Edit: Yomost
Beta: Cyane
“Không được, không được!” Chị Lệ thấy thế thì sợ muốn chết, nhào tới đưa tay bắt lấy cây gậy kia. Cây gậy này là chị Lệ lấy từ trong phòng thể hình phía sau ra, chị chỉ là vì làm nút thắt trên rèm cửa, ai biết vào lúc này lại trở thành hung khí chứ.
Sau khi nắm được cây gậy, nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng cầm gậy kia, chị Lệ hít vào một hơi, vội vàng nắm chặt lấy.
Tiên sinh chắc chắn sẽ xuống tay.
Khoảng thời gian trước, tiên sinh ở khách sạn, trợ lý Giang tới lui vài lần cầm hành lý cho anh, có một lần trợ lý Giang có thời gian rảnh ở lại trò chuyện vài câu.
Anh ta nói đến một số chuyện quá khứ của tiên sinh, trong đó có một chuyện làm chị ấn tượng. Chính là có một lần không biết là vì chú nhỏ hay là vì nhà họ Văn, anh đi gặp một người rất lợi hại, sau này người kia không nhường một bước nào. Hai bên ở trên bàn đàm phán thất bại, người kia đột nhiên đưa ra một yêu cầu, nói rằng để tiên sinh lên võ đài đấu một trận với người đánh Muay Thái nào đó.
Đánh thắng thì mọi chuyện sẽ nghe tiên sinh, đánh thua thì muốn tiên sinh nhường cho đối phương bao nhiêu đó. Tiên sinh đồng ý, nhưng mà gần đến giờ ra sân, đột nhiên đối phương muốn tiên sinh ký một bản hiệp ước, hiệp ước sinh tử, chính là kết quả ở trên võ đài thế nào thì cũng không liên quan gì đến anh ta.
Lúc ấy trợ lý Giang hoảng cực kỳ, không ngờ tiên sinh mặt không đổi sắc đồng ý ký tên.
Đó là hình ảnh trợ lý Giang khắc sâu nhất cũng khó quên nhất, đương nhiên chị Lệ cũng rất khó quên. Chị nắm lấy cây gậy suýt chút nữa đã quỳ xuống, toàn bộ phòng khách đều tràn ngập một luồng áp lực.
Trần Y vuốt ve lan can cầu thang, nhìn chị Lệ nắm lấy cây gậy kia. Người đàn ông vẫn không có ý buông tay, anh nhìn như rất thản nhiên cầm cây gậy kia, nhưng mà một giây sau bất cứ lúc nào anh cũng có thể hất chị Lệ ra. Tim Trần Y đập nhanh, cô hét lên: “Văn Trạch Tân.”
Văn Trạch Tân không lên tiếng, cảm xúc bên trong đôi mắt chập chùng, rất nhanh lại hạ xuống. Anh rủ mắt, hời hợt nhìn chị Lệ, sau đó năm ngón tay buông lỏng.
Anh nói: “Gọi điện thoại cho trợ lý Giang, phái mấy người đi theo phu nhân.”
Chị Lệ luống cuống, chị nhìn về phía Trần Y.
Trần Y không nói tiếng nào.
Văn Trạch Tân đi qua người chị Lệ, đi về phía cầu thang, đầu ngón tay sửa măng-séc áo sơ mi. Đi tới dưới cầu thang, anh ngước đôi mắt lên nhìn Trần Y, nhìn cô một lúc lâu rồi nói: “Anh ngoài dùng biện pháp như vậy giữ em lại, anh còn có thể dùng biện pháp gì nữa đây?”
Anh đưa tay giữ chặt tay cô, lau sạch vết bầm đen vừa nãy ma sát tạo ra ở đầu ngón tay cô.
Trần Y muốn rút tay về.
Văn Trạch Tân: “Đừng đi.”
Lúc này, điện thoại trong ngăn tủ điên cuồng vang lên, chị Lệ nhanh chóng cất kỹ cây gậy, cầm điện thoại chạy tới đưa cho Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân nhận lấy, nhìn một chút, gọi điện đến là chú nhỏ Văn.
Anh mím môi, đầu ngón tay dùng chút lực nắm tay Trần Y, sau đó trượt mở điện thoại gọi đến, nhận cuộc gọi.
“Chú nhỏ.”
