Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1045




Chương: 1045: Anh đồng ý.

Buổi tối, Sở Luật bận rộn với công việc trong thư phòng, ánh sáng xanh nhạt từ máy tính soi lên mặt anh. Anh u ám trầm tĩnh, tay anh nhẹ nhành gõ bàn phím, trên mặt cũng đeo một đôi kính nhìn có một chút văn nhã, kỳ thật cũng giống có thêm một tia nguy hiểm.

‘Cộc… cộc…’ Từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Luật, là mẹ.” Giọng Tống Uyển vang lên từ bên ngoài.

Sở Luật đứng lên, đi tới mở cửa giúp mẹ. Tống Uyển đi đến, trong tay còn bê một cốc sữa bò.

“Cảm ơn mẹ.” Sở Luật nhận lấy đưa lên miệng mình uống một ngụm, vẫn là hương vị quen thuộc như cũ khiến lòng anh hơi thắt lại.

“Sao con lại thích uống cái này.” Tống Uyển đối với việc con trai tự nhiên thích uống món này có chút không rõ, sữa bò không phải, sữa tươi cũng không phải, một hai đều phải uống sữa bột.

“Đây là món Tiểu Vũ Điểm thích uống nhất.” Sở Luật cầm ly ngồi xuống, lại uống thêm một ngụm, mùi vị ngọt ngọt ngây ngấy của sữa bò tràn ngập đầu anh. “Con bé không thích uống sữa, con thử rất nhiều nhãn hiệu, trong nước, nước ngoài… cuối cùng mới tìm ra cái này. Con bé rất thích, hơn nữa mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải uống, tỉnh dậy cũng lại muốn uống.”

“Sau bé không còn nữa thì số sữa bột này vô dụng, con liền tự mình uống.”

Đương nhiên đây cũng chỉ là một lý do, anh muốn cảm giác được gần con một ít từ ly sữa này. Đời anh chỉ có một cô con gái nhưng đã thật lâu anh không gặp được, không biết hiện tại con bé thế nào rồi, có lớn hơn hay không, có nhớ ba của mình không, liệu có quên người ba này không?

Tống Uyển rất khổ sở trong lòng, cổ họng bà như bị nghẹn cái gì, cũng chỉ có thể đem khổ sở áp xuống trong lòng. Người khác đều có tư cách nhớ cháu, duy chỉ có mình bà là không có.

Bà lên tình thần, cũng ngồi một bên trên sô pha nhìn xung quanh đánh giá thư phòng của con trai. Sau một chút do dự, bà vẫn đem chuyện kia nói ra.

“Luật, con cùng Hạ Dĩ Hiên làm đám cưới đi. Hiện tại mẹ cũng không mong điều gì, chỉ hy vọng con có thể có cuộc sống nhẹ nhàng một chút, không phải gặp thêm những chuyện như xưa.”

Sở Luật lại uống một ngụm sữa bò, anh hạ cốc xuống.

“Mẹ, mẹ thật sự thích Hạ Dĩ Hiên?”

“Mẹ… đương nhiên thích.” Suýt chút nữa Tống Uyển đã nói từ ‘không’, bà có thể thích một con chó, một đầu heo cũng sẽ không thích một kẻ điên như Hạ Dĩ Hiên.

Nhưng hiện tại chẳng những phải giả vờ thích mà còn muốn con trai mình cưới cô ta, mỗi lần nghĩ đến bà đều hận không thể tự cắn chính mình một cái, cho dù căn đi cắn lại cũng không nề hà.

“Mẹ, mẹ muốn cho con cưới cô ấy sao?”

Sở Luật lại hỏi, anh nhẹ nhàng huơ chiếc cốc trong tay, sữa bò đã hết hơn phân nửa, anh lại nhấc lên uống một ngụm. Rõ ràng hương vị rất ngọt nhưng vào miệng của anh lại cảm thấy chua xót.

Tống Uyển vẫn có chút do dự, bà thật sự muốn ép con trai mình sao? Sao bà có thể không biết kỳ thật con trai mình không một chút nào muốn cưới Hạ Dĩ Hiên, nhưng cuối cùng bà vẫn quyết nhẫn tâm.

Bà lấy từ trên bàn một cuốn sách, giả vờ lật ra xem nhưng không có chữ nào lọt vào mắt bà.

“Mẹ chỉ muốn con kết hôn, về sau tốt nhất là có người chăm sóc chứ không phải chỉ cô đơn một mình. Tính tình của con mẹ hiểu, sợ là nếu không ai ép con thì cả đời con cũng sẽ không cưới Hạ Dĩ Hiên, mà con cũng cùng Hạ Dĩ Hiên đính hôn rồi, lúc trước đã lựa chọn như vậy thì cưới đi.”

