Hết kì nghỉ Ngày Nhà giáo ngắn ngày, lịch học của trường Trung học phổ thông số Mười vẫn như thường lệ.
Bảy giờ mười lăm, Sơ Trừng bước vào lớp 11/7 từ cửa sau với li Americano đá trên tay.
“Thầy ngủ quên hả? Thầy đến trễ một tiếng đấy.” Lộc Ngôn lật qua những bài văn đã chọn, cậu nhóc không cần nhìn cũng biết ai là người giờ này mới đến lớp.
Không ai trả lời cậu.
Lộc Ngôn bối rối ngẩng đầu lên thì thấy Sơ Trừng đang tựa lưng vào ghế ngáp một cái nhưng mắt vẫn lờ đờ, cậu nhóc cười rồi nói: “Hình như thầy còn chưa tỉnh táo, hay thầy ngủ thêm một lát để con canh lớp cho.”
Sơ Trừng ngước mắt nhìn Dụ Tư Đình đang ngồi cạnh bục;nghĩ đến bức ảnh thầy Dụ chụp mình trước đó vẫn còn trong điện thoại hắn, cậu lắc đầu từ chối: “Không, thầy không muốn có thêm một trang vào quá khứ đen tối của mình đâu.”
“Vậy thầy tự xử đi, cũng sắp tan học tới nơi rồi.” Lộc Ngôn cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Tiết tự học trong sự giám sát của đại ca luôn im ắng và trật tự, ngoại trừ âm thanh thỉnh thoảng lật trang ra thì không có bất kì tiếng động nào khác.
Sơ Trừng không cần lo lắng về kỉ luật nên tự mình tìm việc khác để làm, cậu cúi xuống sắp xếp lại kệ hồ sơ bừa bộn suốt hai ngày qua.
“Đưa cho thầy.” Trong phòng học vang lên một thanh âm khá đột ngột.
“Hả?” Sơ Trừng giật mình vô thức ngẩng đầu lên để đáp lời nhưng cậu chỉ nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng quay lưng về phía mình.
Vừa rồi cậu tập trung đến mức không biết Dụ Tư Đình xuống từ lúc nào.
Cậu học sinh bị bắt quả tang bên cạnh có lẽ cũng nghĩ như vậy.
Bạch Tiểu Long hoảng sợ ngẩng đầu lên, cậu biện hộ với vẻ mặt tái nhợt: “Đại ca, con chỉ lấy ra xem giờ thôi chứ không có chơi.”
“Đừng nói linh tinh, đưa thầy.” Dụ Tư Đình không muốn nghe lời bào chữa nào cả, vẻ mặt hắn vô cảm đưa tay ra đòi.
Bạch Tiểu Long kiên trì thêm mấy giây dưới ánh mắt lạnh lùng của hắn, cuối cùng không nhịn được áp lực mà ngoan ngoãn đưa điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm.
Khi cậu nhóc đang đưa điện thoại cho thầy Dụ, Sơ Trừng liếc nhìn màn hình đang kẹt ở bảng xếp hạng.
Sáng sớm chơi game, to gan thật đấy.
Dụ Tư Đình không nói một lời cau mày quay người lại. Lúc này chuông hết tiết tự học vang lên, hắn lại vội đến tiết một buổi sáng nên đành đưa đồ vật tịch thu được cho Sơ Trừng đang hóng drama.
“Tôi để ở đây trước.”
“Ừ.” Sơ Trừng gật đầu cầm điện thoại di động của cậu học sinh lên rồi ôm bài tập vừa thu dọn trở lại văn phòng.
Kẹt…
Cót két…
Cánh cửa văn phòng Tổ Ngữ văn mở ra đóng lại hai lần liên tiếp, Sơ Trừng ngồi chưa nóng mông thì đã nhìn thấy bóng dáng của tên lén lút có tật giật mình đang đi theo mình.
“Thầy Sơ ơi.” Bạch Tiểu Long bước vào đi thẳng đến bàn Sơ Trừng.
“Sao vậy?”
“Thầy trả điện thoại lại cho con được không ạ?”