Chú nhỏ Văn ở đầu bên kia thở dài một hơi: “Trạch Tân, theo đuổi người ta không phải theo đuổi như vậy, con phải khiến cô ấy cam tâm tình nguyện chứ. Con luôn luôn ép buộc quá mức như vậy không tốt đâu.”
Văn Trạch Tân không lên tiếng.
Chú nhỏ Văn ở đầu bên kia thản nhiên nói: “Không muốn để cô ấy càng ngày càng xa con, vậy thì để cô ấy đi đi.”
Bàn tay đang vuốt đầu ngón tay cô bởi vì câu nói này mà buông ra. Tay Trần Y vừa được tự do, cô lập tức quay lưng lại, đồng thời đi lên vài bước.
Văn Trạch Tân nhìn cô, thấy cô lùi lại, rất lâu sau, anh để điện thoại di động xuống, nói: “Thương lượng được không? Em vẫn ở chỗ này, anh dọn ra ngoài được không?”
Trần Y lắc đầu.
Cằm Văn Trạch Tân căng cứng mấy phần, anh đưa tay kéo cổ áo, hỏi: “Em muốn chuyển về chỗ đó?”
Trần Y có chút không tin nhìn anh.
“Chung cư?”
Trần Y không nói tiếng nào.
Văn Trạch Tân để đôi tay hơi run vào trong túi quần, anh nghiêng đầu nói với chị Lệ: “Đi thu dọn hành lý cho phu nhân, tôi đưa phu nhân qua đó.”
Chị Lệ vâng một tiếng, đi lên trước, chị nhìn về phía phu nhân. Trần Y cũng nhìn chị, mấy giây sau, Trần Y đột nhiên nói: “Em tự thu dọn, không cần làm phiền chị Lệ.”
Nói xong, cô quay người đi lên trên.
Đêm nay cô ở nhà họ Văn bị Lâm Tiếu Nhi ép đổi một chiếc váy dài, lúc này làn váy đong đưa. Văn Trạch Tân nhìn bóng lưng vội vã không nhịn nổi của cô, hung hăng kéo cổ áo xuống, sau đó cầm lấy chiếc bật lửa và thuốc lá ở bên cạnh, cúi đầu châm lửa, rũ mắt rồi hút, vầng trán mang theo một chút khí lạnh cùng với không cam lòng.
Anh nói: “Chị đi xem cô ấy cần giúp đỡ không? Kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”
Anh sợ bản thân hối hận.
Chị Lệ lên tiếng, nhanh chóng lên tầng. Ai ngờ vừa bước lên một bậc thang, Trần Y đã xách theo vali hành lý xuống đến nơi, tốc độ kia rất nhanh, dường như là cũng sợ Văn Trạch Tân hối hận. Chị Lệ dừng lại, lập tức đi nhanh lên vài bước giúp đỡ xách hành lý. Tay Trần Y trống còn chưa kịp nói gì.
Cô đi theo sau chị Lệ xuống dưới, lúc cách anh còn có hai ba bậc thang, cô nói: “Em tự lái xe đi được rồi.”
Văn Trạch Tân không trả lời, dập tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn thuốc, đưa tay về phía chị Lệ.
“Đưa tôi.”
Chị Lệ vâng một tiếng, nhanh chóng đưa vali hành lý cho anh. Văn Trạch Tân xách vali hành lý, sau đó dắt tay Trần Y: “Đêm nay anh đưa em đi là hy vọng tương lai có một ngày, anh có thể đón em trở về.”
Trần Y dừng lại.
Cô nhìn phòng khách và phòng khách nhỏ một chút, nhất là phòng khách nhỏ. Cô bỗng nhiên rời ánh mắt đi, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Cuộc điện thoại mới vừa rồi, hình như là chú nhỏ gọi đến.
Mấy năm nay Văn Trạch Tân đi theo chú nhỏ làm việc, lời của mẹ anh không nghe, nhưng anh nghe lời của chú nhỏ. Chắc chắn là Lâm Tiếu Nhi thuyết phục chú nhỏ nhúng tay vào chuyện này.
Trần Y mím chặt môi.
Người bị ấn vào trong xe Mercedes, chiếc Maybach được trợ lý Giang lái đi. Văn Trạch Tân cúi người, đeo dây an toàn lên cho cô, cổ áo anh thoang thoảng có mùi khói.
