Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 76




Sơ Trừng ngẩn người một lúc rồi nhanh chóng ‘nhảy số’ đáp: “Thầy Dụ là chủ nhà của thầy, thầy đang thuê nhà của thầy ấy.”

“À…” Học sinh kéo dài cả giọng.

“Có nghe chuông chuẩn bị vào lớp chưa? Về làm việc đi nào.” Sơ Trừng giải thích xong về Bạch Tiểu Long thì đứng trước bàn lấy đồ dùng học tập với đũa phép rồi đẩy cậu học sinh ra khỏi văn phòng.

Trong hành lang của tòa nhà giảng dạy, Sơ Trừng vừa đi vừa mở email hệ thống trên điện thoại, cậu dùng một tay trượt màn hình để xóa mọi bằng chứng nạp game gần đây.

Sau khi làm vậy với lương tâm cắn rứt, cậu mới nhận thức được ghemình đang làm cái gì. Không đúng, đây là tâm lí gì đây?

Cậu hơi giống một đứa trẻ sợ bị phát hiện khi làm điều xấu, nhưng Dụ Tư Đình sao lại là phụ huynh chứ?

Sơ Trừng cười khó hiểu, cậu bước vào lớp chuẩn bị cho tiết học.

Vì gần đây có hoạt động nghiên cứu và trao đổi, thầy Dụ thường xuyên ra ngoài với Tổ Bộ môn vào buổi chiều để để tiến hành họp, đồng thời tập huấn tại các đơn vị anh em.

Thế là sáng nào hắn cũng lái xe đến trường, chiều tối lại là Sơ Trừng lái xe về.

Chỉ có tại Phồn Thiên Cảnh Uyển thì thầy Sơ mới lùi xe một cách suôn sẻ vào gara. Nhờ ơn thầy Dụ nhìn xa trông rộng đã thuê hẳn bốn vị trí đậu xe, cho dù cậu có đậu thế nào cũng không quan trọng.

Ngày thi tháng Tám, đại ca vẫn phải ra ngoài trao đổi chứ không được giao thêm nhiệm vụ gì; thế là cấp trên bố trí Thẩm Nam Nam gác thi lớp 7 cùng với Sơ Trừng.

Ngày thường hai người không ở cùng văn phòng, lại bận lên lớp nên ít có thời gian trò chuyện. Tranh thủ lúc các thí sinh điền tên sau khi phát bài, Sơ Trừng hỏi chị dâu về tình hình hiện tại của đàn anh Chu.

“Anh ấy khoẻ lắm.” Cô Thẩm dựa vào mép bục giảng thấp giọng trả lời: “Gần đây anh ấy vui cực kì, mỗi ngày tan làm là nghiên cứu các công thức nấu các loại đồ bổ khác nhau.”

Sơ Trừng lại hỏi: “Sao lại vui thế?”

Thẩm Nam Nam cười bẽn lẽn rồi nhẹ giọng nói: “Tuần trước anh chị đi khám sức khỏe thì mới biết chị có thai hơn bốn mươi ngày rồi.”

“Thật ạ?” Sơ Trừng vội vàng dời một chiếc ghế đẩu cho cô ngồi. Cặp vợ chồng trẻ này đều là những người rất tốt, cậu thực sự mừng cho bọn họ.

Những người bạn cùng lớp của Sơ Trừng hầu như đều đi học từ rất sớm, đa số đang học cao học và thi nghiên cứu sinh nên rất ít người báo tin kết hôn. Chu Cẩn là người đầu tiên lên chức ba, cậu nghe tin mà cảm thấy rất mới lạ.

“Anh chị thích con trai hay con gái?” Sơ Trừng tò mò hỏi.

Bây giờ nói chuyện này thì quá sớm, nhưng Thẩm Nam Nam nghiêm túc trả lời: “Anh ấy thích con gái nhưng chị thì thích con trai.”

“Kiếp sau của chị thì phải nghe lời chị rồi.” Sơ Trừng mỉm cười.

Nhắc đến con trai, cậu chợt nhớ đến một học sinh chuyển trường đáng lo ngại ở lớp mình. Tiết đầu tiên đúng lúc lại là thi Ngữ văn, không biết thằng nhóc đó có đục nước thả câu không.

