Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 86: Ngoại truyện: Mười năm làm giáo viên (3)




Hàn Nhuế ở trong phòng tắm nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn cảm thấy đích thân trả lại nhẫn thì có đột ngột.

Vì vậy cô lau sạch vết nước trên bề mặt bồn rửa, đặt chiếc nhẫn trở lại và giả vờ như không nhìn thấy gì.

Khi cô quay lại bàn, các món ăn đã được dọn sẵn. Mọi người cũng ngồi xuống bắt đầu bữa cơm.

“Tôm hấp ngon quá, canh hải sản cũng rất ngon.” Hàn Nhuế liên tục khen ngợi tài nấu nướng của đại ca.

Thẩm Nam Nam gật đầu đồng tình, cô gắp một con tôm to vào đ ĩa Chu Cẩn rồi nói: “Chồng ơi, em gắp cho anh một con, sau này anh cũng học làm món này nhé.”

“Ăn thử đi, không nhanh tay là hết đấy.” Dụ Tư Đình nhìn đồ đệ bên cạnh rồi đưa cho cậu hai chiếc găng tay lột tôm dùng một lần.

“Cảm ơn thầy.” Hứa Thâm vội vàng nhận lấy.

Bởi vì cậu nhìn sư phụ xa cách qua một lăng kính dày cộp nên ban đầu thầy Hứa có hơi dè dặt, nhưng khi thấy mọi người khá tuỳ ý, cậu cũng bắt đầu bộc lộ tính cách sôi nổi của mình và nói nhiều hơn.

Người quen tụ tập ăn tối thì đương nhiên bỏ qua quy định im lặng khi ăn. Chủ đề của mọi người trải dài từ cuộc sống đến công việc, ai ai cũng trò chuyện rôm rả.

Sơ Trừng bỏ một cây măng vào miệng, nhai rôm rốp rồi nhìn đàn anh Chu: “Sáng nay anh gọi em nói có tin vui gì thế?”

Chu Cẩn nuốt miếng cơm rồi hắng giọng: “À tuần trước cấp trên nói anh là trường sắp bố trí lại các giáo viên Vật lí và Hoá học, sau đó yêu cầu anh chuẩn bị đơn từ. Học kì tới chắc là anh được quay lại bục giảng.”

“Đây là chuyện vui lắm luôn.” Sơ Trừng nghe vậy thì dừng đũa, trong mắt sáng ngời niềm háo hức.

Dù đàn anh quản lí các lớp đội tuyển trong mấy năm qua cũng khá tốt nhưng làm giáo viên đứng lớp vẫn hơn.

“Ừ, tương đương với việc làm lại từ đầu khi đã ba mươi nhưng suy cho cùng thì có người vẫn yêu cái bục giảng cao ba thước ấy hơn.” Thẩm Nam Nam tiếp lời và trêu người yêu: “Ở nhà đọc tài liệu suốt ngày, con trai nhớ được một nửa bảng tuần hoàn hoá học rồi đấy.”

“Nhóc con thông minh thật đấy!” Hàn Nhuế lập tức quay đầu khen ngợi đứa nhỏ: “Em muốn khoe tài với chị không?”

Bé Ngũ Nhất không chần chờ mà đặt chén canh xuống rồi bắt đầu đọc trôi chảy: “Hydrogen, helium, lithium, beryllium, boron, carbon, nitrogen, oxygen, fluorine và neon…”

“Giỏi quá, giỏi quá đi.” Đứa nhóc có vẻ ngoài đáng yêu nhận được những lời khen có cánh từ mọi người.

Không khí bữa tiệc vốn đã thoải mái bây giờ càng trở nên vui vẻ hơn nhờ tin vui này. Dụ Tư Đình nhân cơ hội này chọn một chai rượu vang đỏ từ bộ sưu tập của mình để nâng li cùng mọi người.

Sau bữa tối, mọi người lại tụ tập để trò chuyện.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, cậu nhóc đã buồn ngủ, thầy Chu cô Thẩm là những người đầu tiên ra về.

Hứa Thâm và Hàn Nhuế cũng đi theo chuẩn bị ra về. Sơ Trừng đặc biệt yêu cầu thầy giáo phải đưa học trò mình về an toàn.