Trần Y rủ mắt, rất lạnh nhạt.
Văn Trạch Tân nhìn mặt cô, lùi lại một bước, đóng cửa xe chỗ ghế lái phụ lại. Sau khi đóng lại, anh không đi ngay vào ghế lái mà dựa vào cửa xe nhìn căn nhà này. Trong đầu hiện ra hình ảnh cô đi lại trong phòng ngủ, hình ảnh ăn cơm ở trong phòng ăn, còn có mùi nước hoa thuộc về cô bay trong không khí kia.
Mà tất cả những thứ này phải biến mất.
Văn Trạch Tân đè nén dạ dày, có một chút đau đớn trào lên. Anh vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái lái xe. Trần Y nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cô không ngờ nhanh như vậy mẹ đã có thể giúp được cô.
Cô cầm điện thoại di động lên.
Trần Y: [Mẹ, cảm ơn ạ.]
Đầu xe rẽ ngoặt, ánh mắt Văn Trạch Tân thấy được màn hình bị cô ấn tắt, ba chữ phía trên này khắc sâu vào trong đôi mắt anh. Anh trầm mặc dời ánh mắt đi, ngón tay cầm tay lái nắm thật chặt.
Giờ này không kẹt xe.
Căn chung cư này là do Thẩm Tuyền tặng ở đằng sau Quốc Mậu, môi trường sinh hoạt bên này đương nhiên kém căn hộ Duplex ở trung tâm thành phố kia. Nhưng ưu điểm duy nhất chính là tiểu khu này ồn ào nhưng cũng rất yên tĩnh, không tiếp cận phồn hoa, cách phồn hoa cũng không xa. Xe dừng ở cổng tiểu khu, Trần Y nhìn cổng tiểu khu, ấn mở cửa rồi xuống xe.
Cửa xe của ghế lái cũng mở ra theo, Văn Trạch Tân đi đến cốp xe, lấy vali hành lý ở trong ra, nói: “Anh đưa em đi lên.”
Trần Y mím môi: “Không cần.”
Cô đưa tay, đôi mắt nhìn Văn Trạch Tân.
Một tay người đàn ông giữ cán vali, đôi mắt thật sâu, không có cảm xúc gì. Ngón tay trắng nõn của Trần Y thật ra có hơi căng cứng, cô rất sợ Văn Trạch Tân đột nhiên đổi ý hoặc là đột nhiên cáu kỉnh.
Anh không phải người có tính nhẫn nại.
Văn Trạch Tân nhếch môi mỏng, tiếp theo đẩy vali hành lý qua. Trần Y nhanh chóng giữ chặt, Văn Trạch Tân trở tay phủ lên mu bàn tay cô, Trần Y hoảng hốt.
Anh lại chỉ đè lên, mấy giây sau anh nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Xe của em, ngày mai anh để Giang Thần lái đến, để em có thể kịp đi làm.”
Trong lòng Trần Y lặng lẽ thở phào một hơi. Cô gật đầu, gật xong thì dùng sức kéo vali hành lý qua. Văn Trạch Tân buông lỏng tay, thu tay về đút vào trong túi quần.
Anh nhìn bóng lưng của cô.
Dạ dày mơ hồ thấy đau, anh nhịn một chút, nhịn hồi lâu mới không đuổi theo khiêng cô trở lại trong xe. Cô quan tâm cái gì, muốn cái gì đến bây giờ anh còn chưa biết rõ ràng.
Có lẽ là cần dùng chút biện pháp.
Hai lần rời nhà của cô, một lần là chính cô xách theo hành lý đi, một lần là anh tự mình đưa tới. Văn Trạch Tân lấy cái bật lửa ra lạch cạch một tiếng mở ra, nhìn ánh lửa lập lòe.
Văn Trạch Tân trở lại trong xe.
Nhóm anh em gửi tin nhắn tới.
Cố Trình: [Cậu đưa vợ cậu trở về chung cư rồi?]
Văn Trạch Lệ: [… Ồ? Năng lực hành động cũng được đó.]
Chu Dương: [Đàn ông ngay cả vợ cũng không giữ lại được.]
Tiêu Nhiên: [Lại phải ở khách sạn.]
