Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 78: Ngoại truyện 9




Edit: Kane| Beta: Dép

… Sắc trời dần tối, Văn Trạch Tân liếc nhìn thời gian, đã hơn 2 tiếng trôi qua, anh vỗ vai cô rồi nói: “Ngủ đi.”

Trần Y tự mình kéo chăn bông lên trùm kín đầu, đôi chân nhỏ lộ ra bên ngoài, lắc chân dán chặt vào mắt cá chân. Văn Trạch Tân dựa người lên thành giường, thấy vậy, anh nắm lấy cổ chân của cô nhét vào chăn.

Trần Y lại duỗi ra.

Văn Trạch Tân nhướng mày, nói: “Nếu em vẫn còn tỉnh táo thì làm tiếp nhé?”

Vèo một cái, Trần Y lập tức rụt chân lại. Văn Trạch Tân cười thành tiếng, anh kéo chăn của cô xuống để cô khỏi đá chăn ra nữa. Anh rời khỏi giường, cúi người tắt đèn trên tủ đầu giường, sau đó lại siết chặt thắt lưng áo ngủ, đi về phía bên kia giường, kéo chăn ra rồi nằm xuống.

Trần Y ở trong chăn cảm giác được anh chui vào, cô mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, ngay sau đó lại trở mình. Chỉ một lát sau bàn tay to của anh liền vươn tới, ôm lấy eo cô.

“Chúc ngủ ngon.” Anh nói.

Trần Y nhẹ nhàng đáp lại: “Ngủ ngon.”

Trần Y vốn đã rất mệt mỏi, chẳng bấy lâu sau, tiếng hít thở của cô đã trở nên đều đặn từng nhịp. Văn Trạch Tân cũng dần dần có chút buồn ngủ, anh ôm chặt lấy cô vào lòng, đôi môi mỏng dán lên gáy cô, nhẹ nhàng hôn.

Ngủ với cô thêm mười mấy phút, Văn Trạch Tân mới buông cô ra, cả cơ thể dịch sang một bên, vắt tay lên trán, giữa hai hàng lông mày có chút phiền não.

Ba phút sau, Văn Trạch Tân vén chăn lên đứng dậy. Đôi chân dài chạm xuống đất, anh vuốt lại tóc, vạt áo trước ngực hơi hé mở. Anh cúi người, chỉnh đèn ở tủ đầu giường nhỏ đi một chút nữa rồi mới đứng dậy xỏ dép lê đi về phía cửa. 

Sau khi cẩn thận đóng cửa lại, Văn Trạch Tân đi về phía thư phòng và đến bên bàn làm việc. Anh châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng, chậm rãi hút vài hơi rồi mới kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn về phía màn hình.

Giang Thần ở phía bên kia gửi tin nhắn tới: “Ông chủ?”

Văn Trạch Tân lấy điếu thuốc trong miệng ra, dập tắt vào trong gạt tàn, lúc này mới gõ bàn phím: “Ừm.”

Giang Thần: “Tạ ơn Trời.”

Nói ba tiếng là ba tiếng, cuối cùng cũng đi ra đúng giờ, nếu không anh ta không biết nên đi ngủ hay nên tiếp tục chờ đợi. Trong khoảng thời gian này anh ta bận rộn lắm đấy.

Văn Trạch Tân lười trả lời, anh cầm đống văn kiện trên mặt bàn lên, vừa lật vừa đọc. Trong thư phòng thỉnh thoảng truyền tới tiếng gõ bàn phím cùng tiếng lật tài liệu, màn đêm dần dần trở nên đen hơn. 

Thời tiết càng về đêm cũng dần trở nên lạnh hơn.

Trong phòng ngủ chính.

Lúc đầu Trần Y ngủ rất say, sau đó vài lần vô thức lui người dựa về phía sau, nhưng chỉ dựa vào một mảng trống không, cuối cùng cô xoay người, nhắm mắt sờ soạng một cái nhưng cũng chẳng sờ được thứ gì. Cô tỉnh giấc, mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy phía bên kia giường trống rỗng, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.