Sở Luật nắm chặt cốc trong tay, anh lại đưa cốc lên miệng một hơi đem toàn bộ số sữa bò còn lại uống vào.

“Mẹ!” Anh gọi Tống Uyển một tiếng.

“Ừ, mẹ nghe.” Tống Uyển cười cười, nhưng có chút cười một ý nghĩ một nẻo. Sở Luật cũng không chú ý, anh tin tưởng mẹ của mình mà không biết rằng trên đời này người lừa anh sâu nhất, khổ nhất chính là mẹ ruột của anh.

“Con đồng ý với mẹ.”

Sở Luật nói, Tống Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng dường như không ở chỗ này thêm được nữa, bà sợ mình xúc động lại nói ra cái gì không nên nói để rồi lại sẽ hối hận. Bà cầm sách trong tay đặt lại lên bàn rồi đi ra ngoài…

Sở Luật đứng lên, anh đi tới lấy cuốn sách ở trên bàn. Đây là cuốn truyện cổ tích anh mua cho Tiểu Vũ Điểm để bé tập viết chữ, con bé thích xem cuốn này nhất, tuy rằng còn nhỏ nhưng lại biết rất nhiều chữ, là một đứa trẻ thực thông mình. Chỉ không biết hiện tại con gái anh có nhớ người ba này hay không.

Anh cẩn thận đặt cuốn sách lên trên kệ sách, sau đó xem từng cuốn từng cuốn, đều là truyện cổ tích, mà truyện cổ tích như vậy cũng chỉ có đứa trẻ như Tiểu Vũ Điểm mới tin.

Hiện thực sao có thể cổ tích, có cũng chỉ là có thỏa hiệp.

***

Tống Uyển hít sâu một hơi, bà đi vào bên trong một nhà hàng, lập tức có người phục vụ đến chào hỏi.

“Có hẹn rồi.” Tống Uyển nói với nhân viên phục vụ một câu rồi đi vào bên trong. Quả nhiên Hạ Dĩ Hiên đã ngồi chờ chỗ kia, mặt cô trang điểm rất tinh xảo, một thân quần áo hàng hiệu, cũng toát ra khí chất tiền tài, đồng thời cũng khiến người khác dễ chán ghét.

“Dì, dì tới rồi, mời ngồi.” Hạ Dĩ Hiên cười nói với Tống Uyển, nhưng nụ cười kia lại luôn cố ý vô tình lộ ra một ít ý tứ.

Tống Uyển ngồi xuống, mặt cũng kéo rất dài, đối với một người suýt chút nữa đã giết mình sao bà có thể cười được.

“Dì à, về sau dì chính là mẹ của con, nếu cứ mặt dài với con thì con sẽ rất không vui.” Hạ Dĩ Hiên nhẹ đưa tay xoa cốc sứ đặt trước mặt, cafe sữa, hơi đắng, hơi đặc cũng hơi ngọt.

Người khác uống vào thấy đắng, nhưng cô uống vào lại thấy ngọt, bởi vì hôm nay tâm tình của cô thật không tồi.

“Cô hẹn tôi tới đây làm gì?” Tống Uyển vẫn giữ khuôn mặt lạnh, ngay cả nụ cười giả tạo bà cũng không muốn cười với Hạ Dĩ Hiên.

“Đương nhiên là chuyện kia.” Hạ Dĩ Hiên nhẹ nhàng nâng cằm mình lên.

“Cô yên tâm.” Tống Uyển cười lạnh một tiếng. “Nó sẽ cưới cô, cô cũng sẽ trở thành phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, nhưng cô đừng mong khiến nó yêu cô. Hạ Dĩ Hiên, cả đời này nó cũng không yêu cô được.”

Hạ Dĩ Hiên lại nhẹ nhàng lắc chiếc ly trong tay, tâm tình càng thêm tốt, cô cười ngọt: “Cháu cảm ơn dì nhiều, nhưng Sở Luật có yêu cháu hay không cũng không quan trọng, bọn cháu có thời gian tới sống chung, đương nhiên,” cô đưa tay đặt lên trên bụng mình, “cháu sẽ nhanh chóng sinh cho dì một đứa cháu nội. Con nhà khác có cái gì tốt mà lại đi thương yêu, nếu dì thích thì con bé Hương Hương kia dì đương nhiên cũng vẫn có thể nuôi.”