Cố Trình: [@Văn Trạch Tân, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay đấy…]
Quả thực, từ ngày khi mọi người biết Trần Y ở trong căn hộ Duplex, Cố Trình đã suy đoán có lẽ cô sẽ mãi mãi ở đó, Văn Trạch Tân không khóa người ở chỗ đó mới là lạ.
Không ngờ còn cất công đưa người ta về chung cư.
Cố Trình gửi tin nhắn riêng cho Văn Trạch Tân.
Cố Trình: [Nghĩ thông suốt rồi?]
Trong xe không bật đèn, Văn Trạch Tân nhìn tin nhắn này, khóe môi giật giật, lập tức để di động xuống.
*
Trong vali thật ra không có gì, Trần Y vừa vào cửa liền bổ nhào vào trên ghế sô pha, cả người thả lỏng, cũng không đi mở vali. Điện thoại ting ting vang lên.
Lâm Tiếu Nhi: [Khách sáo rồi Y Y.]
Lâm Tiếu Nhi: [Phải vui vẻ lên chút nhé.]
Trần Y nhìn một chút, hốc mắt ửng đỏ.
Cô cười nhấn gửi âm thanh, nói: “Mẹ, mẹ làm như thế, anh ấy có hận mẹ không?”
Lâm Tiếu Nhi: “Không sợ, hận thì không phải con trai mẹ rồi.”
Lâm Tiếu Nhi: “Thật ra mẹ cũng muốn biết, Y Y, con còn có khúc mắc gì?”
Lập tức Trần Y không biết trả lời bà như thế nào. Cô gửi một gói biểu cảm một cái ôm, sau đó đặt di động ở trên bàn trà, hai tay ôm lấy đầu gối.
Đôi mắt nhìn những ngọn đèn ngoài cửa sổ.
*
Đêm dài.
Tầng cao nhất khách sạn.
Sắc mặt Văn Trạch Tân hơi trắng bệch nằm đó, bên trong đôi mắt đầy lạnh lùng. Bác sĩ Lương ngồi ở bên giường, ấn lấy mu bàn tay anh để đâm kim tiêm vào, thao thao bất tuyệt: “Cậu không thể tiếp tục như vậy, dạ dày này của cậu sẽ hỏng mất.”
Trợ lý Giang đứng ở một bên nói: “Mấy ngày nay sếp vẫn có thể ăn được, có thể do đêm nay phu nhân muốn trở về, cho nên…”
Bác sĩ Lương nhìn về phía người đàn ông trên giường, chậc một tiếng: “Theo đuổi người ta sao lại theo đuổi thành thế này, cậu cũng thất bại ghê. Nếu không thì trợ lý Giang gọi điện thoại cho cô ấy, nói cậu bị bệnh, xem thử cô ấy phản ứng thế nào là được rồi.”
Nói xong, bác sĩ Lương liền ra hiệu cho trợ lý Giang. Trợ lý Giang hơi chần chừ, anh ta cũng muốn biết cách nhìn bây giờ của phu nhân với tiên sinh. Anh ta cầm điện thoại di động lên, nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân lại mở mắt lạnh lùng đảo qua, giọng nói trầm thấp: “Không được gọi.”
Trợ lý Giang: “…”
“Cậu không muốn biết hiện tại vợ cậu có cách nhìn thế nào về cậu à?” Bác sĩ Lương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau khi dán keo giấy lên, hỏi lại.
Văn Trạch Tân nhìn bác sĩ Lương.
“Tôi hiểu rõ hơn mấy người.”
Bác sĩ Lương: “…”
Trợ lý Giang: “…”
Người đàn ông chó má này quá hiếu thắng, cũng đáng đời lắm.
Văn Trạch Tân ngẩng đầu nhìn mu bàn tay, nói với trợ lý Giang: “Ngày mai làm việc cho tốt.”
Trợ lý Giang: “Vâng.”
*
Sau khi Trần Y rửa mặt và tắm xong thì đã hơn mười giờ, lúc nằm xuống, tin nhắn ting ting vang lên vài lần. Cô cầm lên xem, Văn Trạch Tân gửi tin nhắn tới.
Văn Trạch Tân: [Chung cư còn thiếu gì không? Anh gọi người đưa đến.]
Trần Y: [Không thiếu.]
Văn Trạch Tân: [Được.]
Lại qua mấy phút, Văn Trạch Tân lại gửi tin nhắn tới.