1:30 sáng.

Vậy anh đâu rồi?

Ngủ được một lúc là lại ra ngoài rồi? 

Trần Y kéo gối tới rồi ôm lấy, định tiếp tục ngủ. Nhưng hai người đã quen ngủ cùng nhau, trong lòng cô muốn tiếp tục ngủ, nhưng về mặt sinh lí lại không tài nào ngủ nổi. Vì thế cô trực tiếp vén chăn dậy, xỏ dép lê vào rồi mở cửa phòng.

Nửa đêm nửa hôm anh đi ra ngoài rồi à?

Đi đâu vậy chứ?

Cũng không nói với cô một tiếng. Cô quay đầu nhìn điện thoại di động, cũng không có tin nhắn gửi đến. Sau đó, cô mới quay người đi ra ngoài.

Trần Y vừa đi ra thì thấy cửa phòng sách đang mở, cô xoay người đi tới cửa phòng sách, người đàn ông phía sau bàn làm việc đang cúi đầu đọc tài liệu, điện thoại di động bên cạnh đang hiển thị có cuộc gọi.

Trần Y mím môi. Văn Trạch Tân ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này, liếc mắt một cái đã nhìn thấy vợ mình mặc váy ngủ đứng ở cửa, còn mang theo vẻ mặt mông lung buồn ngủ.

Anh có chút sững sờ, ngay sau đó sắc mặt anh lập tức trầm xuống: “Vợ.”

Trần Y: “Anh đang làm gì vậy?”

“Sao em đi ra đây mà không mặc áo khoác vào vậy?”

Thật ra Trần Y cũng hơi lạnh, hệ thống sưởi ấm của cả căn nhà cũng không thể bật cả ngày. Lúc cô ra ngoài không có cảm giác, đi tới ngoài cửa phòng sách mới có, vấn đề là trong phòng sách Văn Trạch Tân không bật hệ thống sưởi.

Cô đáp: “Em quên mất.”

Văn Trạch Tân mím môi: “Lại đây.”

Trần Y ồ một tiếng rồi đi vào. Văn Trạch Tân cầm lấy điều khiển từ xa trên mặt bàn, mở hệ thống sưởi ấm trong phòng sách, sau đó anh lập tức kéo tay Trần Y lại, ôm cô ngồi lên đùi mình. Lúc này Trần Y mới run rẩy một chút, chân cọ cọ lên người anh. Văn Trạch Tân giữ chặt lấy chân cô, lại kéo áo khoác đang vắt ở trên lưng ghế xuống đắp lên người cô.

Lúc này Trần Y mới thoải mái hơn nhiều.

Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn cô: “Sao lại thức dậy rồi vậy?”

Trần Y ngáp một cái, dựa vào ngực anh: “Tự dưng lại thức dậy mất rồi, còn anh thì sao? Còn có công việc à?”

Văn Trạch Tân vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng. Sau đó anh cầm điện thoại lên, nói với người ở đầu bên kia: “Dừng lại trước nhé.”

Trần Y nhìn lướt qua.

Trên màn hình là tên của Cố Trình.

Xem ra thật sự đang bàn công việc.

Văn Trạch Tân nói xong bèn cúp điện thoại, lập tức bỏ điện thoại xuống, cúi đầu hôn lên má cô rồi nói: “Anh sắp xong rồi, em ngồi trong lòng anh một lát nhé.”

Trần Y: “Ồ, nếu không thì em về ngủ trước nhé?”

“Không cần.” Anh giữ eo cô lại, ôm vào trong ngực, sau đó lại cầm tài liệu lên đọc. Hệ thống sưởi ấm trong thư phòng chậm rãi tỏa ra, Trần Y cũng càng ngày càng thấy ấm áp hơn, cô ở trong lòng anh cũng có hơi buồn ngủ.

Văn Trạch Tân vừa đọc tài liệu vừa chú thích.