Sơ Trừng nói chuyện với cô Thẩm thêm vài câu rồi nhờ cô hỗ trợ, sau đó cậu đứng dậy xem phòng thi của Ứng Hạc để kiểm tra đứa nhỏ này.

Vì mới chuyển trường nên Ứng Hạc được xếp ngồi ở ghế số một của một phòng thi nào đó phía sau. Cậu nhóc ngồi dựa vào tường, Sơ Trừng chỉ cần đứng bên cánh cửa trước đang hé mở là đủ để quan sát học sinh này.

Thằng nhóc này thực sự ‘không phụ sự mong đợi’. Bài thi mới bắt đầu chưa được bao lâu mà nhóc đã nằm trên bàn ngủ gật, đề thi bị ép dưới cánh tay thậm chí không được viết tên.

Giám thị phòng thi nhắc nhở các học sinh phải duy trì kỉ luật. Bị tiếng động làm phiền, Ứng Hạc hất cằm quay người lại rồi mơ hồ nhận ra ánh mắt oán giận ở ngoài cửa.

Đôi vai của cậu nhóc chợt run lên, cậu nửa tỉnh nửa mơ, trông sợ hãi như một con nai ngốc nghếch, không còn khí chất lạnh lùng như trước nữa.

Sơ Trừng giơ ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào mắt.

Thầy đang theo dõi con, làm bài nhanh đi.

Ứng Hạc hơi bực bội, cậu đội chiếc mũ vành cong lên đầu, cố gắng quay người mặc kệ thầy Sơ.

Thầy mà không trị được con à?

Sơ Trừng có chút tức giận khi bị cậu nhóc phớt lờ, thế là thầy Sơ giơ nắm đấm, dùng ánh mắt để uy hiếp.

Nếu con cố ý hạ thấp điểm trung bình của thầy thì xem thầy xử con như nào.

Giám thị phòng thi nhận thấy người gần cửa nên lập tức bước ra kiểm tra: “Thầy Sơ, có chuyện gì vậy?”

“À không sao đâu.” Sơ Trừng dừng tay giả vờ vươn vai, cậu cười ngượng rồi quay người rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Thầy Sơ, tôi đang tìm thầy.” Phía sau vang lên một giọng nói.

Trên đường về lớp 7, Sơ Trừng bị các đồng nghiệp trong Tổ Ngữ văn chặn lại.

Đối phương đưa bài thi ra để xin ý kiến: “Thầy xem phần này của đề thi, có phải đề in sai rồi không?”

Sơ Trừng trước đó còn chưa kịp xem qua đề thi, cậu cầm đề đọc kĩ một lúc rồi gật đầu xác nhận: “Tôi nhớ nguyên văn tài liệu tham khảo này, đúng là in sai rồi.”

Các đồng nghiệp trong Tổ Ngữ văn vội vàng nói: “Phải nhanh chóng sửa đề thôi, nếu không là tội cho mấy đứa học sinh làm bài văn trước.”

Sơ Trừng liếc nhìn đề thi rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu cười: “Tôi phải đi xuống lầu nên để tôi sửa cho.”

Đồng nghiệp vui vẻ đồng ý, sau đó đưa tận tay đề thi cho cậu.

Thầy Sơ chạy chậm rãi quanh cầu thang, sau đó th ở dốc rồi gõ cửa Phòng Giáo vụ thật nhanh.

Sơ Trừng không chỉ sửa đề thi kịp thời, để không lãng phí công sức, cậu còn bí mật đưa thông tin cá nhân trong lúc ‘livestream’. Khi ấy, cậu đã nhân tiện nhắc đến hai học sinh được điểm tuyệt đối phần bài văn do cả Tổ Ngữ văn chấm trong học kì trước.

Lộc Ngôn 12/7 và Lý Nguyệt 12/3 lớp 3 không hề lạc quẻ trong thông báo sửa đề, dù chỉ cậu chỉ nhắc có một câu nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ để người có tâm nghe thấy.

Sơ Trừng hài lòng kết thúc phần réo tên’, một lần nữa ân cần nhắc nhở các học sinh đọc kĩ câu hỏi rồi tắt micro.