Văn Trạch Tân: [Muốn ngủ rồi?]
Trần Y: [Ừm.]
Trần Y: [Đừng gửi tin nhắn tới nữa, em ngủ rồi.]
Cô để điện thoại lại tủ đầu giường, bên kia, Văn Trạch Tân nhìn tin nhắn điện thoại, không nói câu nào. Bác sĩ Lương nhìn lén: “Sao vậy… Đầu năm nay còn gửi tin nhắn mà? Wechat đâu?”
Trợ lý Giang: “Bị đưa vào danh sách đen rồi.”
Bác sĩ Lương: “…”
Đêm đó, thực ra Trần Y ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau tỉnh lại mắt có quầng thâm, nhưng tinh thần rất tốt. Cô kéo rèm cửa sổ ra, nhìn phong cảnh bên ngoài. Sau khi tập một bài yoga, cả người cô toàn là mồ hôi đi vào phòng tắm, thay một bộ quần áo đi ra, cầm lấy túi xách nhỏ và tài liệu rồi đi ra ngoài.
Trợ lý Giang gửi Wechat cho cô, nói đang đợi dưới tầng, đã lái xe tới cho cô.
Trần Y vừa ra tiểu khu liền nhìn thấy BMW màu trắng dừng ở chỗ ấy. Trợ lý Giang đứng đợi ở bên cạnh xe, vừa thấy cô đến, nhanh chóng đưa chìa khóa xe cho cô.
Trần Y nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn.”
Trợ lý Giang mở cửa xe cho cô, Trần Y ngồi vào ghế lái, vừa quay đầu nhìn thấy trên ghế lái phụ có một phần bữa sáng, cô nói: “Tôi đã ăn rồi.”
Trợ lý Giang mỉm cười xoay người: “Đây là sếp bảo mang, cô nói không ăn thì ném đi đi.”
Trần Y nhếch môi, nhìn trợ lý Giang.
Trợ lý Giang mỉm cười: “Buổi chiều phu nhân có rảnh không? Muốn đến công ty của chúng tôi một lát không?”
Trần Y: “Không rảnh, tôi đã nhận hạng mục rồi.”
Trợ lý Giang: “Ồ, được, thật ra thì.. Tối hôm qua sếp cũng không nghỉ ngơi tốt, anh ấy lại ở khách sạn nữa.”
“Vậy đâu có chuyện gì liên quan tới tôi đâu?”
Trợ lý Giang: “…”
Trợ lý Giang: “Phu nhân, cô có nghĩ đến tình cảm của sếp đối với cô không?”
Trần Y đang bắt đầu nổ máy xe, sau khi nghe xong, cô hơi dừng lại. Cô thấy một chiếc Maybach màu đen dừng lại cách đó không xa, biển số xe là xe của anh. Cửa sổ xe ghế sau đang đóng, không nhìn thấy bóng người, nhưng mà ghế lái có tài xế, là tài xế của nhà họ Văn, như vậy ghế sau hẳn là có người. Trần Y quay đầu nhìn trợ lý Giang: “Anh ấy có tình cảm với tôi thì tôi phải đáp lại hả?”
Trợ lý Giang sững sờ.
Anh ta nhìn ánh mắt của Trần Y.
Đột nhiên nhớ tới ánh mắt của phu nhân thời điểm trước kia, khi đó dù cho phu nhân vẫn giấu kín, nhưng mà trong đôi mắt là có hình bóng của sếp. Lúc đó hai người đi đăng ký kết hôn, trợ lý Giang ở bên cạnh nhìn thấy phu nhân cười vô cùng rạng rỡ. Sau khi ký tên xong, cô liền khoác cánh tay Văn Trạch Tân, nhưng sếp lại hững hờ.
Hai người bọn họ vừa nhìn đã nhìn ra phu nhân có tình cảm, mà sếp chấp nhận cái tình cảm kia.
Lời nói của cô lúc này chính là đang giễu cợt.
Cửa sổ xe đóng lại.
BMW khởi động, lái đi.
Trợ lý Giang cầm điện thoại di động lên nhìn.
Bên trong anh ta tự đưa ra chủ trương ấn ghi âm, lúc này tin nhắn hẳn là gửi đến trong điện thoại di động của sếp rồi.
Trong xe Maybach màu đen.
