Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 75




Đêm đã khuya nhưng thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh từ phòng ngủ chính ở tầng một. Cánh cửa đóng kín trông giống như một lối vào kì diệu trong bóng tối, nó vô cớ khơi dậy trí tò mò của con người bước vào khám phá.

“Dụ…” Sơ Trừng chỉ thốt ra một từ như đang nức nở, sau đó ngậm chặt miệng vì xấu hổ và tức giận, câu vùi mặt vào chiếc gối mềm mại.

Ban đầu cậu tưởng mình chỉ cần hợp tác với hắn như lần trước, cứ giao hết bản thân cho hắn là được, thế nhưng bây giờ cậu nhận ra mình làm không xong.

Dụ Tư Đình dùng lòng bàn tay giữ lấy chiếc cổ mịn màng và xinh đẹp của đối phương để xoa dịu cơ hàm đang căng thẳng, hắn thì thầm an ủi: “Đừng lo, cách một tầng không nghe thấy gì đâu.”

“Không, anh có thể nào…” Sơ Trừng nắm chặt ngón tay, cậu xấu hổ đến mức khó có thể ngẩng đầu lên, dù khó nói nhưng cô cũng phải thì thầm nhẹ nhàng vào má anh.

“Cái gì?” Dụ Tư Đình hình như không nghe rõ, hắn hơi cúi cúi người lại gần, giả vờ chăm chú lắng nghe.

Nhưng Sơ Trừng biết rõ đối phương cố ý, cậu đành phải mở miệng lần nữa: “Xin anh.”

Cuối đôi mắt trong veo của cậu có một vầng sáng màu, dung mạo đẹp xinh nhuốm vẻ xấu hổ, giọng nói nhẹ nhàng đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Giọng của Dụ Tư Đình vẫn trầm và cuốn hút, hắn tiếp tục làm tới, chỉ đáp lại bằng một từ tàn nhẫn: “Không.”

“Cứu… A…” Ba phần hưng phấn, ba phần tê dại, bốn phần sợ hãi, những cảm xúc phức tạp khiến Sơ Trừng khóc càng to hơn, âm cuối càng khéo dài.

Một đêm không biết cậu đã bao nhiêu lần đỏ mặt, khó thở cầu xin hắn tha cho.

Tất cả những gì cậu nhận được chỉ là sự mỉa mai ác liệt của Dụ Tư Đình. Hắn nói rằng hóa ra ngay cả giáo viên Ngữ văn uyên bác cũng không thể nghĩ ra lời nào hay khi khóc lóc trên giường.

Nếu không phải do mình không có năng lực, Sơ Trừng thực sự muốn gi ết chết hắn để ra oai. Tuy nhiên sau đêm nay, lần đầu tiên cậu nhận ra thầy Dụ đã kiềm chế đến mức nào.

Khi sự đàn áp đơn phương vô nhân đạo này kết thúc, Sơ Trừng rơi vào trạng thái xấu hổ kinh khủng, mắt sưng đỏ vì khóc, cậu không còn chút sức lực nào, chửi rủa một câu rồi nhanh chóng chìm vào vòng tay người yêu như nước bùn.

Sáng ngày Chủ Nhật.

Sơ Trừng thức dậy mà hoàn toàn không thể đứng thẳng lưng, giọng khàn đến mức không thể nói rõ ràng được. Mông cậu sưng tấy và tê dại theo mỗi bước đi, tư thế trông rõ buồn cười. Cuối cùng Dụ Tư Đình phải bế cậu vào bồn tắm ấm áp.

Sau một đêm điên cuồng, tất cả ga trải giường lẫn chăn nệm ngày hôm qua đều phải được lấy ra giặt sạch, chúng dính đầy nước mắt hoặc thứ gì đó khó tả hơn.

Sơ Trừng ngại nên không muốn để người giúp việc đến dọn dẹp, cậu không thể cử động được nên nằm trên sofa giám sát thầy Dụ làm việc nhà.