Khi cậu lên tầng trên ngang qua phòng thi một lần nữa, thí sinh lười nhác đã bắt đầu nghiên cứu câu hỏi của đề thi này.

Sơ Trừng lặng lẽ đi qua, cậu mỉm cười không nói gì.

Ai bảo trẻ em Trung Quốc phải mạnh mẽ suốt đời chứ?



Kì thi tháng kéo dài trong hai ngày.

Do khu vực trường học đã có thông báo cắt điện nên học sinh không cần học buổi tối sau khi thi các môn ngày thứ hai.

Các giảng viên và nhân viên tan làm sớm, Sơ Trừng đưa con trai lớn về nhà như cách đây mấy ngày.

Phồn Thiên Cảnh Uyển cũng nằm trong khu vực bị ảnh hưởng bởi sự cố mất điện. Rất may lúc này chưa quá muộn nên bọn họ vẫn có thể nhìn rõ đường đi nhờ ánh sáng tự nhiên.

Sau khi vào nhà, Lộc Ngôn thay giày, theo thói quen bật tất cả công tắc đèn trong phòng khách nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này cậu nhóc mới nhớ ra, thế là cậu nằm xuống chiếc xích đu cạnh bệ cửa sổ rồi nhìn ra xa qua tấm kính suốt từ trần đến sàn và phàn nàn: “Tại sao ở Bắc Uyển có điện còn Nam Uyển lại không có? Đây là phân biệt vùng miền đúng không?”

“Bởi vì bên Bắc Uyển là nhà cao tầng, phải có điện cung cấp cho thang máy; với lại thông báo nói chỉ cúp có mấy tiếng thôi, không cần phải dùng đến máy phát điện quy mô lớn.”

Thiết bị đánh lửa gas tại nhà sử dụng nguồn điện bằng pin nên có thể dùng được ngay cả khi bị cắt điện. Sơ Trừng nhanh chóng rửa tay, sau đó mở tủ lạnh lục lọi nguyên liệu rồi chuẩn bị bữa tối khi trời còn sáng.

Trong lúc lau nồi và đun nước, cậu hỏi ý kiến: “Thầy nấu hoành thánh cho con nhé? Con muốn nhân gì?”

“Con gọi pizza được không?” Lộc Ngôn hỏi.

“Không.” Sơ Trừng nói mà không do dự: “Cậu con không có ở nhà nên thầy phải chăm sóc thật tốt cái bụng thủy tinh của con, mất công người ta lại chỉ trích thầy lấy cớ ăn linh tinh nữa.”

Lộc Ngôn cười, cậu duỗi chân dài đung đưa trên xích đu rồi nói: “Chắc cậu chỉ trích mỗi mình con thôi. Con muốn ăn nhân bắp ngọt hoặc là thịt với trứng Bắc Thảo.”

“Thầy làm cả hai rồi xem vận may của con nhé.” Sơ Trừng nói rồi lấy hoành thánh tự làm ra để rã đông, cậu còn cắt thêm một miếng bò kho tương.

Sau bữa tối, màn đêm buông xuống khiến trường trong tiểu khu ngày càng tối hơn, chỉ có một vài ngọn đèn sợi đốt lưu trữ năng lượng mặt trời để chiếu sáng những con đường quanh co.

Sơ Trừng thắp sáng chiếc đèn bàn điện tử nhỏ cạnh quầy ăn. Ánh sáng trắng phát ra khá yếu chỉ giúp mọi người miễn cưỡng mới thấy một số đồ đạc gần đó.

Sau khi ăn uống xong, hai người nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại di động.

Lộc Ngôn đang buồn chán lướt WeChat Moments thì bất ngờ thấy một bức ảnh do một giáo viên Vật lí đăng lên.

Trong ảnh có hơn chục người đang ăn quanh một chiếc bàn tròn, một nửa trong số họ là những gương mặt quen thuộc với cậu, trong đó có cả thẩy Dụ.

Nếu đếm thời gian thì hôm nay là ngày cuối cùng các giáo viên Trung học phổ thông số Mười ra ngoài tập huấn. Có lẽ đây là buổi liên hoan tổng kết giữa các Tổ trường Tổ Bộ môn với Ban Giám hiệu các trường khác.

