Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1066: Ai cũng có chuyện cũ




“Tiểu Hoa.” Lục Cẩm Vinh đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm. “Anh muốn đưa em ra nước ngoài sống một thời gian, tâm em cũng chưa ổn, anh biết em thích học vẽ, sang bên đó cho thư thái, được không?”

“Vâng.” Hạ Nhược Tâm cười với Lục Cẩm Vinh một chút, kỳ thật cô cũng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi thương tâm này. Ở lại làm gì, thù cô đã báo, còn lại cũng không muốn báo.

“Ba mẹ sẽ đi cùng em, yên tâm đi.” Lục Cẩm Vinh cũng cười tươi hơn một ít. “Sau lần trước phát bệnh ba hiện tại đều không muốn đi ra nước ngoài, nói là có chết cũng phải chết ở đất nước mình. Lần này cũng vì em mà ông buông quyết định này của mình, chuẩn bị cùng mẹ sống cuộc sống về già bình yên. Đương nhiên…” Anh duỗi tay xoa ấn đường của mình.

“Cũng tránh cho mẹ mỗi ngày ép anh sinh cho bà một đứa cháu nội.” Anh ngồi một bên sô pha, Hạ Nhược Tâm cũng tới ngồi cùng.

“Anh, anh đã từng yêu thích ai chưa? Anh thích, hoặc thích anh kiểu như khắc cốt ghi tâm?”

Những cái khác Hạ Nhược Tâm không hỏi nhưng điểm này lại muốn biết, cũng là vì sao mà ấn đường Lục Cẩm Vinh như giống như một đoàn khói mù. Còn có hồi trước khi anh nói cô xinh đẹp nhất, tuy rằng hiện tại nhớ tới vẫn thực xấu hổ, nhưng cô lại cảm giác người anh trai này cũng có một câu chuyện cũ, mà ai lại không có chuyện cũ, chỉ là một câu chuyện vui hay lại đả thương người.

Lục Cẩm Vinh lấy từ trong cổ mình một chiếc vòng, đưa ra trước mặt Hạ Nhược Tâm. “Lúc anh học đại học.” Anh không có nhiều lời, khả năng đó cũng là một quá khứ bất kham.

Hạ Nhược Tâm cầm lấy chiếc vòng cổ, có một mặt tròn vẫn còn mang độ ấm từ cơ thể Lục Cẩm Vinh, bởi vì cũng không phải đồ vật quá quý báu nhưng có chút phai màu, có thể thấy đây là vật chưa từng rời cổ anh.

Cô mở mặt tròn ra, bên trong là một ảnh chụp, là Lục Cẩm Vinh lúc còn trẻ cùng một cô gái, khi đó bọn họ còn rất trẻ, có thể thấy tinh thần rất phấn chấn, đặc biệt là Lục Cẩm Vinh vẫn cười rất tươi trẻ chứ không một thân tăm tối như bây giờ.

Hạ Nhược Tâm hơi nghiêng đầu, xem kỹ hộp tròn, luôn cảm giác dường như đã gặp cô gái này ở đâu đó nhưng rốt cuộc cô cũng không nhớ rõ, dường như chỉ gặp một lần nhưng tột cùng là ở đâu thì cô không nhớ ra được.

“Sao vậy, có vấn đề gì à? Có phải phát hiện anh rất tuấn tú?”

Lục Cẩm Vinh lấy vòng cổ đeo lại vào cổ mình giống như thành thói quen. Cũng là có cái này cho nên anh luôn có cảm giác cô vẫn ở bên người anh, chỉ là có chút sự tình sớm đã là thương hải tang điền, cũng là hoàn toàn thay đổi.

“Không có gì.” Hạ Nhược Tâm cũng không đem nghi ngờ của mình nói ra, cô nghĩ có thể là cô nhớ lầm.

Cô đứng lên chuẩn bị đi về phòng, cũng là đi sửa soạn một chút đồ vật, chờ có vé máy bay sợ là không có thời gian sửa soạn.

“Tiểu Hoa…” Đột nhiên Lục Cẩm Vinh gọi tên cô.

“Vâng, em nghe.” Hạ Nhược Tâm ngừng lại, còn có chuyện gì sao.

“Em không muốn biết chuyện của Sở gia sao?” Lục Cẩm Vinh nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, nghiêm túc hỏi, bất cứ chuyện gì, cũng bao gồm cả Sở Luật?