Tay thon dài của Văn Trạch Tân ấn vào chỗ phát âm thanh.
“Anh ấy có tình cảm với tôi thì tôi phải đáp lại hả?”
Cửa xe ghế lái phụ mở ra, trợ lý Giang ngồi vào, vô thức nhìn người đàn ông trong ghế sau. Văn Trạch Tân rủ mắt, vuốt điện thoại, vẻ mặt lãnh đạm, sắc mặt tái nhợt.
Anh chọn số của “Cô ấy”.
Soạn tin nhắn.
Văn Trạch Tân: [Không cần em đáp lại, anh yêu em là được.]
*
Xe đến văn phòng, sau khi xuống xe Trần Y mới nhìn điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn này. Cô nhìn một lát rồi ném di động trở lại trong túi xách, mấy giây sau lại lấy ra soạn tin nhắn.
Trần Y: [Thần kinh.]
Hạng mục lần này của nhóm là ở thủ đô.Quay lại trong văn phòng cầm tài liệu, Trần Y đi theo thành viên trong nhóm xuống tầng, ngồi lên xe công vụ, xe khởi động xuất phát đến cơ quan công ty kia.
Công việc ở thủ đô là tốt nhất, chỉ cần không phải đi quá xa đều có thể đi về trong ngày, có một số tài liệu vẫn có thể để ở văn phòng, như thế thì không cần vất vả mang theo.
Công ty này là công ty sản xuất giấy, khá nhỏ, cho nên người làm không nhiều, đoàn người Trần Y xuống xe liền đi tới văn phòng mà bọn họ sắp xếp.
Mở laptop ra để lên bàn.
Trần Y lấy tài liệu ra, nói một tiếng với SA1 bên cạnh, bảo cô ấy đi trao đổi với tài vụ, nên cần những gì. Senior đang gọi điện thoại nghe đến đây thì cô ấy sững sờ, cười nhìn về phía Trần Y.
SA1 kia cũng sững sờ.
Trần Y lập tức kịp phản ứng, cô nhìn Senior nói: “Xin lỗi.”
Senior cười ha ha một tiếng nói: “Không sao, tôi nghe nói Thẩm Lệ Thâm rất coi trọng cô, quả nhiên là thật.”
Cô ấy xoay người nói với những người khác: “Mấy người học tập Trần Y, vài người giống Trần Y thế này thì có thể khiến tôi nhẹ nhõm rất nhiều.”
Phía dưới mấy người SA1 và SA2 còn có hai người thực tập sinh đều nhìn về phía Trần Y, sau đó cúi đầu xuống, không người nào lên tiếng. Trần Y quen thuộc tiết tấu của Thẩm Lệ Thâm, cho nên trong công việc học tập được chút khí thế mạnh mẽ của cô ấy. Nhưng mà quả thực là phải mạnh mẽ một chút, nếu không một phần tài liệu có thể sẽ bởi vì không nói rõ ràng hoặc là đối phương lề mà lề mề mà phải tới lui lấy mấy lần, còn có thể nảy sinh mâu thuẫn trong lời nói với tài vụ của đối phương nữa.
Senior nói với SA1 ngây người kia: “Đi làm theo như lời Trần Y nói đi.”
“À, được.” SA1 quay người đi ra ngoài.
Sau đó trong văn phòng bắt đầu bận rộn, buổi trưa khách hàng mời tới bên này ăn cơm, cũng không dám đi chỗ quá xa để ăn, cho nên liền đi ngay nhà hàng sát vách ăn cơm. Lúc ăn cơm chạm mặt Triệu Luyện, Triệu Luyện đang gọi điện thoại. Anh ta nhìn thấy Trần Y thì sửng sốt mấy giây, hai người đã rất lâu không gặp.
Triệu Luyện nhìn có hơi phong trần mệt mỏi, anh ta nhanh chóng cúp điện thoại, cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Trần Y: “Đã lâu không gặp, sao anh lại ở chỗ này?”
Triệu Luyện: “Anh đến bên này tìm công ty trang trí, anh ở căn phòng đang bàn giao bên kia của Quân Duyệt.”
Quân Duyệt, chính là cái tiểu khu Trần Y ở kia. Cô ồ một tiếng: “Có phải phía sau cùng hai tòa nhà kia không thế?”