Mặc dù Sơ Trừng có thể đoán được ý đồ của đối phương nhưng cậu không ngờ học sinh của mình lại thẳng thắn như vậy, cậu nhướng mày cười rồi nói: “Gì, con bắt nạt người hiền lành hả? Nếu đại ca đang cầm đồ thì con có dám đến lấy không?”
“Nhưng thầy là người giữ mà…” Bạch Tiểu Long lẩm bẩm, trong giọng nói như đang năn nỉ: “Trả cho con đi thầy, lần sau con không chơi nữa đâu.”
Sơ Trừng cười khẩy không nhìn cậu nhóc mà tiếp tục dọn dẹp rồi đáp: “Tai thầy không nghe lọt lời ngon tiếng ngọt đâu, con đừng chơi chiêu này.”
Xung quanh yên tĩnh một lúc, hồi lâu không ai lên tiếng nữa.
Tiết đầu tiên vào buổi sáng vẫn có vài giáo viên nhàn rỗi đang ngồi trong văn phòng, cán sự Thể dục là một đứa nhóc cao to, cậu nhóc sẽ không chịu bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của mình; cậu nhóc đừng đó, Sơ Trừng thờ ơ lo việc riêng của mình, cuộc đối đầu bên tĩnh bên động này đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Một lúc sau cậu học sinh đã hết kiên nhẫn nên đành phá vỡ bầu không khí im lặng trước: “Vậy khi nào thầy sẽ đưa lại cho con? Thầy cho con xin thời gian đi…”
Sơ Trừng dừng lại dịu dàng nhìn cậu nhóc, thế nhưng thái độ của thầy Sơ vẫn rất rõ ràng: “Thầy không phải người tịch thu đồ của con mà chỉ tạm thời giữ thôi. Thầy không nói trước được, nếu con muốn lấy lại thì tìm đại ca đi.”
Khi Sơ Trừng nhắc đến Dụ Tư Đình, vẻ mặt Bạch Tiểu Long lập tức thay đổi: “Thôi khỏi đi, con mua cái mới cũng được. Nếu không có gì thì con về lớp trước.”
Nói xong cậu học sinh quay người đẩy cửa đi ra ngoài, tiếng cửa đóng lần này rõ ràng lớn hơn mấy lần trước.
Cậu nhóc vậy mà lại nổi giận.
Sơ Trừng ngước mắt nhìn bóng người đang rời đi, đuôi mắt hơi chuyển động nhưng cậu không nói gì, vậy mà những giáo viên khác trong văn phòng lại bất mãn thay cậu.
“Thằng nhóc này càng ngày càng tệ, nó không còn như trước nữa.”
Học sinh dở ở lớp 11/7 không nhiều, Sơ Trừng đã phân tích kết quả học tập của tất cả các bạn và nhận ra thứ hạng của Bạch Tiểu Long trong ba kì thi vừa qua đều không ổn – cậu nhóc luôn xếp hạng chót.
Cậu nghe được một chút tiếc nuối từ giọng điệu của đồng nghiệp.
Sơ Trừng không biết nhiều về cậu học trò này nên tò mò hỏi: “Cô Tôn, lúc trước cô từng dạy nhóc này chưa?”
“Chưa, nhưng chồng tôi là hiệu trưởng trường cấp hai của nó.” Giáo viên Ngữ văn ở bàn bên cạnh hơi dịch chuyển chiếc ghế xoay lại gần rồi nói tiếp: “Thành tích của đứa nhóc này trước khi vào cấp ba khá tốt, nhưng sau đó thì nó lại thích nghi không được nên bê bối lắm. Hồi năm lớp Mười điểm thi của nó liên tục đạt yêu cầu, nó bỏ cuộc xong là trượt dài luôn.”
“Bạch Tiểu Long ấy à, nổi tiếng nhất lớp đấy.”
Cuộc thảo luận này khiến dư luận xôn xao, tất cả các giáo viên đều nói bọn họ đã nghe đến cậu nhóc này rồi, hết người này đến người kia giới thiệu những chiến tích vẻ vang của cậu.