Điện thoại di động trên bàn lại kêu tinh tinh.

Một tin nhắn WeChat hiện lên.

Cố Trình: [Chậc, tôi còn chưa nói hết lời mà anh đã cúp máy. Được rồi, hôm nào rảnh hẹn lại vậy.]

Văn Trạch Tân liếc mắt một cái, không để ý tới. Trần Y buồn ngủ vô cùng, hai tay vươn tới eo anh ôm lấy anh. Văn Trạch Tân dành thời gian nhìn cô một cái, khẽ cười một tiếng.

Sau khi ký tên lần cuối cùng, anh đặt bút xuống, dựa người về phía sau để cô ngủ ngon hơn.

Trần Y nhỏ giọng hỏi: “Khi nào anh xong việc?”

Văn Trạch Tân vuốt tóc cô: “Xong việc rồi, em ngủ đi.”

Trần Y: “Ừ.”

Cô nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Một lát sau, Văn Trạch Tân thấy cô đã ngủ say bèn bế cô lên, đi về phía phòng ngủ chính. Cửa phòng đóng lại, màn đêm mới chính thức buông xuống. Sáng sớm hôm sau, chị Lệ lên lầu thu dọn phòng sách, phát hiện hệ thống sưởi bật cả đêm, chị vừa dọn dẹp vừa lẩm bẩm: “Lãng phí, quá lãng phí.”

*

Sáng sớm Trần Y tỉnh dậy, nhớ tới dáng vẻ ỷ lại của mình tối hôm qua, lập tức cảm thấy bối rối. Cô nằm sấp trên giường, ôm gối hỏi: “Anh vẫn thường thức khuya để làm việc sao?”

Văn Trạch Tân ôm cô, giọng nói trầm thấp: “Cũng không sao.”

“Thức khuya không tốt cho sức khỏe.” Trần Y nói xong, quay đầu ngước mắt lên nhìn anh. Văn Trạch Tân cứ thế bị cô nhìn mấy giây, lập tức cười nói: “Rồi sao?”

Trần Y: “Thức khuya ít thôi.”

Văn Trạch Tân: “Được rồi.”

Trần Y nhớ tới lúc mới kết hôn, anh quả thật thường xuyên thức khuya, có khi cả đêm đều ở trong phòng sách. Lúc đó cô không dám quản anh, ngay cả khi nhìn thấy cũng không dám nhắc nhở.

“Có thể làm được?” Trần Y không tin, bèn hỏi ngược lại.

Văn Trạch Tân lại chặn môi cô, giữ chặt gáy cô mà mạnh mẽ hôn một cái. Trần Y kêu lên vài tiếng, khi phản ứng lại thì đã ngồi trong lòng anh.

Văn Trạch Tân ôm cô dựa vào đầu giường. Đôi môi Trần Y hồng hào, hai má đỏ hây, cô nói: “Đột nhiên anh đồng ý như vậy, em bắt đầu nghi ngờ anh chỉ làm cho có lệ với em thôi đấy.”

“Không đâu, anh nói được làm được.” Văn Trạch Tân ấn cô vào lòng.

Trần Y: “Ồ.”

Văn Trạch Tân cười: “Nếu một ngày nào đó anh phạm quy thì em gọi cho anh một cuộc, anh sẽ trở về ngay lập tức.”

Trần Y: “… Anh nghĩ em không cần làm việc à?”

Vừa dứt lời, Văn Trạch Tân lập tức trầm mặc, anh ôm Trần Y hôn thêm vài cái nữa. Trần Y không biết anh đang nghĩ gì, nói đến chuyện làm việc thì hiển nhiên sẽ nghĩ đến Hội Thành. Dù sao thì sau tết cô sẽ trở về Hội Thành, chỉ gọi một cuộc điện thoại thì anh lập tức trở về? E là không thể, Văn Trạch Tân xoa cổ cô: “Cho em thêm một năm nữa, làm đối tác xong thì trở về.”

Trần Y không đáp lại.

