Tân Hôn Ác Liệt

Chương 15: Đem cô chôn sống




Trâm Thủy Ngưng chết đứng, cảm tưởng trước đồng tử mờ dần loạn xạ. Hai tay cô buông thõng, đỉnh đầu chợt tê dại, tứ chi trong người tựa hồ lã ra từng khúc.

Cô hoàn toàn chẳng thể tin nổi, rốt cuộc thì việc gì đang xảy ra? Đấng cha mẹ mà cô luôn kính trọng lại có thể làm ra thứ tội ác tày trời đó sao?

Chẳng trách, Cung Hàn Thước lại hận cô đến thế, hắn hận cô đến tận xương tận tủy.

Trút nỗi hận này lên đầu cô, trút nỗi hận này lên đầu cô...

Câu nói cường hãn của người đàn ông đột lốt quỷ dữ liên tục ong ong, vang dội ngay đại não Thủy Ngưng, để rồi lồng ngực cô vô tri vô giác đau nhói. Vừa len lỏi thứ xúc cảm bị người thân phản bội vừa cứng nhắc không thể tiếp nhận.

Cuối cùng, Thủy Ngưng cũng hiểu rõ tại sao hắn lại luôn nhục mạ phỉ nhổ cô, tại sao hắn lại luôn hành hạ đánh đập cô, và tại sao mỗi khi thấy cô hắn đều tỏ thái độ chán ghét cùng cực. Vào những thời điểm đó, cô rất bất đồng, cô không hiểu chính mình đã làm gì để bị hắn xua đuổi như thứ tạp chủng gớm ghiếc, bấy giờ, cuối cùng thần kinh cũng thông suốt.

Thủy Ngưng hiện tại thật sự muốn lừa mình dối người một lần, muốn xem câu nói của hắn là không khí bông đùa. Nhưng không, sự thật vẫn là sự thật, tuyệt tình vẫn là tuyệt tình.

Cha mẹ cô, hư vinh muốn độc chiếm cả gia tài đồ sộ Cung gia, sau đó bỏ trốn đi nơi khác sinh sống. Để rồi hai mươi mấy năm sau, tọc mạch gằn lại hàng ngàn sự chết chóc cùng thù hận. Quả báo của bọn họ, tuyệt nhiên là cô gánh. Mà San San, con bé ít nhiều cũng bị liên lụy.

Thật tình mà nói, Thủy Ngưng vẫn có thể cứng rắn chịu đựng được hành hạ của hắn, điều cô lo âu duy nhất chính là con bé, cô rất sợ, sợ con bé sẽ bị tổn thương. Nó đã chịu đau khổ nhiều rồi, bấy nhiêu vết tích ngoài da như cô thì có đáng là bao. Tâm hồn con bé lúc trước không hề nhiễm bụi trần, hiện tại vẫn thế, chỉ là, lòng con bé đã sớm nứt nẻ từng thớ thịt, chẳng ai có thể bình tĩnh nổi khi hằng ngày đối mặt với thân dưới chỉ còn hai nhánh cụt ngủn. Đi đứng bất tiện, người đời khinh miệt. Con bé chỉ mới mười tám tuổi thôi, độ tuổi thanh xuân trào dâng nhất, thử hỏi bé cưng của cô làm sao có thể chịu đựng được đây...

- Cung Hàn Thước...

Cô không thể bật thốt được tiếng xin lỗi, vì cô biết, lời ấy đối với hiện tại quá mức rẻ rúng dư thừa. Nước mắt bên mi không ngừng thều thào trút xuống, thấm đẫm cả mảng sàn nhà hiu quạnh. Nội tạng vô lực, trì trệ nhức mỏi.

Một chữ hận, người như Cung Hàn Thước nếu muốn hắn buông bỏ thì cũng chẳng dễ dàng. Cô không mong hắn tha cho cô, vì cô biết, hắn mãi mãi sẽ giữ vững lập trường. Cô chỉ mong, hắn để yên cho con bé thôi.

- Hiểu chứ? Hiểu vì sao tôi ghét cô rồi đúng không?!