Bầu không khí ấm áp im lặng kéo dài rất lâu, cùng với tiếng máy giặt đang chạy, Sơ Trừng đột nhiên nói: “Một tuần một lần.”

“Cái gì?” Dụ Tư Đình ngừng sấy quần áo, một lúc sau hắn mới hiểu ra cậu đang nói cái gì, thế là hắn nheo mắt bất mãn nói: “Lãnh cảm cũng không quá quắt như thế.”

“Vậy anh cứ xem em như thế đi.” Sơ Trừng áp lòng bàn tay vào cái eo cứng ngắc của mình, liếc sang chỗ khác: “Xem xét mức độ ‘tuỳ hứng’ của anh thì chỉ có thể làm vào những ngày nghỉ thôi.”

Dụ Tư Đình buông việc đang làm xuống, hắn bước đến ghế sô pha, dùng đôi bàn tay thoang thoảng mùi bột giặt gỗ thông kiểm tra nhiệt độ trán Sơ Trừng rồi nói với giọng điệu xin lỗi: “Anh làm em đau hả?”

“Nếu đau thôi thì em chịu được, nhưng nó là kiểu…”

“Nó là kiểu gì?”

Sơ Trừng ngượng không muốn mở miệng, thế nhưng Dụ Tư Đình dường như đang rất chờ đợi sự miêu tả của cậu.

Sau vài giây im lặng, cả hai nhìn nhau mỉm cười.

“Chẳng lẽ nửa đầu chúng ta không ăn ý à?” Dụ Tư Đình tiếp lời hỏi.

Giọng điệu của hắn ra vẻ ngây thơ như thể hắn đang bị buộc tội điều gì đó, chẳng hạn thầy Sơ xem đây như trò chơi một người, hắn chỉ lo mình sướng chứ không quan tâm đ ến cảm nhận của người khác.

“Em…” Sơ Trừng nghĩ đến niềm vui dạo đầu tối qua và những giọt nước mắt sinh lí không kiềm được sau đó, cậu xấu hổ đến không nói nên lời.

Dụ Tư Đình nói tiếp: “Anh còn chưa nhân cơ hội đòi tiền thuê nhà của thầy Sơ đâu nhé.”

“Hai lần là đủ rồi phải không?” Sơ Trừng nghiến răng chịu đựng.

Dụ Tư Đình còn muốn nói thêm gì nữa thì thấy thầy Sơ khó khăn đứng thẳng thân trên, kẹp gối dưới cánh tay, nửa chân đã bị rơi ra khỏi ghế sofa, ánh mắt đỏ ngầu đầy đe dọa.

Tư thế này khiến hắn có cảm giác như thể cậu sẽ bỏ nhà đi ngay lập tức nếu hắn tiếp tục mặc cả.

“Được, được, được.” Dụ Tư Đình ấn vai đồng ý với ông trời con này. Nhìn vẻ mặt cau có của đối phương, hắn không khỏi cảm thấy hối hận một xíu vì tối qua thiếu kiềm chế, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Em đau lưng hay đau chỗ đó?”

Sơ Trừng nằm ngửa trên ghế sofa ậm ừ: “Nào cũng đau.”

“Buổi sáng anh bỏ thuốc vào nước tắm rồi.” Dụ Tư Đình đổi hướng, hắn quỳ một gối lên mép ghế sofa, nghiêng người xoa lưng cho cậu: “Anh xoa bóp cho em trước rồi lát nữa bôi thuốc làm dịu sau.”

Sơ Trừng nheo mắt uể oải như một con mèo con, cậu nằm trên sofa vuốt v e điện thoại.

Những ngày gần đây không có tin tức gì về anh Xuyên. Sau khi kiểm tra Moments, cậu mới phát hiện dạo gần đây anh đang nằm trên một chiếc giường màu xanh lá cây đến Tây Tạng; anh nói mình muốn trải nghiệm sáng tác trên một chuyến tàu đường dài.

Sơ Trừng thản nhiên bấm thích rồi gõ trả lời.

[Một mình hả? Ông còn không sợ chán nữa kìa.]

