán của mình.

Anh biết mình gần đây tâm tình cực kém, đây là việc chưa từng có qua, coi như là những ngày qua, anh thống khổ, nhưng mà. Nhưng mà cũng không làm cho anh rối loạn như bây giờ, thậm chí, còn có mấy cái hợp đồng bị anh làm sai, đây là sai lầm cơ bản nhất mà anh chưa từng phạm qua.

"Mẹ kiếp" môi của anh nhẹ nhàng khép mở, nhưng mà, chỉ có anh tự mình biết, trong lòng của anh đang nghĩ không phải cô, mà đổi thành một gương mặt luôn mang theo nước mắt, mỗi lần ngủ trưa lúc nằm mơ, đều làm cho anh bừng tỉnh, anh chán ghét cái kia khuôn mặt, chán ghét cái nước mắt của người phụ nữ kia.

Một người phụ nữ mà trong lòng anh nhớ, mà trong miệng lại kêu một người phụ nữ khác, nhắm lại cặp mắt của mình, anh đặt lưng trên ghế dựa, cơ bắp cứng ngắc, làm cho thân thể của anh hết sức khó chịu.

"Nhược Tâm, giúp tôi bóp vai." Mà nói xong, anh đột nhiên mở hai mắt ra, trong tròng mắt đen ánh sáng càng thêm thâm trầm. Anh cầm điện thoại ở trên bàn lên, gọi đi.

"Ừ, tôi tìm Lý Mạn Ni, cô nói cái gì, cô ấy không có ở đây "

Sở Luật cúp máy, hai tay giao nhau đặt ở lồng ngực của mình, cô tựa hồ là đang trốn tránh anh, không biết từ lúc nào, cô không chủ động liên hệ với anh nữa, như vậy nhận thức làm cho tâm tình của anh càng thêm nóng nảy, mà nguyên nhân khiến tâm trạng của anh gần đây không được tốt, có lẽ là cô rồi.

Anh là cho rằng như vậy đấy, chỉ là anh tựa hồ là là không để ý đến, người phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ của anh, là tận lực, có lẽ cũng là cố ý đấy.

Anh cự tuyệt cô tiến vào đến thân thể của anh.

Cự tuyệt tên của cô, mặt của cô, còn có tất cả mọi thứ của cô.