Chưa chắc trong vòng một năm cô có thể trở thành đối tác được.

Cô nói: “Em sẽ cố gắng hết sức.”

Chủ đề này kết thúc tại đây, Văn Trạch Tân rất cố chấp, theo như ý muốn của anh thì cô nên trở lại ngay lập tức, nhưng đồng thời anh cũng biết rằng cô sẽ không đồng ý. Anh tôn trọng cô, vì vậy anh sẽ không ép buộc.

Hai người ôm nhau thêm một lúc, có thể nghe thấy tiếng động chị Lệ dọn dẹp ở bên ngoài. Văn Trạch Tân ôm eo cô, nói: “Rửa mặt, ăn sáng xong đưa em đi kiểm tra lại.”

“Vâng”

*

Hôm nay thời tiết đẹp hơn ngày hôm qua một chút, ánh nắng mặt trời chiếu vào nhà, có vẻ khá ấm áp. Trần Y mặc áo len cùng váy lửng, tóc xõa tung, cả người khí chất nhu hòa.

Văn Trạch Tân ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi, áo vest áo khoác. Anh kéo ghế ra, nắm lấy tay cô, để cô ngồi xuống. Trần Y nhìn đồng hồ: “Ồ, bắt đầu công việc ngày hôm nay rồi.”

Văn Trạch Tân ngồi bên cạnh, sửa sang lại chiếc đồng hồ đeo tay, anh “Ừm” một tiếng.

Chị Lệ mỉm cười bưng sữa và bữa sáng ra: “Chào buổi sáng, tiên sinh, phu nhân.”

Trần Y cười: “Chào buổi sáng.”

Bữa sáng hôm nay là sữa và bánh sandwich, Trần Y cầm lên, cắn một miếng, sau đó nói với Văn Trạch Tân: “Hay là anh đến công ty trước đi, em đi kiểm tra một mình cũng được.”

Văn Trạch Tân đổ một ít mứt hoa quả vào trong đĩa của Trần Y, anh liếc mắt nhìn cô một cái: “Anh có thể yên tâm được ư?”

Trần Y: “…”

Được rồi, chỉ mong không ảnh hưởng tới công việc của anh.

Chị Lệ ở bên cạnh cười trộm, sau đó quay người vào bếp. Một lát sau, hai vợ chồng ăn sáng xong, Văn Trạch Tân cầm túi xách và áo khoác của Trần Y lên mặc cho cô, sau đó anh ôm eo cô đi về phía cửa, lấy chìa khóa xe trên tủ rồi ra ngoài. Trong khoảng thời gian này, vì để thuận tiện hơn nên xe thường đậu ở bãi đậu xe trước cửa nhà. Anh ấn Trần Y vào ghế phụ, thắt dây an toàn lại cho cô, sau đó Văn Trạch Tân đi vòng qua chỗ ghế lái, khởi động xe.

Ánh nắng mặt trời thực sự rất gay gắt, chiếu thẳng vào trong xe. Thời tiết hôm nay quả thật rất tốt, làm cho người ta cảm thấy thoải mái, trong tiểu khu này cũng có rất nhiều xe đang lái về phía cổng.

Ngay sau khi lên xe, điện thoại di động của Văn Trạch Tân đổ chuông, anh lấy tai nghe bluetooth ra và nghe máy, tất cả đều là công việc. Trần Y dựa vào cửa sổ, nghĩ xem có nên đi làm lại sớm hay không, mà lượng xe cộ lưu thông ở thủ đô rõ ràng nhiều hơn trước rất nhiều.  Đầu ngón tay Văn Trạch Tân bấm điện thoại, lập tức tháo tai nghe ra, tiện tay đặt ở bảng điều khiển trung tâm, nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Cô đang ngẩn người, ánh nắng mặt trời chiếu lên gương mặt cô, tạo cảm giác rất mềm mại.

Anh đắm đuối nhìn cô vài giây, đầu ngón tay duỗi qua, nhéo cằm cô.