“Đúng rồi.” Triệu Luyện nhìn cô, có chút thất thần. Khoảng thời gian trước lại gặp gỡ với cô, anh ta có một số ý nghĩ không tốt lắm, vì vậy anh ta tránh né.
Trốn đến những thành phố khác, trốn rất lâu. Lúc nhìn thấy tin tức kia của nhà họ Trần, anh ta vẫn luôn chần chừ có nên tìm cô hay không, lại sợ sơ ý một chút sẽ bại lộ những ý nghĩ kia của bản thân.
Cô đã kết hôn rồi.
Cho nên anh ta chỉ lo lắng, nhưng mà một mực không dám tìm, không ngờ vào lúc này lại chạm mặt ở đây. Trần Y cũng cảm thấy Triệu Luyện giống như đã đi chỗ gì đó xa rồi trở về, nhìn có chút thay đổi. Nhưng mà cô vẫn cảm thấy Triệu Luyện nhiệt tình, cô nói: “Thủ đô có rất nhiều công ty trang trí nội thất, đều được lắm.”
“Nhà kia không phải để anh ở, anh muốn sắp xếp làm của hồi môn cho em gái.” Triệu Luyện nói xong, đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, có phải em có căn nhà ở Quân Duyệt không?”
Trần Y hơi dừng lại: “Đúng vậy.”
Triệu Luyện chần chừ một lúc: “Anh có thể dẫn em gái đến xem một chút không?”
Trần Y suy tư, cảm thấy vấn đề không lớn. Căn chung cư kia là chỗ tránh nạn, trang trí rất khá, em gái Triệu Luyện nếu như lấy chồng cũng nên giữ một môi trường như vậy. Cô nói: “Có thể, tối nay sáu giờ rưỡi em về, buổi tối anh dẫn em gái tới đi.”
“Được, cảm ơn.”
Bởi vì Triệu Luyện cũng không phải một mình ăn cơm, anh ta còn có bạn bè khác, Trần Y bên này có đồng nghiệp, cho nên không tiếp tục trò chuyện. Hai người nói xong cũng bắt đầu ăn cơm, chỉ là cơm của nhà hàng này có hơi cứng, Trần Y ăn đến mức có hơi khó chịu, cũng may công việc buổi chiều không nặng lắm.
Khoảng chừng sáu giờ là có thể tan làm.
Trần Y chào tạm biệt với đồng nghiệp, xuống tầng B1 khởi động xe. Cô chuẩn bị ghé siêu thị mua ít thức ăn, tối nay ở nhà tự mình nấu cơm. Ở cửa tiểu khu có siêu thị, Trần Y mua xong đồ ăn thì quét thẻ tiến vào tiểu khu. Hành lang sảnh lớn lúc này đèn rất sáng, Trần Y xách đồ ăn đi qua, ấn thang máy vừa mới đóng lại.
Cửa thang máy lại mở ra.
Bên trong có hai người đang đứng, một người đàn ông mập lùn, đứng phía sau là một người đàn ông cao lớn tuấn tú. Cặp mắt hoa đào của Văn Trạch Tân quét tới, Trần Y sững sờ, tay xách đồ ăn nắm thật chặt.
Người này tại sao lại ở chỗ này?
Người đàn ông mập lùn thấy cô ngẩn người: “Còn không đi vào nhanh đi.”
Ông ta nói xong.
Người đàn ông cao lớn phía sau kia từ bên cạnh ông ta đi về phía trước, cánh tay duỗi ra, nhận đồ ăn trong tay Trần Y, giọng nói Văn Trạch Tân trầm thấp: “Đi vào đi.”
Người đàn ông mập lùn kia sững sờ, mắt nhìn người mới mua lại căn chung cư này. Ông ta nuốt nước bọt nhìn người phụ nữ này đi vào cửa, bọn họ có quan hệ thế nào vậy?
Ông ta ở căn phòng 601 kia, đột nhiên có người muốn mua lại với giá cao, trời đã tối rồi còn muốn sang đây xem phòng, nói muốn xem xem có thể ở luôn bây giờ hay không. Mà ông ta nghe xong cái giá kia thì trợn cả mắt lên, bán căn phòng này có thể mua thẳng một căn phòng ở tiểu khu trong trung tâm thành phố bên kia. Đây là chung cư, chỉ có bốn mươi năm quyền tài sản thôi.