“Yên tâm, em sẽ làm tốt công việc được giao.” Hứa Thâm vỗ ngực đáp: “Hôm nay cảm ơn sư phụ và thầy Sơ đã tiếp đãi, bọn em về nhé.”

“Tạm biệt sư phụ, tạm biệt đại ca.” Hàn Nhuế mang giày vào rồi chào tạm biệt hai người trong phòng.

Khi cô gọi như thế thì một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô.

Cả hai đều là giáo viên nghiêm túc, vậy ai là ‘sư nương’ nhỉ?

Sơ Trừng không nhận ra, anh mỉm cười đứng ở cửa, vẫy tay ý bảo học trò đi đường cẩn thận.

“Hẹn gặp lại ở trường vào thứ Hai tuần sau.”

“Hẹn gặp lại thầy ở trường.”

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa đóng lại.

Sau khi tiễn khách, Dụ Tư Đình khẽ thở dài rồi quay về phòng ăn để dọn dẹp chiến trường.

Vốn dĩ anh nấu ăn không giỏi nhưng trong nhà có hai người mắc bệnh đường tiêu hóa, năm tháng đã trui rèn cho anh kĩ năng nấu nướng tuyệt vời.

Sơ Trừng chỉ uống ít rượu tại bàn vì quá hưng phấn, bây giờ mắt anh đã sắp híp lại và cảm thấy buồn ngủ.

Anh không quay về phòng ngay mà chậm rãi bước vào bếp, sau đó từ đằng sau ôm lấy bóng dáng bận rộn tại bồn rửa.

Dụ Tư Đình hơi nghiêng đầu nhìn chiếc cằm tựa vào vai mình: “Em buồn ngủ à?”

“Ừ…” Sơ Trừng lẩm bẩm trong cổ họng: “Anh đừng làm nữa, sáng mai nhờ dì giúp việc làm đi. Em muốn đại ca đi ngủ với em…”

Giọng mũi mệt mỏi của thầy Sơ vang lên như một lời trêu chọc khêu gợi bên tai người đối diện.

Dụ Tư Đình không ngừng rửa chén, anh chỉ hơi nghiêng đầu, trịnh trọng đáp: “Thầy Sơ à, anh không làm mấy chuyện kiểu tình nguyện đi ngủ với ai đâu.”

“Ai nói là tình nguyện chứ?” Sơ Trừng không hài lòng với phản ứng của người yêu, anh như cố ý châm lửa, bàn tay ôm thầy Dụ mạnh dạn di chuyển xung quanh để thăm dò.

Dụ Tư Đình thẳng lưng rồi rút khăn lau bếp lau khô tay.

Sơ Trừng mỉm cười thấp giọng nói: “Ái chà, anh có tình cảm với em như vậy sao? Em nghe nói người say rượu sẽ trở nên hơi xấu tính ở một số phương diện, không biết có đúng không nhỉ?”

Dụ Tư Đình thở dài.

Cả hai người đã yêu nhau mấy năm, ai cũng ngầm hiểu điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Cẩn thận eo đấy nhé.” Sơ Trừng vòng tay qua cổ người yêu rồi nhảy nhẹ lên lưng anh.

Đôi dép trên chân thầy Sơ rơi xuống với một tiếng ‘bộp’.

Dụ Tư Đình khéo léo ôm đầu gối bạn trai, vừa bế anh vào phòng ngủ vừa đáp: “Anh còn khỏe.”

Sơ Trừng nằm ngửa rồi sửa lại: “Ý em là anh cẩn thận eo của em.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua trong đêm thu, những nhành hoa dưới hành lang bị thổi xào xạc vào kính.

Trăng sáng treo cao, ánh trăng đẹp xuyên qua bóng cây nhưng không ai ngắm nghía.

Sau một hồi ‘khổ chiến’, Sơ Trừng kiệt sức nằm gục xuống chiếc giường êm ái.

Dụ Tư Đình dựa vào giường cúi đầu hôn người trong vòng tay, lấy ngón tay mình vuốt mái tóc hơi ướt của người kia.

Đột nhiên anh nhìn thấy những ngón tay trần của Sơ Trừng.

“Chiếc nhẫn đâu?”