“Thằng nhóc này nghiện lên mạng, nó là kiểu tìm được cảm giác thành tựu từ điện thoại di động của mình đó. Học kì trước nó livestream chơi Vương Giả Vinh Diệu, còn ‘huấn luyện’ cho mấy đứa trong lớp, đúng là con sâu làm rầu nồi canh. Giáo viên chủ nhiệm khi đó tức đến mức không muốn nó trong lớp nữa, vậy là nó được đưa vào lớp thầy Dụ.”
“Thằng nhóc này là một đứa trẻ khá ngoan nhưng mơ mộng viễn vông, nó cảm thấy mình có năng khiếu chơi game mobile nên muốn trở thành tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp trong tương lai. Ba mẹ nó giờ quen mặt trường rồi nhưng bọn họ không nói được nó, cũng chẳng muốn nói mà chỉ mong nó trụ tới khi tốt nghiệp là được.”
“Nhưng giờ nó mới lớp Mười Một mà?” Sơ Trừng nghe xong lại thấy hơi khó tin.
Cô Tôn bất lực thở dài và nhận xét chân thành với tư cách là tiền bối: “Nó sĩ diện lắm, đã bướng lên rồi là không ai nói được gì đâu. Thầy tịch thu điện thoại của nó cũng không có tác dụng gì mấy, nó ăn vạ thì nhà sẽ mua cho nó cái mới thôi nên thầy đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Đây vốn chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường trong văn phòng, sau khi nói xong mọi người đều không để tâm nữa nhưng Sơ Trừng lại suy nghĩ rất lâu.
Điểm số của cậu nhóc đã chạm đáy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thực sự không còn hi vọng gì nữa. Hơn nữa, việc quyết định tương lai một cách vội vàng như thế nghe cứ như một trò đùa.
Một lúc sau Sơ Trừng mở danh bạ WeChat. Lần trước khi tham dự buổi họp, các thầy cô từng môn trong lớp đã bổ sung thông tin liên lạc nhưng đến giờ vẫn chưa trao đổi được mấy câu câu.
Cậu tìm thấy tên Dụ Tư Đình, gõ một tin nhắn vào chín nút bàn phím và gửi đi.
[Thầy định xử lí chuyện Bạch Tiểu Long thế nào?]
Cậu chỉ hỏi một câu mà đối phương đã đoán được chi tiết.
[Dụ Tư Đình: Nó tìm thầy để xin lại điện thoại à?]
Sơ Trừng thành thật trả lời: [Đúng rồi.]
Câu trả lời của Dụ Tư Đình đúng như dự đoán của thầy Sơ.
[Dụ Tư Đình: Đừng lo về nó, thầy cứ để đó cho tôi. Tôi sẽ nói chuyện với ba mẹ nó sau.]
Sơ Trừng nhớ lại chuyện vừa xảy ra và những lời thầy cô nói, cậu biết rõ đứa trẻ này với tính cách này thì khó mà khuyên răn được.
Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, cậu thử hỏi dò.
[Hay là thầy để tôi xử lí chuyện này cho.]
Dụ Tư Đình ở đầu bên kia điện thoại khựng lại một chút khiến kí hiệu ‘đang nhập tin nhắn’ sáng lên.
[Dụ Tư Đình: Ừ, thầy có cách thì cứ làm.]
–
Sau tiết tự học buổi tối, Sơ Trừng là người duy nhất còn lại ở văn phòng.
Cốc cốc…
Sau hai tiếng gõ cửa có lệ, cán sự Thể dục bước vào phòng.
“Thầy Sơ, thầy tìm con ạ?” Tuy Bạch Tiểu Long ngoan ngoãn đi đến văn phòng nhưng vẻ mặt cậu nhóc lại đang thể hiện ‘con không vui, con không muốn nghe thầy nói gì cả’.
Sơ Trừng không để ý đến sự kiêu ngạo của cậu nhóc, vẻ mặt cậu vẫn vui vẻ như thường: “Nghe nói con là đại thần Vương Giả Vinh Diệu hả?”