Bữa cơm vốn chẳng có gì nhưngbóng người ngồi cạnh Dụ Tư Đình đã thu hút sự chú ý của Lộc Ngôn.

“Thầy Sơ, thầy Sơ.” Cậu nhóc đột nhiên đứng dậy đánh vào người bên cạnh: “Thầy xem này.”

“Cái gì?” Sơ Trừng ngồi trong phòng thi cả ngày hơi buồn ngủ, nếu không nghe thấy tiếng động đột ngột thì có lẽ cậu đã ngủ quên.

Lộc Ngôn dùng hai ngón tay phóng to một góc ảnh, chỉ còn lại một nửa khuôn mặt của thầy Dụ trên màn hình điện thoại di động, bên cạnh hắn là một cô giáo trẻ duyên dáng và xinh đẹp.

“Đây là…” Sơ Trừng rất xa lạ với gương mặt này, chắc cô giáo không dạy ở Trung học phổ thông số Mười.

“Con gái nhà bạn thân của ông ngoại con, em gái khoá dưới của thầy Dụ đấy.” Lộc Ngôn nói xong thì còn ý nhị nói thêm: “Cái kiểu em gái theo đuổi đồ đó thầy.”

Ai theo đuổi ai?

Sơ Trừng chẳng cần nghĩ sâu xa, một câu hỏi nhảm nhí như vậy đã bật lên ngay trong đầu cậu.

Ngay sau đó Lộc Ngôn đã hé lộ đáp án ai cũng thể đoán trước: “Mặc dù người theo đuổi cậu con có cả một rổ nhưng để lại ấn tượng sâu sắc thì ít lắm, cô này là một trong số đó. Vấn đề nghiêm trọng, thầy Sơ phải cảnh giác.”

“Sao thầy lại phải cảnh giác?” Sơ Trừng nhìn lại bức ảnh mà chẳng thấy có chuyện gì.

Lộc Ngôn ngồi xếp bằng nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu ăn liên hoan tổng kết mà có cô ấy tức là cả hai người mỗi ngày gặp nhau trong hơn một tuần tập huấn. Cô không mang nhẫn, trai chưa vợ gái chưa chồng, chuyện nhạy cảm thế mà cậu con cũng chưa nhắc đến, khi nào cậu về thì thầy phải nghiêm khắc tra hỏi!”

Sơ Trừng mỉm cười nghĩ thầm rằng có gì mà tra hỏi chứ?!

Cậu con come out đã mười năm nay, có khi hồi trước cô gái này đã va phải chướng ngại vật rất to.

“Thầy Dụ không phải người như vậy, thầy tin thầy ấy.”

“Con không quan tâm.” Lộc Ngôn đặt điện thoại di động xuống, vừa lẩm bẩm vừa sửa lại kiểu tóc rối bù: “Cậu con đang ăn uống ở bên ngoài, mình thì ở nhà không có Wi-Fi, thầy chịu được khó chứ con thì không; mình ra ngoài chơi thôi thầy.”

Sơ Trừng bị con trai lớn lắc cánh tay đến mức không thể lười biếng, cậu chỉ có thể đồng ý, sau đó từ bỏ kế hoạch ở nhà, lại đứng dậy đi lấy chìa khóa xe.

Một đêm cuối hè, Sơ Trừng đưa Lộc Ngôn dạo một vòng những địa điểm sôi động nhất thành phố. Khi trời càng tối, hai người canh đúng lúc bữa tiệc kết thúc để đón thầy Dụ về nhà.

Sơ Trừng đậu xe trước khách sạn tình cờ nhìn thấy một đám người quen bước ra từ cửa xoay, Dụ Tư Đình và cô giáo trong ảnh đi ngay sau cả nhóm.

Lộc Ngôn thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, như thể đã đoán trước được: “Thầy nhìn đi, con đã nói gì nào? Thầy mau ra ngoài đi!”

“Gì chứ? Tại sao thầy phải ra ngoài?” Sơ Trừng chống khuỷu tay lên vô lăng bình tĩnh nhìn ra ngoài.

Trông hai người họ cũng không có vẻ thân thiết đến thế.