Trần Y định thần lại, nhìn về phía anh.

Văn Trạch Tân: “Chán à?”

Trần Y nhún vai: “Hơi muốn đi làm rồi.”

Văn Trạch Tân nhướng mày, liếc mắt nhìn tình hình giao thông phía trước. nh xoay vô lăng, quẹo sang một con đường khác không bị ùn tắc, sau đó nói: “Mùng chín anh đưa em đi Hội Thành, ngày mười bốn anh đi đón em về.”

Ánh mắt Trần Y sáng lên: “Anh chịu hả?”

Văn Trạch Tân liếc nhìn cô, khóe môi mỉm cười: “Thay vì giam cầm em, chi bằng để cho em nhanh chóng trở thành đối tác.”

Và sau đó em có thể trở về bên cạnh anh.

Trần Y cười.

Ban đầu cô vẫn còn do dự, bây giờ ngẫm lại thì cánh tay cũng đã không còn nhiều vấn đề nữa, phải nhanh chóng quay lại làm việc mới đúng. Nhưng sự ủng hộ của anh cũng khiến cho cô không khỏi nghĩ tới việc phải bàn bạc với anh thế nào. Đến bệnh viện, mới sớm như vậy mà bệnh viện đã người qua người lại đông đúc. Chiếc xe dừng lại, Trần Y xuống xe, Văn Trạch Tân đi vòng qua bên này, anh nắm tay cô đi lên bậc thang, vừa vào đại sảnh đã thấy trên chỗ lấy thuốc dán năm chữ [Lấy vitamin B11 miễn phí].

Trần Y liếc mắt một cái, nhớ tới hai lọ đêm qua, nói: “Không biết khi nào vitamin B11 có hiệu lực.”

Văn Trạch Tân ôm eo cô đi vào thang máy: “Lát nữa quay lại xem.”

Anh đưa tay ấn nút đóng thang máy.

Trần Y liếc nhìn ah, nói: “Chuyện con cái…”

Cô thì sẵn sàng sinh con, nhưng trước hết phải ổn định sự nghiệp, có lẽ năm nay và năm tới vẫn chưa ổn định được. Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn cô một cái, vuốt tay cô: “Không vội.”

Anh thực sự không vội.

Trần Y mỉm cười, lập tức nhón chân, hôn lên má anh một cái.

Văn Trạch Tân sửng sốt, nhìn cô chằm chằm. Vài giây sau, anh ôm cổ cô, dựa lại gần mà nói: “Hôm nay anh hơi bận, vợ à, em đừng chọc anh.”

Trần Y: “Vâng.”

Vừa rồi cô thấy anh nhận rất nhiều cuộc gọi nên cũng biết.

Trong thang máy không chỉ có mỗi hai người họ mà còn cả những người khác, tất cả đều đang nhìn trộm cặp vợ chồng có ngoại hình nổi bật này. Hôm nay lão Lương và bác sĩ Lương đều không ngồi khám bệnh, mà là học trò của lão Lương. Cậu ta làm đơn kiểm tra lại cho Trần Y theo lời dặn dò của lão Lương, vết sẹo trên cánh tay của Trần Y đã mờ đi rất nhiều.

Đêm nào Văn Trạch Tân cũng bôi thuốc mỡ cho cô, da non đã hiện rõ có chút hồng hồng non nớt.

Văn Trạch Tân kéo tay áo Trần Y xuống, nhìn về phía bác sĩ kia.

Bác sĩ nhặt danh sách, nhìn vào nó trong một lúc rồi nói: “Không sao, nhưng cần lưu ý rằng trong ba tháng qua cố gắng không mang vật nặng.”

Văn Trạch Tân nhận danh sách, nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.”

Trong lòng Trần Y cũng thở phào nhẹ nhõm. Vết thương Lưu Nguyệt Nga để lại trên người cô, cuối cùng cũng sắp hết rồi. Văn Trạch Tân cầm áo khoác của Trần Y lên, ôm eo cô, đưa cô ra ngoài. Anh cụp mắt nhìn vào đơn thuốc, vài giây sau, gấp đơn thuốc thành một mảnh nhỏ, bỏ vào túi.