Dụ Tư Đình vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại di động của cậu thì chia sẻ tin tức: “Dụ Thần hình như cũng đang đi du lịch.”

“Thật hả?” Sơ Trừng đầy hứng thú, quay người ôm đệm nói: “Nhưng em nghĩ chị Dụ Thần hình như không có tình cảm như vậy với anh Xuyên, chị ấy còn theo chủ nghĩa độc thân.”

“Có nhiều kiểu tán thưởng lẫn nhau.” Dụ Tư Đình nhẹ nhàng xoa eo cậu và đáp: “Nếu bọn họ có nhiều ý tưởng muốn kể ra thì đúng là có thể vừa đi chơi vừa sáng tác.”

Sơ Trừng cảm thấy có lí nên bấm vào Moments của Từ Xuyên rồi xem từng bức ảnh một, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu tiếp tục hỏi: “Anh nghĩ sao về chuyện này?”

Dụ Tư Đình bình tĩnh trả lời: “Bọn họ đều là người lớn có suy nghĩ của riêng mình, người khác vốn chẳng liên quan nên đây không phải chuyện anh cần để ý.”

“Vậy anh để ý cái gì?” Sơ Trừng tự nhiên nói tiếp.

Dụ Tư Đình cười: “Ngày mai là thứ Hai, một tuần mới lại bắt đầu, eo của em chịu nổi không?”

“Anh…” Sơ Trừng vừa đưa tay đẩy hắn vừa tức cười: “Anh còn tích cực hơn cả em uống Luckin chín tệ chín mỗi tuần.”

Thành lập năm 2017, Luckin Coffee đã cạnh tranh với Starbucks tại Trung Quốc bằng chiến lược giá rẻ, nhượng quyền và mua đồ trên ứng dụng. Chín phẩy chín là một chương trình khuyến mãi mỗi tuần sẽ có một số món Luckin được bán với giá chín tệ chín.

“Em đưa ra ví dụ không không bằng, cà phê có cao hơn chín tệ chín thì em vẫn uống, còn anh nhìn được chứ có ăn được đâu.” Dụ Tư Đình trả treo lại bị đánh, hắn bắt lấy cánh tay của người kia rồi giữ nó ở eo cậu.

“Cậu ơi có bài này con nghĩ không ra, hai người rảnh…” Hai người đang tán tỉnh nhau thì Lộc Ngôn bất ngờ đi xuống cầu thang và đụng phải người đang bị đ è xuống bằng đầu gối, cậu nhóc kinh ngạc hỏi: “Thầy Sơ có sao không ạ? Sao mắt sưng thế?”

Sơ Trừng xấu hổ cúi đầu.

Dụ Tư Đình nói tiếp: “Con không tải phần mềm giúp làm bài tập về nhà về điện thoại hả?”

Có cả cậu mợ rồi thì tại sao phải tải phần mềm giúp làm bài tập về nhà chứ?!

Lộc Ngôn mấp máy môi nhưng không nói gì.

“Tuy kiểm tra bài tập của con trai lớn là việc của em nhưng em không đứng lên được là lỗi của anh, thầy Dụ đi đi nào.” Sơ Trừng nhướng mày tỏ ý: “Hướng dẫn làm bài tập về nhà xong thì nhớ xuống nhà lấy ga trải giường, nấu cơm trưa, chiều nay anh nhớ đi siêu thị thực phẩm tươi sống, em muốn ăn một miếng sầu riêng.”

Dụ Tư Đình không phản bác mà đồng ý từng yêu cầu một, sau đó hắn đứng dậy đi theo Lộc Ngôn lên lầu, đột nhiên dừng lại quay sang trêu chọc: “Thầy Sơ, tuy em không thể sinh con nhưng điều này không ngăn em ở cữ.”

“Anh nói cái quỷ gì vậy?” Sơ Trừng giật lấy chiếc gối ra đánh hắn.