Lộc Ngôn tức giận liếc cậu một cái rồi mở cửa xe rồi xung phong: “Vậy con ra.”

“Này!” Sơ Trừng chưa kịp nói hết câu đã nhìn thấy bóng dáng cậu nhóc chạy đi, cậu thấp giọng hét lên nhưng vô ích: “Quay lại đây…”

“Tối nay em không uống rượu, để em đưa đàn anh về.” Cô giáo xinh đẹp chủ động đưa ra lời mời.

Dụ Tư Đình đứng thẳng lên nói với vẻ mặt bình thường: “Không cần đâu, anh bắt taxi được.”

Em gái khoá dướ cười: “Ở đây bắt taxi không tiện, mình cũng quen nhau nhiều năm rồi mà sao anh khách sáo vậy?”

Hai người đang nói chuyện nên không để ý có ai đang đến gần, đến khi một giọng nói trong trẻo của một cậu nhóc vang lên.

“Ba ơi.”

… Dụ Tư Đình bị tiếng gọi khiến cho giật mình mà nhìn sang, hắn gặp ngay vẻ mặt thẳng thắn của cháu trai mình.

Cô giáo bên cạnh càng kinh ngạc hơn nhìn thằng nhóc cao lớn, giọng nói đầy sự bất an: “Thầy Dụ, đây là…”

Dụ Tư Đình vẫn im lặng, hắn chỉ vô cảm nhìn đứa trẻ rõ ràng đến đây để gây sự.

Một lúc sau Lộc Ngôn mới hỗ trợ xoa dịu bầu không khí: “Con đùa thôi, con là cháu thầy Dụ.”

Đối phương chợt thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ vào ngực mình, cười rồi hỏi: “Con là Lộc Ngôn hả? Lúc trước gặp con chỉ mới cao tầm này thôi.”

“Dạ con chào cô.” Lộc Ngôn vẫn duy trì gia giáo, sau khi chào hỏi lịch sự, câu nhóc lại quay về phía Dụ Tư Đình rồi nghiêm túc nói: “Sao cậu uống nhiều thế? Nhà mình cúp điện, mợ còn đang đợi cậu về.”

Thần kinh cô giáo vừa mới thả lỏng lại lần nữa bị chấn động, cô không thể tin được mà hỏi: “Đàn anh kết hôn rồi ạ?”

Không đời nào? Cách đây không lâu cô còn nghe bạn cùng lớp nói hắn vẫn độc thân.

Lúc này Dụ Tư Đình đã hoàn toàn hiểu rõ tình hình hiện tại. Thằng nhóc này đến để kiểm tra thay mặt cho ai đó.

Ánh mắt Thầy Dụ rơi vào vị trí cách đó không xa.

Dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, cửa sổ ghế lái của một chiếc ô tô từ từ đóng lại.

Dụ Tư Đình mím môi quay mặt đi, nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô giáo: “Không, nhưng bọn anh đang bàn chuyện cưới xin.”



Mặc dù Sơ Trừng đợi trong xe đã cố gắng giảm bớt sự hiện diện nhưng vẫn bị phát hiện, cảnh tượng bắt gian không thành này khiến cậu hơi quê…

Tâm trí cậu đang nổi bão để nghĩ cách giải thích cho thầy Dụ về động cơ cậu xuất hiện ở đây.

Trong khi cậu đang vắt óc suy nghĩ thì cửa ghế lái phụ lẫn cửa sau đồng thời mở ra, một bóng người chễm chệ ngồi bên cạnh cậu từ từ thắt dây an toàn.

“Cố tình đến đón anh à?” Giọng nói trầm ấm dễ nghe của Thầy Dụ vang lên bên tai Sơ Trừng: “Tìm đúng địa điểm và cả thời gian nữa chứ.”

“Ơ…” Sơ Trừng nhìn thẳng, cậu cố ý không nhìn vẻ mặt ẩn ý của hắn nhưng khóe miệng lại vô thức nở một nụ cười; cậu vừa lái xe vừa giả vờ bình tĩnh: “Em dẫn con trai lớn đi chơi, đi ngang qua đường này thì sẵn…”

Dụ Tư Đình không nói gì mà chỉ cười nhẹ, âm thanh này khiến trái tim phải rung động.