Cung Hàn Thước nhếch mép, từ ngoài vào trong lạnh lẽo đến thấu xương. Nói ra những lời này, lồng ngực hắn ít nhiều cũng có chút đau đớn. Bất giác nhớ lại mảnh kí ức tội đồ kia, hắn chỉ muốn điên tiếp giày vò người đàn bà này một trận cuồng phong! Cha hắn, hắn vẫn còn nhớ như in ông đã chết trong tang thương, uất nhục đến nhường nào! Ông mếu mào, muốn cầu cứu van xin nhưng mọi việc chỉ dừng lại nơi con số không tròn trĩnh, rốt cuộc cũng chỉ có thể theo bản năng mà ư ử thống khổ rên trong vòm họng.

- Hiểu, tôi đã hiểu mọi chuyện rồi...

Đầu cô cúi thấp, thút thít nhìn xuống mặt đất. Cô không dám ngẩng lên, để rồi bắt gặp phải ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của hắn. Cô nhục nhã, nhục nhã tột cùng. Đối với hắn, có yêu, có hận, có đau, có thương.

- Vậy thì bớt nháo nhào đi, tôi sẽ từ từ chơi chết cô! Đồ đàn bà khốn kiếp, cả nhà cô đều không ai tử tế!

Hắn ác liệt buông lại một câu, cước bộ ma quỷ đi ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm mạnh tựa hồ muốn nát tan.

Cung Hàn Thước đi rồi, Thủy Ngưng mới bất lực dựa vào vách tường cách âm. Miên man suy nghĩ, rốt cuộc thân ảnh gầy gò cũng không kìm nén được mà khóc thét.

*

Hôm sau, Trâm Thủy Ngưng dậy sớm, nhìn bên cạnh trống trải, cô đinh ninh hắn đêm qua không về. Cô chẳng còn tâm hơi để nghĩ nhiều, sức lực vốn đã vắt kiệt. Sau khi vệ sinh cá nhân và đánh răng, cô mới theo quy luật hằng ngày làm việc. Hôm nay cô đặc biệt hăng hái dọn nhà, Thủy Ngưng biết, cô chính là đang cố chi phối chính mình, để bản thân ngừng thôi thúc nghĩ đến những lời nói cay nghiệt của Cung Hàn Thước.

Lúc xong việc đã là tám giờ, cô mở điện thoại, trò chuyện với San San một chút, hỏi con bé có khó khăn hay buồn chán gì không, rồi dò ý con bé thèm ăn gì để cô nấu rồi mang đến. Tâm trạng con bé có vẻ đã khá khẩm hơn hôm qua. Con bé trả lời rất vui tươi hồn nhiên, nói hôm nay muốn ăn canh khoai.

Thủy Ngưng đương nhiên cũng vui lây, lúc cô chuẩn bị lấy khoai trong tủ lạnh chế biến thì điện thoại đột nhiên run lên, có tin nhắn gửi đến.

"Mang đồ ăn đến công ty cho tôi ngay bây giờ, không đi cô tự biết hậu quả!"

Cô cắn môi, trong lòng quái lạ cực kì nhưng vẫn làm theo. Đến công ty đưa cho hắn rồi sẽ ghé qua bệnh viện với con bé.

Khi chế biến các món ăn xong thì đã là mười giờ, cô bắt taxi đi đến Cung Thị. Trước tầm mắt Thủy Ngưng hiện tại là toà nhà cao ốc khang trang rộng lớn được bài trí theo phong cách tây âu, nhìn ở góc độ nào cũng cảm thấy xa xỉ vô cùng. Mà người chủ trì ở đây, lại chính là hắn. Cung Hàn Thước, địa vị và con người hắn cao hệt như toà nhà này vậy, cô thật sự không với tới nổi, cũng không dám mạo hiểm trèo cao.

Cô đi bằng cầu thang bộ, bản thân vốn chẳng muốn bị đám đông kì thị. Nhân viên ở đây căn bản không biết cô là vợ trên danh nghĩa của tổng tài bọn họ, chi bằng cứ để thuận theo tự nhiên.

Cô vừa đi vừa chú ý bước chân, đồ ăn cầm trên tay vẫn đang nóng hổi hùng hục.

- Trâm Thủy Ngưng?

Bước chân Thủy Ngưng khựng lại, thanh âm nhè nhẹ phía sau khiến cô hoang mang.

Cô xoay người, là Triệu Yên Nghi.

- Cô còn nhớ tôi không?