Chiếc gối mềm đập vào đầu đối thủ nhưng không gây ra tổn thương gì, Dụ Tư Đình thậm chí không chớp mắt, trả lời bằng giọng trẻ con: “Trên tay em chỉ còn một cái gối thôi, đợi em ném ra chắc anh đi mất dạng rồi.”

Sơ Trừng chán nản vùi mình vào chăn với máy lạnh.

Trong lòng cậu cảm thấy người ta nhất định phải mở to mắt khi yêu! Dính vào một kẻ trên giường đểu cáng dưới giường mỏ hỗn như thế này thật sự quá khó chịu.



Đêm ăn chơi trác táng của Dụ Tư Đình đã phá hỏng ngày cuối tuần tuyệt vời của thầy Sơ, ngày đi học lại bắt đầu trước khi cậu kịp vượt qua cơn mệt mỏi.

Sáng sớm thứ Hai, Ứng Hạc – người luôn tay trắng khi đến lớp, lần đầu tiên đi học mà mang theo một cuốn sách bài tập Vật lí kẹp dưới nách.

“Ủa mày cũng làm bài hả?” Mục Nhất Dương mở miệng mỉa mai.

Hai ngày trước cậu nhóc vừa xảy ra mâu thuẫn với Ứng Hạc, tuy đã được đại ca ngăn cản kịp thời nhưng cậu vẫn đang ở độ tuổi máu lửa, vừa gặp là cứ phải động mồm động mép.

“Ai trêu ngươi trước thì đó là thằng khốn, hiểu chưa?” Sáng nay Ứng Hạc hơi buồn ngủ, cậu nhóc lười phản ứng nên lại về chỗ ngồi, lạnh lùng nói: “Té đi, đừng gây sự.”

Ngay sau đó cả hai đứa nhóc này bắt đầu đấu võ mồm.

Sau vụ đá bàn tuần trước, Sơ Trừng yêu cầu Ứng Hạc và Lộc Ngôn đổi chỗ. Lúc này lớp trưởng Lộc bị kẹp giữa hai thùng thuốc súng chỉ cúi đầu làm bài tập Hoá học. Cậu nhóc hoàn toàn không để ý tới bọn họ, giữa lông mày thậm chí còn có vẻ thờ ơ.

Lớp phó y tế Quý Nhã Nam hóng chuyện hàng top bắt đầu thở dài: “Lớp trưởng kiên định thật đấy, trái phải chiến nhau như thế mà cậu ấy vẫn không nhìn lên.”

“Cho dù hai người đó có đánh nhau cũng không ảnh hưởng gì đến Lộc Ngôn.” Từ Uyển Uyển đóng sách bài tập vừa sửa lại rồi lấy tài liệu ôn tập mới ra, cô chống cằm và bất đắc dĩ thở dài: “Nếu không thì bà nghĩ làm sao mà cậu ấy vượt mặt tôi cả bốn học kì?”

Ứng Hạc nghe xong thì cúi đầu nhìn Lộc Ngôn ‘tâm bất biến’, cậu nhóc hít một hơi rồi kéo ghế ngồi xuống nghiên cứu bài tập.

Mục Nhất Dương thấy cậu yếu thế, đang định thừa thắng xông lên thì bị Từ Uyển Uyển kéo phía sau.

Cô nhóc cầm thẻ từ vựng trong tay, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã buồn ngủ lắm rồi, ông cứ tranh cãi nữa thì tôi học không vào.”

Mục Nhất Dương tuy mồm mép nhưng lại luôn bao dung với các bạn nữ cùng lớp, huống chi là cô bạn xinh và học giỏi cùng bàn, cậu nhóc cau mày ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lúc này Sơ Trừng kéo lê thân thể mệt mỏi qua cửa, cậu nhìn lớp học vừa mới im lặng, nghiêm mặt nói: “Lại ồn ào cái gì?”

Quần Hồ quy lai huyết tẩy tiễn; nhưng xướng Hồ ca ẩm đô thị (Giặc Hồ nhúng máu rửa tên; hát câu hát mán, uống say phố phường). Bài thơ này bày tỏ những suy nghĩ và cảm xúc gì?” Lộc Ngôn lúc này mới ngẩng đầu lên giả vờ như đang thảo luận nghiêm túc để làm dịu bầu không khí.