Bạch Tiểu Long khẽ nhướng mày, cậu nhóc tưởng có ai tố cáo nên không trả lời mà chắp tay sau lưng sẵn sàng nghe.
“Ngại cái gì?” Sơ Trừng mỉm cười hỏi: “Con lấy giá bao nhiêu?”
Cậu học sinh hiển nhiên không ngờ thầy lại hỏi như vậy, cậu nhóc đáp với vẻ mặt kinh ngạc: “Đừng nói thầy muốn con cày thuê cho thầy nhé?”
Sơ Trừng không thừa nhận cũng không phủ nhận, cậu dựa vào góc bàn, nhàn nhã nói: “Đưa thầy ID, trước hết phải xem thực lực đã.”
Bạch Tiểu Long cắn răng hừ một tiếng, sau đó lẩm bẩm một tài khoản livestream.
Sơ Trừng tìm kiếm tài khoản rồi xem qua qua vài lần, sau đó cậu ngước mắt liếc nhìn học sinh: “Con cày tới bậc xếp hạng nào là cao nhất?”
Xếp hạng là một trong các chế độ chơi của Vương Giả Vinh Diệu. Có tổng cộng bảy bậc xếp hạng, các bậc sử dụng hệ thống sao để quyết định thứ hạng. Trong mỗi trận đấu xếp hạng, số sao có thể được tăng hoặc giảm tùy thuộc vào kết quả của trận đấu. Thắng trận đấu sẽ cấp cho người chơi 1 sao, còn thua sẽ bị trừ 1 sao.
Nói về trò chơi, Bạch Tiểu Long tỏ ra thích thú hơn nhiều, cậu nhóc vui vẻ trả lời: “Tối đa năm mươi lăm sao, con chưa thử mốc cao hơn, cũng không dám nhận nếu không đảm bảo được hạng.”
“Con có đạo đức nghề nghiệp khá đấy.” Sơ Trừng cười khẽ nhìn học sinh, cậu dễ dàng nhìn thấy hai từ ‘đắc ý’ trên mặt đối phương, sau đó cậu vui vẻ quyết định: “Vậy giúp thầy ở bậc bốn mươi sao đi.”
Bạch Tiểu Long cảm thấy năng lực của mình đang bị nghi ngờ: “Thầy đang xem thường con ạ?”
“Không, tài khoản của thầy hiện đang ở mức bốn mươi sao. Chắc còn hai tuần nữa là kết thúc mùa giải này, giúp thầy đạt năm mươi lăm sao được không?” Lời giải thích của Sơ Trừng nghe vừa bình tĩnh vừa chân thật.
Bạch Tiểu Long nói mà không cần suy nghĩ: “Không lâu như vậy đâu.”
“Nhưng thầy không vội.” Sơ Trừng không phủ nhận sự tự tin của học sinh: “Con cứ thong thả đánh, chế độ tướng tá hay đường nào cũng tuỳ con luôn. Thầy chỉ có một yêu cầu thôi: Con sẽ không ‘chiếm dụng’ giờ học, bất kể đó là tiết nào.”
Nói đến đây Bạch Tiểu Long chợt giật mình, cậu nhóc cau mày nghi ngờ: “Thầy có đang chọc con không? Đại ca có biết không?”
Sơ Trừng mở ngăn kéo lấy chiếc điện thoại di động bên trong ra lắc trong lòng bàn tay, chậm rãi nói: “Trước khi khai giảng thầy đã nói rồi, đại ca không để ý đâu.”
Khi Bạch Tiểu Long nhìn thấy chiếc điện thoại di động bị mất của mình thì cậu nhóc mới tin người trước mặt đang nghiêm túc, thế nhưng cậu càng cảm thấy khó tin: “Thầy cứ trả lại cho con như vậy thôi hả?”
“Bởi vì thầy nghĩ thầy không trả thì con cũng mua cái mới thôi. Con chưa nghe người ta nói hả? Đánh không lại thì tham chiến. Kết bạn WeChat đi, thầy liên lạc với con sau.”