Triệu Yên Nghi một thân áo sơ mi và chân váy thành thục đi đến, tiếng giày cao gót ma sát va chạm với sàn nhà lớp men hoà nên đạo âm thanh chói tai. Gương mặt tỉ mỉ trang điểm, ngũ quan sắc xảo, cô ta tuyệt nhiên đẹp hơn ngày thường rất nhiều.

- Vẫn nhớ.

Đối với người con gái này, cô vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt chừng mực. Trong lòng không rõ tư vị gì, đắng chát hay khô khan?

- Cô... đã ly hôn với anh ấy chưa?!

Triệu Yên Nghi ấp a ấp úng, rất lâu sau đó mới tròn vành rõ chữ.

- Có vẻ cô rất mong tôi ly hôn với hắn?

Câu hỏi này ngoài dự định của cô, cô hơi thất thần nhưng ngay lập tức đáp trả. Cô gái này, hư vinh cũng quá sâu rồi.

- Trâm Thủy Ngưng, tôi không có ý đó. Nhưng mà... chúng tôi thật sự sắp kết hôn, tôi nghĩ cô đã xem bảng tin trên ti vi rồi. Van cầu cô, hãy buông tha cho anh ấy...

Đầu cô ta lại vàng cúi thấp, dáng vẻ như đứa bé làm sai. Hay tay cô ta đan lại, siết chặt vào nhau, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ.

- Buông tha cho hắn ư? Rõ ràng người nên nói câu này là tôi mới phải, hắn đáng ra buông tha cho tôi!

Cô cười khẩy, đuôi mắt cong lên, cảm giác có chút nực cười. Buông tha, Triệu Yên Nghi nói vậy là sai rồi. Cô cần hắn buông tha, chứ hắn có hề hấn gì mà phải cần cô buông tha? Cái vòng luẩn quẩn này, người nắm quyền lực triệt để trong tay chẳng phải là hắn sao?

- Trâm Thuỷ Ngưng, cô biết mà, anh ấy cũng không yêu cô. Hai người cần gì phải làm khổ nhau, phiền cô nhường anh ấy cho tôi, cô cũng thấy đó, anh ấy chán ghét cô, còn tôi thì không...

Đồng tử cô ta chớp nhoáng run lên, khoé môi lẩu bẩy bật thốt câu sau. Người đàn ông hoàn hảo toàn diện như Cung Hàn Thước, cô ta thật sự rất thèm khát, và tận đáy lòng cũng chỉ muốn độc chiếm đem anh về làm của riêng. Cho dù anh chán ghét cùng cực người phụ nữ Trâm Thủy Ngưng trước mặt, thế nhưng cô ta vẫn không cam tâm, cô ta phải đặt chân vào được Cung Gia vinh hoa lẫy lừng, làm Cung thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận.

- Cái đó thì cô hỏi hắn, tôi không có quyền quyết định, phiền cô tránh đường, tôi có việc gấp.

Cô gái này quá mức phiền phức, Trâm Thủy Ngưng nhất thời gắt gỏng.

Triệu Yên Nghi đột nhiên nắm lấy tay cô, lực đạo rất mạnh. Thủy Ngưng bị đau, theo phản xạ có điều kiện liền giẫy dụa muốn thoát khỏi.

Cô vừa buông thõng tay cũng là lúc thân ảnh cô ta hồi hộp ngã xuống, hộp thức ăn cô vốn chuẩn bị cho Cung Hàn Thước theo đó rơi ra, đổ hết vào thân thể Triệu Yên Nghi.

- Nóng quá...

Cô ta ngã xuống năm bệ thang cùng lúc, nước canh nóng bỏng va chạm với vùng da thịt được săn sóc kĩ lưỡng. Triệu Yên Nghi thất thố, đau đớn nỉ non, lệ tuôn trào.

Trâm Thủy Ngưng đứng yên một chỗ, chẳng thể ngờ đến bóng dáng ma quỷ của người đàn ông đã nhanh chóng chạy đến, đôi con ngươi sâu thẳm không chút lưu tình xuyên qua thân thể cô.

- Trâm Thủy Ngưng, người phụ nữ đáng chết! Đến cô ấy mà cô cũng không tha sao?! Tôi nói cho cô biết, cô ấy mà có chuyện gì tôi lập tức đem cô chôn sống!