Sau đó anh nắm tay cô xuống cầu thang, để cô ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.

“Em muốn về nhà hay là anh đưa em về nhà họ Văn hay đến nhà họ Trần?” Điện thoại di động trong áo khoác âu phục của Văn Trạch Tân lại vang lên, anh lấy ra nhìn một cái rồi lại cất về, hỏi.

Trần Y biết anh sẽ đến công ty, hôm nay là ngày bắt đầu làm việc.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Em về nhà, trở lại để xem tài liệu thi.”

“Được.”

Sau đó, Văn Trạch Tân đưa Trần Y về, xe quay đầu rồi rời đi. Hôm nay anh quả thật bận rộn, trước tiên đi tới công ty con của Văn thị một chuyến, quan sát trợ lý phát bao lì xì, sau đó mở một cuộc họp ngắn. Từ trong phòng họp đi ra, anh đi thẳng vào thang máy, xuống lầu rồi lên xe Giang Thần, đến đầu tư Minh Lợi.

Trợ lý thư ký tài chính của công ty con Văn thị, nhìn thấy ông chủ đi rồi, từng người một thở dài: “Ông chủ đi đi về về vội vàng quá, hôm nay mới bắt đầu làm việc mà anh ấy còn đến trễ.”

“Tôi nghe nói, sáng sớm anh ấy đưa phu nhân đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe mới đến muộn đấy.”

“Ố? Tin tức của anh là thật hay giả vậy? Vợ nhị thiếu trông như thế nào? Tôi chưa bao giờ gặp nha.”

“Tôi cũng muốn gặp thử.”

“Nhìn thấy cô ấy rồi mấy người sẽ xấu hổ chết mất, Như Mộng nói cô ấy trông đẹp lắm.”

“Vậy hả vậy hả, tôi càng muốn gặp hơn rồi.”

“Ha ha tôi cũng muốn gặp mặt một lần.”

Nhưng có chút tiếc nuối, hôm nay ông chủ đi nhanh như vậy. Ngày đầu tiên làm việc của một năm mới tất cả mọi người thực sự rất mệt mỏi, liếc liếc vẻ đẹp của ông chủ còn có thể nâng cao tinh thần, kết quả là ông chủ lại chẳng ở lại đây đến một giờ, haizzz.

Chiếc xe màu đen chạy đến Minh Lợi, vừa vào cửa đã có rất nhiều người chờ đợi trong phòng họp. Giang Thần đẩy cửa phòng họp ra, Văn Trạch Tân đi vào kéo ghế ngồi xuống.

Những người khác đồng loạt nhìn anh.

Cuộc họp đầu tiên của năm mới, ông chủ lại đến muộn.

Trong lòng mọi người đều có chút tò mò nhưng không ai dám hỏi, Giang Thần đặt máy tính xách tay xuống mới nói: “Bắt đầu.”

Toàn bộ cuộc họp kéo dài hơn hai giờ, lúc kết thúc đã là 12:00, các trợ lý bên ngoài sắp xếp bữa trưa, cũng đã được gửi đến.

Văn Trạch Tân đứng lên, anh nhấc điện thoại lên, ra ngoài gọi điện thoại cho Trần Y.

Những người khác vừa ăn vừa quan sát Văn Trạch Tân, trong đó có một nhân viên đánh giá biến cố tính tình không tốt lắm, anh ta đá chân Giang Thần, muốn anh ta cho lời giải thích. Giang Thần biết tên đó muốn nói gì. Cuộc họp buổi sáng vốn dĩ có thể thay đổi hoặc hủy bỏ, nhưng có mấy người ở đây buổi chiều sẽ bay sang Mỹ, cho nên cuộc họp này không thể hủy bỏ, phải mở, kết quả ông chủ lại đến trễ.