Trong lúc xe chạy, suy nghĩ của Sơ Trừng cũng lang thang đây đó, cuối cùng cậu không nghĩ ra được cớ nên đành phải thú nhận: “Rồi, cứ cho là vậy đi.”

Dụ Tư Đình dường như không để ý, hắn vô cùng thích thú tựa lưng vào ghế rồi khẽ thở dài.

“Anh muốn nói gì thì nói đi, đừng bày đặt như vậy.” Sơ Trừng ngạo nghễ nghiêng đầu chuẩn bị thanh tẩy mấy lời độc địa của hắn.

“Không có gì.” Người đàn ông ngồi ở ghế phụ lắc đầu bày tỏ suy nghĩ một cách chân thành: “Ý anh là dạy vợ lái xe đúng là có nhiều lợi ích, sau này có đi uống rượu xã giao thì cũng có người đón.”

Giọng điệu bình thường ấy vậy mà khiến Sơ Trừng cảm thấy có một dòng điện khó hiểu chạy dọc sống lưng, cậu không tin vào tai mình nên lắp bắp hỏi: “Anh gọi em là gì?”

Trong xe đột nhiên trở nên cực kì yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở mệt mỏi.

Lộc Ngôn đeo tai nghe bật nhạc ầm ĩ, thế nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc cậu trả lời thay: “Có người cứ trơ tráo nói các thầy đang bàn chuyện cưới xin.”

Trong lúc chờ đèn đỏ, đôi mắt sáng của Sơ Trừng nhìn sang thầy Dụ muốn nghe hắn giải thích.

Dụ Tư Đình không gấp: “Không phải à? Lần trước em còn nói mang của hồi môn mười lăm triệu.”

“Hồi nào…” Sơ Trừng đang định phản bác nhưng chợt nhớ ra cậu quả thực đã nói sẽ chia đều ba mươi triệu của ông Kim, thế là cậu đổi ý: “Thế còn sính lễ của anh là gì hả?”

Sơ Trừng vừa nói ra lời này thì hối hận ngay.

Chẳng phải yêu cầu sính lễ nghĩa là thừa nhận rằng mình sắp trở thành vợ người ta sao?

Dụ Tư Đình vốn đã mệt vì tập huấn cả ngày, uống rượu rồi thêm cơn buồn ngủ, thế nhưng hắn tính toán đến là kĩ lưỡng.

“Em nhận được một người, một cái nghề việc nặng lương thấp, một ít cổ phần nuôi gia đình phá sản, hai căn nhà, vài chiếc xe, một thằng nhóc ngu nghếch dám mở miệng gọi anh là ‘ba’…”

Xe tiếp tục lái, hắn tiếp tục nói: “Nếu em muốn thì tất cả những gì anh có đều có thể thuộc về em.”

“Em không muốn làm công việc của anh, làm ở một vị trí thôi mà em đã kiệt sức rồi.” Sơ Trừng nắm chặt vô lăng, đầu ngón tay vô thức xoa vào nhau.

“Vậy cứ làm việc cùng nhau cho tới khi nghỉ hưu, sau đó ăn no rồi chờ chết, hai người chúng ta sẽ cùng nhau già đi dưới một mái nhà.” Dụ Tư Đình khoanh tay nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng trả lời như thế.

Đường về từ khách sạn không xa lắm, cùng với giọng nói điềm tĩnh khiến người ta yên tâm của thầy Dụ, Sơ Trừng vô thức lái xe đến gần Phồn Thiên Cảnh Uyển.

Ngay khi ô tô chạy lên cây cầu dài ven sông, khu vực đã có điện trở lại. Như thể nhận được một phép thuật bí ẩn, tất cả các tòa nhà phía bên kia sáng lên.

Ánh đèn bình thường của hàng ngàn căn nhà khiến cả toà nhà đẹp rực rõ, khung cảnh ven sông bingh thường nhàm chán lại đặc biệt mê hoặc vào đêm nay.

Sơ Trừng chợt nhớ khi ra ngoài cậu không tắt đèn.

Vậy thì nhà bọn họ cũng nằm đâu đó trong ánh sáng này.