Câu thơ trong bài Bi Trần Đào của Đỗ Phủ. Năm 756, loạn An Lộc Sơn xảy ra, Đỗ Phủ bị vây hãm ở Trường An nghe tin quân nhà Đường thất bại thảm hại ở Trần Đào đã đau xót và làm bài này.

“Con lừa ai vậy? Đang làm bài tập Hoá mà.” Sơ Trừng đặt lòng bàn tay lên đầu Lộc Ngôn rồi ấn xuống, đồng thời nói to, nhấn mạnh từng từ.

Cậu nhóc vui vẻ và lại cúi đầu xuống.

Sơ Trừng nhìn quanh lớp.

Sau mâu thuẫn trong lớp tuần trước, Mục Nhất Dương đã được đại ca dạy dỗ một bài học nhưng Ứng Hạc là thủ phạm vẫn chưa bị trừng phạt, nếu không giải quyết thì thật sự không công bằng.

Vì vậy cậu đặc biệt gõ lên bàn Ứng Hạc trước mặt các học sinh khác: “Đến văn phòng của thầy.”

Qua một cuối tuần ghé chơi nhà, thái độ của Ứng Hạc đối với Sơ Trừng đã cải thiện rất nhiều khi cậu đến lớp, cậu đứng dậy và ngoan ngoãn đi theo thầy Sơ.

Trong thời gian tự học buổi sáng, các thầy cô Tổ Ngữ văn vẫn chưa đến làm việc, các giáo viên chủ nhiệm thì đang ở trong lớp mình nên văn phòng còn yên tĩnh.

Sơ Trừng ngồi xuống bàn thấy Ứng Hạc chắp tay sau lưng, cậu nhóc cúi đầu như thể chuẩn bị nghe thầy răn đe.

“Con sao vậy?” Sơ Trừng bối rối.

“Thầy cũng nói rồi đó, công việc là công việc, thầy mời con đến văn phòng chắc là sắp la con rồi. Thầy nói đi ạ, con sẽ cố gắng không cãi lại.” Ứng Hạc trả lời.

Sơ Trừng cười một tiếng rồi nói: “Con nhầm rồi, thầy muốn đi cửa sau.”

Ứng Hạc ngẩn ngơ một chút, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ nghi hoặc: “Thầy muốn nhờ ba con làm gì hả?”

“Thầy muốn nhờ con làm gì mới đúng.” Sơ Trừng sửa lại.

Cậu lấy túi hồ sơ màu nâu trong ngăn kéo ra, lấy ra vài bảng điểm rồi để lên bàn rồi nói tiếp: “Thầy đã nghiên cứu thành tích của con và hiểu luôn phong cách của con rồi. Mỗi lần thi cử, con chỉ thi có ba môn cho đủ điểm, hoặc là Toán – Lí – Anh, hoặc là Toán – Lí – Hoá, thế nhưng chẳng bao giờ thấy con thi Ngữ văn.”

Ứng Hạc thành thật trả lời: “Thi Ngữ văn phải làm đọc hiểu với bài văn, con thấy phiền lắm.”

“Toán học cũng phí đầu óc.” Sơ Trừng lập tức phản bác: “Việc thầy muốn con giúp rất đơn giảm, con không cần chọn ngay, suy nghĩ kĩ một chút rồi bốc thăm chọn ra ba câu hỏi để trả lời.”

Sơ Trừng mở một ngăn kéo khác, lấy trong đó ra một xấp giấy nhỏ đưa cho đối phương: “Đây, thầy ghi sẵn câu hỏi cho con rồi.”

Những mảnh giấy nhỏ trải trên bàn có ba câu hỏi được viết theo những cách kết hợp khác nhau, nhưng mỗi câu đều có Ngữ văn.”

… Ứng Hạc lại ngơ ra thêm hai giây rồi ngẩng đầu hỏi: “Thầy chẳng thèm giấu diếm gì luôn à?”