Lúc này Sơ Trừng mới phát hiện trên tay mình thiếu thứ gì đó, anh cẩn thận suy nghĩ một chút rồi khàn giọng trả lời: “Hình như ở trong nhà vệ sinh bên ngoài.”

“Hình như?” Dụ Tư Đình cau mày, rõ ràng không hài lòng với lời này, anh nhéo gò má còn đỏ bừng của Sơ Trừng rồi hỏi: “Đồ anh tặng mà bạ đâu để đó vậy sao?”

“Không có.” Sơ Trừng lười biếng xoa cằm: “Ở nhà mình mà, có gì đâu anh?”

Dụ Tư Đình nghiêm túc yêu cầu: “Đi lấy lại nào.”

Sơ Trừng toàn thân đau nhức, anh yếu ớt nằm bất động chỉ ậm ừ hai tiếng.

“Nhanh lên.” Dụ Tư Đình không nhịn được mà nói, anh lấy một chiếc áo sơ mi trắng mặc cho người yêu giục đối phương lấy.

“Chậc… Anh đúng là đồ khốn.” Sơ Trừng không vui lầm bầm, anh bị người yêu lôi ra khỏi giường, đi chân trần trên nền gạch lát nhà tắm.

Chiếc nhẫn đương nhiên vẫn còn ở trên bồn rửa.

“Nhìn xem, em đã nói là vứt không được mà.” Sơ Trừng đeo lại chiếc nhẫn vào ngón tay xinh đẹp của mình rồi cho người yêu xem.

Thầy Sơ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nên rùng mình trước luồng gió, anh định quay người định quay trở lại thì Dụ Tư Đình bỗng nhiên dang rộng vòng tay ôm lấy eo anh.

Hành động bất ngờ khiến Sơ Trừng giật mình, anh chưa kịp phản ứng thì đã bị chặn lại ở bồn rửa tay.

“Muốn l@m tình nữa sao? Anh không về phòng ngủ được à?” Mép bồn rửa tay bằng sự lạnh lẽo vừa chạm vào eo của Sơ Trừng, anh cố gắng đẩy với chặn ngực người yêu lại nhưng anh ta không hề di chuyển.

“Ở nhà mình mà, có gì đâu em?” Dụ Tư Đình bắt chước giọng điệu vừa rồi của thầy Sơ.

Sơ Trừng chưa kịp đáp thì cằm anh đã được nâng lên.

Anh buộc phải đối mặt với gương và thấy rõ bộ dáng nhếch nhác của mình, trên cổ anh vẫn còn những dấu vết xấu hổ.

Sơ Trừng định tránh né nhưng toàn thân bị giữ chặt.

Anh không còn sức lực để vùng vẫy nên đành phải bỏ cuộc xin tha: “Em chịu thua được chưa? Mình bớt bớt lại đi.”

“Anh không làm.” Dụ Tư Đình đỡ lấy đầu người yêu, hạ mắt xuống ngắm nhìn đôi chân thẳng tắp của thầy Sơ khi buộc phải cúi người.

“Thầy Sơ luôn có khát vọng chiến thắng mãnh liệt nhưng hình như em chưa bao giờ thắng được ở một phương diện nào đó”.

“Im đi.” Sơ Trừng vừa giận vừa buồn cười, má anh áp vào tấm gương lạnh lẽo.

“Em không muốn anh nói à?” Dụ Tư Đình nheo đôi mắt sâu rồi lại gần thầy Sơ: “Vậy em kêu mấy tiếng anh thích nghe đi.”

Sơ Trừng nghiến răng mắng thầy Dụ là một lão bi3n thái.



Đó là giờ hành chính một ngày thứ Hai khác.

Hàn Nhuế đi làm đúng giờ. Bước vào văn phòng, điều đầu tiên cô nhìn thấy là sư phụ mình đang dựa vào ghế, vẻ mặt anh buồn ngủ và không còn sức lực.

“Chào buổi sáng, sư phụ.” Cô lấy ra một tách cà phê từ trong túi giấy đang mang theo đặt vào tay đối phương: “Americano bạc hà ít đá không đường cho thầy, con cắm ống hút rồi nên thầy cứ uống đi.”

Sơ Trừng ngước lên khỏi giáo án, chưa kịp lên tiếng đã có rất nhiều thứ chất đống trên bàn.