Nụ cười của Sơ Trừng thật thân thiện, cậu xua tay ra hiệu không còn việc gì nữa, đồng thời không quên nhẹ nhàng nhắc nhở: “Con ra ngoài nhớ đóng cửa nhẹ nhàng.”
Bạch Tiểu Long ngơ ngác bởi lời nói của thầy mình, lúc rời khỏi văn phòng, vẻ mặt cậu nhóc vẫn còn phức tạp.
Sơ Trừng không giấu được nụ cười khi nhìn học sinh ra về, cậu nhìn bầu trời tối như mựa nhìn ra ngoài cửa sổ bầu,thu dọn đồ đạc rồi tan làm về nhà.
Từ khi đến Đình Châu, Sơ Trừng luôn ở trường từ sáng đến tối, cậu chưa có thời gian khám phá thành phố từ nay sẽ thuộc về mình.
Đúng lúc đêm qua trời mưa rất to, không khí ngoài trời trong lành và ẩm ướt, Sơ Trừng bước ra khỏi khuôn viên trường, ngắm nhìn ánh đèn neon dịu nhẹ hai bên đường rồi thong thả đi về.
Mới đi được nửa đường về nhà, cậu nhận được một tin nhắn của học sinh khó-mà-kiềm-chế-được.
[Bạch Tiểu Long: Con hỏi thầy lại lần nữa, thầy nghiêm túc ạ?]
Sơ Trừng chặc lưỡi gõ chữ trả lời.
[Con mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi đấy, con có gì đáng giá để thầy lừa?]
[Bạch Tiểu Long: Không phải tất cả giáo viên đều coi giáo dục là thiên chức sao? ]
Giọng điệu của học sinh có vẻ đang tự cho mình là đúng, câu trả lời của Sơ Trừng khiến cậu nhóc không thể phản bác.
[Con nghĩ thầy kiếm được bao nhiêu tiền? Tan làm rồi mà thầy vẫn phải vắt óc suy nghĩ về học sinh của mình.]
[Bạch Tiểu Long: …]
[Khi nào con đăng nhập?]
[Bạch Tiểu Long: Thầy quét mã đi.]
Ngay sau đó Sơ Trừng nhận được thông báo tài khoản game đã đăng nhập thành công.
Một lúc sau Bạch Tiểu Long lại gửi một tin nhắn khác.
[Bạch Tiểu Long: Tỉ lệ chiến thắng của tài khoản thầy đẹp dữ, có phải đánh không được đâu.]
Là người mới vào nghề, Sơ Trừng không chấp niệm mấy với hình tượng giáo viên của mình. Đến giờ tan ca, cậu càng buông thả bản thân nên chấp nhận trả lời một vài câu hỏi.
[Người lúc trước cày thuê cho thầy đánh đó, sau này người ta dừng nhận đơn vì mắc bệnh tăng nhãn áp. ]
Học sinh bên kia màn hình lại gửi vài dấu chấm để thể hiện sự cạn lời.
[Bạch Tiểu Long: …]
[Bạch Tiểu Long: Vậy con chơi luôn nhé.]
Sơ Trừng đáp một chữ ‘ừ’.
Giây tiếp theo ngón tay của cậu trượt xuống tắt hộp thoại rồi gửi tin nhắn thoại cho bạn cùng phòng.
“Gần đây ông có chơi Vương Giả Vinh Diệu không?”
[Từ Xuyên: Không.]
Câu hỏi bất ngờ khiến Từ Xuyên bối rối.
[Từ Xuyên: Chẳng phải ông nói không thèm không muốn chơi nữa nên chơi chưa được năm bàn là đã dừng lại rồi à? Có chuyện gì vậy, thầy Sơ lại muốn chơi game mobile để giải tỏa áp lực công việc nữa à?]
Gần đây Sơ Trừng đã miễn nhiễm với mọi lời mỉa mai nghề nghiệp của anh Xuyên, người ta hỏi một đằng mà cậu trả lời một nẻo: “Tiến sĩ Từ, tôi nhớ hồi cấp ba ông từng bỏ nhà ra đi để vào trung tấm huấn luyện người chơi KPL phải không?”