Giang Thần gõ gõ bàn rồi nói: “Buổi sáng, ông chủ nhà chúng tôi cùng phu nhân đến bệnh viện kiểm tra lại, cho nên đến trễ.”

Tất cả mọi người lập tức sững sờ.

“Ồ? Thì ra là như vậy, khó trách, khó trách.”

“Ông chủ vậy mà lại đến muộn vì phụ nữ, kỳ lạ kỳ lạ nha.”

*

Trần Y xem tài liệu thi cả một buổi sáng. Buổi trưa vừa xuống lầu thì nhận được điện thoại của Văn Trạch Tân, cô kéo ghế ngồi xuống: “Alo.”

Văn Trạch Tân nói rất trầm: “Ăn chưa?”

Trần Y: “Chuẩn bị ăn nè.”

Cô nhìn các món ăn trên bàn, hôm nay chỉ có cô và chị Lệ, vì vậy ít hơn hai món ăn so với bình thường, nhưng cũng đủ. Chỉ là mấy ngày nay đều là hai người cùng nhau ăn, lúc này chỉ có cô cùng chị Lệ nên có chút không quen. Chị Lệ cũng không quen, còn liếc nhìn cửa vài lần.

Văn Trạch Tân: “Được rồi.”

“Ừm.”

“Còn anh thì sao?”

Văn Trạch Tân dựa vào bàn, liếc mắt nhìn hộp cơm bên cạnh, giọng điệu thản nhiên: “Cũng chuẩn bị ăn.”

Trần Y suy nghĩ, nói: “Nhớ phải ăn, nhưng ăn no vừa là ok.”

Văn Trạch Tân cười khẽ một tiếng: “Được. Anh biết rồi.”

“Em ăn cơm đi.” Văn Trạch Tân nói.

Trần Y ồ một tiếng rồi cúp điện thoại. Cô đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu không ngày mai mang cơm cho anh đi, cũng không biết hôm nay anh ăn cái gì. Suy nghĩ một lát, cô cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Giang Thần.

Văn Trạch Tân đặt điện thoại xuống, cầm hộp cơm lên, vòng qua bàn ngồi ở bên kia ăn. Mười phút sau, Giang Thần cầm hộp cơm đi ra, lén lút liếc nhìn hộp cơm của Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân cầm đũa, ngước mắt, liếc mắt nhìn Giang Thần.

Giang Thần mỉm cười: “Phu nhân bảo tôi trông anh ăn cơm.”

Anh ta giơ điện thoại lên, cho Văn Trạch Tân xem.

Trong khung trò chuyện WeChat.

Trần Y: [Trợ lý Giang, làm phiền cậu để ý anh ấy, bảo anh ấy ăn cơm.]

Văn Trạch Tân dùng đũa gõ gõ hộp cơm: “Có muốn tiện tay chụp ảnh luôn không?”

Mắt của Giang Thần sáng rực: “Được không ạ?”

Văn Trạch Tân: “Chụp đi.”

Giang Thần lập tức bật camera chuẩn bị quay, Văn Trạch Tân đột nhiên lại nói: “Chờ một chút.”

Giang Thần sửng sốt, dịch điện thoại ra mà nhìn.

Ông chủ nhà mình dùng đũa, gắp ra một ít, sau đó còn tạo ra vết tích đã ăn được một nửa. Giang Thần: “…”

Anh ta ấn crack một tiếng, sử dụng góc ảnh rộng, chụp luôn cả một đống mà Văn Trạch Tân tạo ra bên cạnh, sau đó, anh trực tiếp gửi nó cho phu nhân.

2 phút sau.

Điện thoại di động trong tay Văn Trạch Tân vang lên.

Anh nghiêng đầu liếc xem.

Trần Y: [Ha.]

Văn Trạch Tân: “…”

Anh nhìn về phía Giang Thần.

Giang Thần mỉm cười: “Ông chủ, gian lận là sai nha.”

Văn Trạch Tân ném đũa xuống, không nói một lời.