“Đây là bánh bao mua ở tiệm nhà họ Từ, con mua nhân gà thầy thích nhất.”

“Đây là dưa chua mẹ con làm.”

“Có kiwi đã gọt sẵn.”

Sơ Trừng cầm lấy tách cà phê, khi duỗi tay thì chiếc nhẫn tinh xảo trên ngón tay cũng lộ ta.

Hàn Nhuế liếc anh một cái nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh.

Sơ Trừng hút một ít cà phê rồi nhếch mép: “Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là phường ăn cắp.”

“Thầy nói cái gì vậy? Con vẫn luôn kính trọng sư phụ.” Hàn Nhuế bày ra vẻ mặt tổn thương, đôi mắt đen láy tràn đầy sự thành khẩn.

Sơ Trừng không tin, anh duỗi người rồi thở dài một tiếng: “Nếu con không có việc gì thì thầy gục xuống bàn ngủ đây.”

“Này này, con có việc.” Hàn Nhuế vội ngăn anh lại rồi nói ra mục đích thực sự của mình: “Ừ thì… Hôm nay tiết ba thầy trống ạ? Con định dạy chữ Hán cổ cho lớp, thầy qua dự giờ rồi góp ý cho con được không?”

“Ra là chuyện này.” Sơ Trừng hút cà phê vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”

Hàn Nhuế cảm thấy thoả mãn vô cùng, cô đẩy đủ món hối lộ vào tay sư phụ háo hức chờ đợi anh lựa chọn.

“Lần sau cứ nói thẳng với thầy chứ không cần bày ra lắm trò như thế, tuần trước mới than lương ít mà hôm nay quên rồi à?” Sơ Trừng nhẹ nhàng nói: “Thầy không thích ăn kiwi, con để lại ăn đi.”

“Tiền lương ít cũng không ngăn được con mua hai cái bánh bao cho thầy.” Hàn Nhuế lè lưỡi: “Li latte vỏ cam còn lại cho đại ca, lát nữa thầy mang cho thầy ấy giúp con nhé.”

Sơ Trừng tựa người vào chiếc ghế mềm rồi ậm ừ: “Thầy ấy ngủ ngon lắm, con không cần biếu tặng gì đâu.”

Làm sao thầy biết liệu thầy ấy có ngủ ngon không?

Lúc trước chưa biết thì Hàn Nhuế chẳng thấy có gì sai, bây giờ hiểu ra rồi thì cô mới nhận ra hai thầy lắm sơ hở thật. Lớp trưởng nói đúng, bọn họ thiếu điều đóng khung giấy đăng kí kết hôn để trên bàn làm việc thôi.

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới.

Ngay khi Hàn Nhuế nuốt lại lời nói trên đầu môi, Dụ Tư Đình mở cửa bước vào Tổ Ngữ văn.

Sơ Trừng nghe thấy tiếng động thì nửa xoay ghế lại liếc nhìn về phía cửa.

“Chào buổi sáng đại ca.” Hàn Nhuế là người mở lời chào anh: “Bọn con đang nói chuyện, có mang cà phê cho thầy này.”

“Cảm ơn con nhưng thầy không uống.” Quả nhiên Dụ Tư Đình xua tay từ chối.

Tuy nhiên khi người kia đưa tay ra, Hàn Nhuế lại thầy được một miếng băng dính màu trắng lộ ra từ hổ khẩu, cô vội vàng hỏi: “Ôi tay thầy bị sao vậy?”

Chẳng lẽ là dầu bị bắn vào hồi cuối tuần khi đang nấu ăn? Nhưng tài nấu nướng của đại ca rất tốt, làm gì có chuyện anh lại mắc sai lầm như thế này.

Sắc mặt Sơ Trừng hơi thay đổi nhưng vẫn không nói gì, anh chỉ nhìn thẳng về phía đó như đang chờ đợi câu trả lời.

Dụ Tư Đình cúi đầu không đưa ra đáp án rõ ràng, anh chỉ nói do mình bất cẩn.

Hàn Nhuế nhạy bén nhận ra điều gì đó, cô không hỏi thêm nữa mà ôm đệm đi ra cửa với nụ cười như thường ngày: “Các thầy cứ nói chuyện ạ, con về lớp đây.”