“Cái này hoàn toàn phụ thuộc vào sự đồng tình của các bạn trong lớp.” Sơ Trừng rất thành thật nói: “Thầy cố gắng lắm mới đạt được điểm trung bình top năm thì tại sao thầy lại phải cao thượng với cả khiêm nhường nhỉ?”

Ứng Hạc khó hiểu: “Thầy không muốn hỏi tại sao con chỉ thi ba môn sao?”

“Con muốn nói không?” Sơ Trừng hỏi.

Ứng Hạc lắc đầu.

“Nhưng thầy có thể cho con biết tại sao hồi tiểu học thầy chỉ trả lời một nửa bài rồi dừng bút.” Sơ Trừng đã sớm đoán được câu trả lời của cậu nhóc, vẻ mặt thầy Sơ vẫn dịu dàng khi cậu kể lại những chuyện vụn vặt hồi còn nhỏ.

“Thầy cũng từng như con, nghĩ rằng cuộc đời đã được sắp đặt sẵn; nhưng ông ngoại thầy nói ông không cho phép thầy làm bất cứ điều gì vì khi ấy thầy còn quá nhỏ. Lúc ấy thầy không biết mình muốn làm gì, không biết mình thích gì, đó là lí do tại sao chúng ta cần được dẫn dắt và khuyên răn.”

Sơ Trừng hỏi Ứng Hạc: “Nếu gạt bỏ mọi ảnh hưởng ở nhà thì con muốn trở thành người như thế nào? Con muốn làm nghề gì, muốn sống một cuộc sống như thế nào?”

Ứng Hạc không nói vì cậu không biết rõ lắm.

Vì không có mục tiêu nên mới sinh ra sự cáu kỉnh vô nghĩa.

Sơ Trừng cho biết mình cũng là người sinh ra đã mang hào quang của gia đình nhưng mọi lựa chọn của cậu đều là từ bản thân.

“Tất cả những gì thầy có bây giờ đều là những gì thầy muốn.” Sơ Trừng đổi giọng nói: “Đương nhiên, điều thầy muốn là con sẽ trả lời thật tốt môn Ngữ văn trong kì thi tháng.”

Ứng Hạc hừ lạnh rồi nói: “Thầy đi lòng vòng một hồi cũng chỉ vì chuyện này.”

Sơ Trừng vò đầu mình, sau đó lấy ra bảng xếp hạng trước đó: “Con xem đi, ngoại trừ Ngữ văn, điểm trung bình các môn lớp 12/7 đều đứng thứ nhất. Lấy đạo lí cướp của người giàu chia cho người nghèo, con cũng không nên kéo điểm Ngữ văn xuống chứ nhỉ?”

Bọn họ nhìn nhau một lúc, sau đó Ứng Hạc chợt mỉm cười: “Thầy nói thật đi, sao thầy lại trở thành giáo viên?”

Sơ Trừng nhướng mày: “Con đang mỉa thầy à?”

“Tuyệt đối không.” Ứng Hạc lắc đầu: “Thầy thực sự rất thích hợp với công việc này, mặc dù đa số thời gian thầy còn nổi loạn hơn cả học sinh.”

“Làm gì có, con đừng nói linh tinh.” Sơ Trừng ung dung tựa lưng vào ghế xoay, tỏ vẻ không chấp nhận lời nhận xét như vậy.

Tiếng chuông kết thúc giờ tự học buổi sáng vang lên.

“Nếu thầy không muốn răn đe gì thì con đi trước.” Ứng Hạc đút hai tay vào túi rồi nghiêng đầu nói thêm: “Con sẽ suy nghĩ lại về những mối quan hệ cá nhân.”

Sau khi học sinh về lớp, Sơ Trừng thoải mái nhắm mắt lại. Văn phòng chỉ yên tĩnh được một lát thì cửa kính kêu cọt kẹt, có một bóng người khác bước vào.