Thế nên ông ta cơm cũng chưa ăn được bao nhiêu liền chạy đến dẫn vị khách khí phách này đến xem phòng.
Ông ta len lén liếc phía bên cạnh.
Chỉ thấy người phụ nữ kia sau khi đi vào thì muốn cầm cái túi, người đàn ông không đưa.
Người bán: “…”
Trần Y không cầm được đồ ăn của mình trở về, cũng không biết Văn Trạch Tân muốn làm gì, cô nhìn tầng lầu một chút, hiển thị tầng sáu. Cô hơi dừng lại: “Anh tới làm gì?”
Văn Trạch Tân xách đồ ăn, rủ mắt liếc cô: “Nhìn thử xem sao.”
Trần Y: “…”
Chờ đến tầng sáu, đi ra thang máy. Văn Trạch Tân đưa đồ ăn cho Trần Y, người đàn ông mập lùn kia cầm chìa khóa mở cửa phòng đối diện ra. Trần Y nhìn cửa phòng kia, lại nhìn Văn Trạch Tân.
Đại khái đã hiểu ra.
Dường như anh đến mua nhà, đêm hôm khuya khoắt còn đến xem phòng ở. Trần Y mím chặt môi, không suy nghĩ tiếp những chuyện khác nữa.
Cô đi về phía cửa, cầm chìa khóa mở cửa. Sau khi mở cửa, cô nhanh chóng vào cửa, cửa còn chưa đóng lại, liền nghe được người đàn ông mập lùn kia hỏi Văn Trạch Tân: “Văn tiên sinh, sao anh đột nhiên muốn mua căn phòng này?”
“Muốn gần vợ tôi một chút.” Giọng nói Văn Trạch Tân trầm thấp.
Người đàn ông mập lùn sửng sốt, quay đầu vụng trộm nhìn cửa phòng 602.
Cửa phòng 602 ầm một tiếng đóng lại.
Chủ nhà kia: “…”
Ông ta quay đầu kéo cửa ra, mở đèn lên, đang muốn nói chuyện thì giọng nói của Văn Trạch Tân vang lên trên đỉnh đầu, lạnh nhạt: “Sau này lễ phép với người ta một chút.”
Bàn tay của chủ nhà run rẩy.
Đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi mình đối xử hung dữ với người chủ nhà kia.
Ông ta: “…”
Văn Trạch Tân không vào cửa, anh chỉ ở cửa ra vào nhìn một chút, ánh mắt rơi vào chỗ cánh cửa 602 kia. Lúc này cửa thang máy lại mở ra tiếp, Văn Trạch Tân gãi đỉnh lông mày, ngước đôi mắt lên nhìn sang. Trong thang máy chính là Triệu Luyện đang dẫn theo một cô gái trẻ tuổi đi tới, bốn mắt nhìn nhau.
Văn Trạch Tân: “Đi đâu đó?”
Hỏi xong, anh không đợi Triệu Luyện trả lời, anh nghiêng đầu: “Cậu tìm cô ấy?”
Triệu Luyện: “… Đúng vậy.”
“Tới rồi à?” Cửa 602 mở ra, Trần Y thò người liếc nhìn Triệu Luyện và em gái anh ta. Đương nhiên cô cũng nhìn thấy Văn Trạch Tân, nhưng mà người kia thì liên quan gì đến cô chứ.
Cô nói: “Đúng lúc tôi vừa mới mua đồ ăn, cùng nhau ăn đi.”
“Cảm ơn chị.” Em gái Triệu Luyện nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú, cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng mà cô ấy mới trở về từ nước ngoài, cho nên tạm thời không biết tình hình bên này. Huống chi, không ai ngờ hai vợ chồng này sẽ có tình huống như vậy. Cô ấy nghe nói có ăn, mặt mày tràn đầy ý cười nhìn rất vui vẻ. Triệu Luyện vội vàng gật đầu với Văn Trạch Tân, tiếp theo đẩy em gái của mình đi về phía cánh cửa kia của Trần Y.
“Làm phiền rồi.”
Trần Y cười nói: “Không sao.”
Cô nhìn bọn họ vào cửa, thuận thế đóng cửa lại.
Ngoài cửa, chỉ còn lại một mình Văn Trạch Tân.