“Không muốn.” Hạ Nhược Tâm nhắm hai mắt, vẫn có thể cảm giác chua xót trong mắt. Biết thì thế nào, không biết thì thế nào. Tống Uyển đã chịu trừng phạt, Hạ Dĩ Hiên cũng là sống không bằng chết, ngay cả Hạ Minh Chính cũng đã mất đi mọi thứ, hiện tại Sở gia cùng cô còn có quan hệ sao?

Lục Cẩm Vinh không nói gì nữa, bao gồm cả việc Sở Luật đã rời đi nửa tháng, hiện giờ còn không biết anh ta đang ở nơi nào. Anh ta đi tìm con gái của mình, anh biết vì sao Sở Luật lại làm thế.

Tìm được hay không tìm được, tìm hay không tìm cuộc sống sẽ hoàn toàn khác nhau, nhưng hiện tại anh chỉ hy vọng đứa em gái này có thể bớt suy nghĩ một chút, có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện cũng không phải không có khả năng.

Cho nên những chuyện khác anh không nói gì nữa, cứ như vậy đi.

Anh sờ sờ mặt vòng cổ trên cổ mình, làm như khả năng ngược dòng tới thời điểm lúc đó có thiếu nữ mặc váy trắng kia, chỉ là giống như anh đã đánh mất, rốt cuộc tìm không trở lại.

Vài ngày sau, ông bà Lục mang theo con gái đi nước ngoài, cũng là tìm một nơi để bọn họ giải sầu, để bọn họ có thể tĩnh dưỡng thân thể tốt. Hạ Nhược Tâm quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.

Cô ôm chặt búp bê vào lòng ngực, áp mặt mình lên mặt búp bê.

Tiểu Vũ Điểm, mẹ mang con đi ra ngoài ngắm nhìn cảnh đẹp trên thế giới được không, con hẳn sẽ rất thích, nhưng mẹ luyến tiếc con, con cũng đem mẹ đi được không?

Không ai biết, bên trong đôi mắt kia vốn dĩ đã không còn nhiều lắm thần thái đã biến mất toàn bộ.

Nếu có người phát hiện ra cô lúc này có lẽ thật sự có thể nói, đó là sống không còn gì luyến tiếc.

Giản Thanh Doanh xoa xoa tóc cô, sau đó nhẹ nhàng than một tiếng, không nói gì cả. Bà chỉ hy vọng thời gian sẽ chậm rãi chữa khỏi mọi thứ, chỉ là bà sao lại có cảm giác đứa nhỏ này không còn hứng thú với bất cứ điều gì.

Bằng không bọn họ đã không mang cô rời khỏi nơi này, chính là muốn cho cô một cuộc sống mới. Nhưng bà thật sự sợ, sợ cứ tiếp tục như vậy, bà vất vả mới có tìm được con gái, lại giống như một đóa hoa dần dần khô héo đi xuống. Chỉ là bà cũng biết, kỳ thật đóa hoa này đã khô héo, đã điêu tàn.

Lục Cẩm Vinh vẫy tay chào bọn họ, sau đó xoay người nhanh rời đi, chỉ lại có một loại cảm giác cô đơn khó chịu.

Trên máy bay, Hạ Nhược Tâm ôm lấy búp bê, vừa lên trên máy bay cô liền ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, dường như cô lại mơ về lúc ban đầu, lúc cô mới rời khỏi Sở Gia, Tiểu Vũ Điểm ở trong bụng cô còn không biết là nam hay nữ, khi đó cô một mình không người quen, cũng không một xu dính túi.

Cô rất đói bụng, ngồi ở một ghế ven đường, cô cứ như vậy đờ đẫn nhìn người tới lui, lại không biết phải như thế nào mới kiếm cho mình một chút thức ăn. Cô có thể đói nhưng cô không muốn để con mình đói.

“Dì à, cho dì.” Một đứa bé bốn năm tuổi chạy tới đưa tay ra trước mặt cô.

Cô cúi đầu, trong tay bé trai là một cái bánh bao, cô vươn tay cầm lấy đưa lên miệng mình cắn một miếng, lúc quay đâu lại là lúc thấy bé trai kia chạy tới trước mặt một người phụ nữ.