KPL (Kings Pro League) là giải đấu chuyên nghiệp của game Vương Giả Vinh Diệu.
[Gì vậy trời?! Sao ông tự nhiên nhắc lại quá khứ đen tối của tôi? Tôi nói ông nghe chứ mấy việc này…]
Sơ Trừng tự động bỏ qua đoạn tiếp theo, cậu thẳng thừng chuyển chủ đề: “Gom giúp tôi một đội mấy đại thần trăm sao để bắn hạ một livestreamer, với ông thì chuyện dễ như chơi nhỉ?”
Quả nhiên sự chú ý của Từ Xuyên bị thu hút, anh ta không còn phàn nàn nữa.
[Từ Xuyên: Nhìn phòng livestream và xếp hạng thì hạ được đấy, nhưng làm vậy giảm điểm công đức nên tôi không chắc có thể làm được.]
“Mất điểm công đức gì? Nó chơi tài khoản của tôi.” Sơ Trừng đưa điện thoại lên gần môi, cậu gằn từng chữ một: “Hơn nữa ông vốn dĩ không có thứ đó.”
Từ Xuyên vừa cười mắng một hồi rồi mới đồng ý đi tìm đội.
Đọc xong tin nhắn cuối cùng, Sơ Trừng tắt điện thoại. Cậu tiếp tục thong thả tận hưởng làn gió đêm theo mình suốt chặng đường.
Tập thể dục buổi tối nhằm mục đích giúp ngủ ngon, Sơ Trừng đi thang bộ lên lầu đến mức đổ mồ hôi hột, về đến nhà cậu tắm nước ấm rồi nằm thẳng xuống giường.
–
Rạng sáng không biết là mấy giờ, Sơ Trừng tỉnh giấc khỏi giường và nhìn thấy bầu trời đêm treo cao như gấm sau tấm rèm.
Thêm một lần nỗ lực đi ngủ sớm thất bại.
Trong bóng tối, cậu lấy điện thoại di động ra thì thấy tin nhắn của anh Xuyên trên WeChat, thế là cậu nheo một mắt xem thử.
[Từ Xuyên: Ông tìm đâu ra con gà này thế? Nó thao tác không ổn, lần đầu đối diện với ông mà tôi đánh sướng tay như thế.]
Sau một loạt lời lẽ gay gắt đó là mấy tấm ảnh chụp màn hình. Cách đó không lâu, người đăng nhập vào tài khoản của cậu bị hạ cấp do chịu thất bại liên tiếp.
Mặc dù Sơ Trừng còn buồn ngủ nhưng cậu vẫn cảm thấy những thành tích đó quá bi thảm, vậy là cậu bắt đầu dặn dò.
[Đừng đánh mạnh tay quá, chỉ cần khiến nó đánh mãi không lên là được.]
Sau đó cậu lại mở hộp thoại với học sinh vì đã yên tâm hỏi thăm.
[Nói thầy tướng nào đi với bảng ngọc nào là được, thầy chỉ xem hiệu quả thôi.]
Đêm đã khuya nhưng Bạch Tiểu Long vẫn còn thức, lúc trả lời tin nhắn, rõ ràng tâm trạng cậu nhóc không vui nên chỉ ghi ‘dạ’.
Sự cáu kỉnh của cậu nhóc gần như tràn ra màn hình.
Nhớ lại mình hồi bằng tuổi cậu nhóc cũng từng nghiện game online, Sơ Trừng cảm thấy vừa buồn lòng vừa buồn cười.
Cai nghiện Internet vô cùng đau đớn.
–
Tác giả có lời muốn nói
Lão chó Dụ Tư Đình công việc ổn định: Tôi cũng gặp trận Waterloo trong sự nghiệp giảng dạy, phải khéo léo khuyên nhủ phó chủ nhiệm như thế nào để nghe không có vẻ lấn lướt?
Một giây trước: Thật vui vì ngỗng con đã lớn và biết san sẻ công việc với đại ca.
Một giây sau: Đợi đã… Cách thức hoang dã này có gì đó không ổn, tôi muốn dạy cả hai người bọn họ!