“Thầy Sơ!” Cậu nghe được giọng nói thô bạo của Bạch Tiểu Long nhưng không mở mắt: “Thầy thật quá đáng, con đi tập huấn hai tuần nên bị tịch thu điện thoại, vừa về đã thấy thầy vượt mặt con. Thầy được một trăm lẻ một sao mà không nói con biết à?”

“Hả?” Sơ Trừng ngồi thẳng lên, suy nghĩ hai giây mới hiểu được đối phương đang nói gì.

Trên thực tế, phần lớn thứ hạng game của cậu đều đạt được trong kì nghỉ hè với anh Xuyên, ngày duy nhất cậu chơi solo là vào Chủ Nhật. Hôm ấy toàn thân đau nhức không thể đứng dậy được, cậu không còn việc gì để làm ngoài chơi game trên điện thoại.

“Kéo con.” Bạch Tiểu Long oán hận nói ra hai từ này.

Sơ Trừng đáp mà không cần suy nghĩ: “Không.”

“Kéo con đi mà…” Học sinh nói với giọng điệu như đang làm nũng hơn: “Thành tích điền kinh của con đứng đầu nhóm, con không thi trượt các môn văn hoá, cuối tuần ở nhà con còn dạy ông cách sử dụng điện thoại thông minh nữa đấy. Sao thầy không kéo con?”

“Không kéo vì con quá cùi bắp!” Sơ Trừng bất động.

Bạch Tiểu Long cau mày: “Con phải nói với đại ca thầy có bộ skin mới, còn là mẫu không được đăng bán. Với trình độ của thầy thì nếu không đập vào hai nghìn để giữ chỗ thì làm sao mà có được đúng không?”

Sơ Trừng hừ lạnh một tiếng: “Thầy làm việc quần quật từ sáng đến tối, kiếm tiền bằng sức lao động và tri ​​thức thì tại sao không được nạp game? Đừng nói đại ca, con có nói cho cả nhà con thì cũng không quản được thầy đấy nhé?”

“Gì đây?” Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Dụ Tư Đình tình cờ mở cửa bước vào.

“Đại… Ưm…” Bạch Tiểu Long còn chưa kịp chào hỏi thì đã bị người bên cạnh bịt miệng lại.

Dụ Tư Đình khó hiểu: “Ồn ào cái gì?”

“Ha ha ha, sáng nó ngủ chưa tỉnh nên nói linh tinh ấy mà.” Sơ Trừng cười lạnh, tay không hề thả lỏng: “Thầy Dụ có việc ạ?”

Dụ Tư Đình đưa chìa khóa xe rồi nói: “Trường ra thông báo tạm thời yêu cầu chiều nay toàn bộ Tổ trưởng Tổ Bộ môn ra ngoài nghiên cứu mở họp, sau đó lại còn liên hoan nên không biết mấy giờ mới được về.”

“Dạ được.” Sơ Trừng không hề nghe hắn nói gì mà lập tức đồng ý: “Tan học em lái xe đưa Lộc Ngôn về nhà.”

Dụ Tư Đình nhướng khóe mắt lên như muốn nói điều gì đó nhưng hắn lại do dự.

Mãi cho đến khi đối phương rời đi, Sơ Trừng mới quay đầu nhìn Bạch Tiểu Long rồi cảnh cáo: “Tới lúc nghỉ thầy tìm người kéo con, đừng có mà nói vớ vẩn nghe chưa?”

Cậu học sinh r3n rỉ hai tiếng, Sơ Trừng buông tay ra.

“Được rồi được rồi, con không nói.” Bạch Tiểu Long hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục hỏi: “Nhưng thầy Sơ này, thầy sống với đại ca hồi nào vậy?”



Tác giả có lời muốn nói

Đại ca: Đừng nhìn tôi, tôi không nói gì cả.

Ứng Hạc và Tiểu Lộc không phải một CP, hai thằng nhóc này coi như sự đồng cảm giữa các đối thủ cạnh tranh. Toàn bộ truyện không có CP nào khác ngoại trừ hai nhân vật chính.