“Anh tìm em có gì không?” Sơ Trừng uống cạn li cà phê trong tay rồi ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Dụ Tư Đình gật đầu, anh tựa thân hình mảnh khảnh vào cạnh bàn rồi thông báo: “Mấy ngày nữa là đến Tết Trung thu, ba gọi điện kêu mình về ăn cơm.”

“Ừ, vậy thì đi thôi.” Sơ Trừng bấm điện thoại xem lịch: “Đúng lúc dự án nghiên cứu của Lộc Ngôn sắp kết thúc, tới đó rồi về nhà chung luôn.”

“Nhân tiện thì khi nào rảnh mình đi mua quà nhé. Lần trước anh hứa mua trà Đình Châu cho ông bô rồi.”

Đang nói thì Dụ Tư Đình đột nhiên khựng lại: “Ý là ba của em.”

“Hả?” Sơ Trừng giật mình và khó hiểu: “Sao ba không gọi cho em mà lại gọi cho anh?”

Dụ Tư Đình tỏ ra không chắc chắn, sau hai giây ngập ngừng, anh chợt cong môi rồi suy đoán: “Chắc là muốn loại bỏ sự giả dối, tìm hiểu hoàn cảnh thực tế của con rể.”

Sơ Trừng nghe anh nói mà lại buồn cười, cậu đặt giáo án trong tay xuống, nhàn nhã nhìn người yêu rồi ý nhị nói: “Xì, thầy Dụ muốn kêu oan chứ gì.”

Dụ Tư Đình dang tay không nói gì.

“Vậy để em giúp anh kiểm tra.” Sơ Trừng vỗ chỗ ngồi bên cạnh để ra hiệu cho đối phương ngồi xuống: “Giả sử tay của anh nhé, nếu ông Sơ với Giáo sư Kim hỏi thì anh sẽ nói thế nào?”

Dụ Tư Đình nhìn thẳng, thành thật trả lời: “Em cắn.”

“Anh suy nghĩ kĩ trước khi trả lời chứ đừng nói nhảm.” Sắc mặt Sơ Trừng thay đổi, anh thằng thừng giơ tay lên đánh nhẹ vào ngực thầy Dụ và đe dọa: “Bị gì nào?”

… Thầy Dụ đành phải nuốt chửng sự thật, bắt đầu kiếm cớ: “Anh bị xước trong lúc dọn nhà.”

Tuy nhiên Sơ Trừng vẫn chưa hài lòng, anh đánh thêm cái nữa rồi hỏi: “Anh là người duy nhất làm việc nhà à?”

“Anh đạp xe bị té.”

“Em không chăm sóc tốt cho anh?”

“Nấu ăn bị bắn dầu.”

“Em bắt anh hầu hạ em?”

“Anh ủ dột nên tự hại.”

“Em bắt nạt anh hay sao?”

Ba lí do của Dụ Tư Đình lần lượt được đổi bằng ba cú đánh. Mặc dù đối phương không xuống tay quá mạnh nhưng chung quy thì vẫn rất đau.

Đôi mắt Sơ Trừng sáng quắc: “Em cho anh một cơ hội cuối cùng.”

Trong văn phòng im lặng trong vài giây. Dụ Tư Đình cuối cùng đưa ra lí do mà anh hoàn toàn chịu trách nhiệm, còn thầy Sơ thì chẳng liên quan.

“Anh có ý định bạo lực gia đình và vô tình bị thương vì em tự vệ.”

Sơ Trừng hài lòng gật đầu: “Ừ, thầy Dụ nhớ ‘sự thật’ này nhé.”

“Em nghĩ bọn họ tin được hả?” Dụ Tư Đình vắt óc nói dối cũng tự thấy hài hước, ánh mắt anh tràn đầy sự bất lực.

“Tin hay không cũng chẳng sao, anh cứ nói vậy là được.” Sơ Trừng đứng dậy khỏi ghế văn phòng, mỉm cười giơ tay vỗ nhẹ vào gương mặt điển trai của thầy Dụ.

Suy cho cùng thì anh chỉ muốn ‘trưng bày’ cái miệng mà anh mất gần chục năm để thuần hoá thôi.



Tác giả có lời muốn nói

Thầy Sơ: Tất cả những gì tôi muốn là được làm chủ gia đình.