Gần một tiếng sau, Sơ Trừng và Dụ Tư Đình đi thang máy lên tầng trên của trung tâm thương mại sầm uất.
“Giám đốc Kim còn chưa họp xong, anh ấy bảo mọi người đợi ở đây một lát.” Một cô trợ lí xinh đẹp mặc suit chuyên nghiệp dẫn hai người vào văn phòng.
Đẩy cánh cửa đôi ra là thấy tám khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn lọt hòa vào một màu xanh tĩnh lặng dưới ánh hoàng hôn.
Trang trí nội thất văn phòng chủ yếu mang tông màu nâu và xám nhạt đơn giản nhưng đầy phong cách, nó mang đến vẻ trầm lặng, dịu mắt.
Sơ Trừng gật đầu bước vào rồi đáp lời: “Giám đốc Kim không có ở đây cũng tốt, mất công ảnh hưởng phần trình diễn của tôi.”
“Dạ? Anh vừa nói gì ạ?” Trợ lí đặc biệt hơi bối rối nhưng nụ cười vẫn không thay đổi.
Cháu trai của sếp là khách quen của công ty, lần nào đến đây cậu cũng háo hức muốn gặp Giám đốc Kim nhưng sao hôm nay lại hơi khác nhỉ?
Sơ Trừng chỉ vào camera trong góc: “Ai có thể xem video ở đây?”
Trợ lí đặc biệt khựng lại một chút rồi mới đáp lời: “À chỉ có anh ấy mới được xem camera giám sát trong văn phòng chủ tịch.”
“Có xem trực tiếp được không ạ?”
“Dạ được, nếu cắt cảnh video thì xem được thôi.”
Sơ Trừng hài lòng cười: “Bây giờ cho Giám đốc Kim xem luôn đi.”
“Dạ… Được.” Trợ lí đặc biệt ngập ngừng trả lời rồi sau đó hỏi: “Anh có muốn uống gì không? Để tôi mang lên cho anh.”
“Không cần phiền như thế đâu, chị đi làm việc đi.” Sơ Trừng xua tay nói: “Để bọn em ở đây là được.”
“Nếu cần thì các anh cứ nhấn chuông trên bàn để gọi.” Trợ lí lịch sự gật đầu với hai người, sau đó đóng cửa lại rồi rời đi.
Sơ Trừng đi theo cô rồi khóa cửa từ bên trong.
Có một tiếng răng rắc nhẹ vang lên, thế nhưng trong văn phòng yên tĩnh thì vẫn nghe khá rõ.
Dụ Tư Đình nghe tiếng thì ngước mắt muốn biết hồ li nhỏ đang bày trò gì, hắn hỏi: “Em nói đến đây rút tiền là sao?”
Sơ Trừng đang nghịch bộ ấm trà trên kệ.
Kim Hằng gần đây có vẻ không uống nhiều trà, hộp trà Long Tỉnh nhỏ này là cậu mua cho ông bằng tiền lương mấy tháng đầu đi làm.
Sơ Trừng rót cốc nước cho Dụ Tư Đình, đưa qua rồi ngồi xuống cạnh hắn, trả lời: “Giám đốc Kim bỏ ra ba mươi triệu để hối em yêu đương, nhưng anh phải hôn em một phút mới được.”
Dụ Tư Đình giật mình. Mặc dù hắn cũng sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe chuyện có người lớn mong con cháu mình tìm người yêu đến mức đó.
“Yêu anh có giá đến vậy sao?”
“Dạ.” Sơ Trừng lắc ngón tay, tinh nghịch nheo mắt: “Không chỉ với mỗi thầy Dụ đâu.”
Ý là yêu ai cũng được?
Vẻ mặt Dụ Tư Đình thay đổi, hắn nói với giọng bình tĩnh: “Sơ Trừng, nói lại lần nữa đi.”
Đôi mắt Sơ Trừng mỉm cười, chỉ để lại một đường mỏng quyến rũ, cậu thấp giọng dỗ dành: “Nhưng em không vì ba mươi triệu mà yêu đương với bất kì ai khác đâu.”
Nói vậy còn nghe được.
Dụ Tư Đình thu hồi ánh mắt nguy hiểm.
Sơ Trừng đổi tư thế. Cậu ngồi trên ghế sofa quay lưng sang nhìn toàn bộ bức tường kính, từ trên cao phóng tầm mắt bao quát toàn cảnh huy hoàng của thành phố.
Cậu ngẩng đầu nhìn vào camera, điều chỉnh góc độ rồi tự nhủ: “Em thấy góc này có thể nhìn không rõ, phải đổi chỗ ngồi thôi.”
“Thành thạo thế à?”
“Này này này…”
Nhìn dáng vẻ ‘hành nghề’ nghiêm túc của anh, Dụ Tư Đình chỉ cảm thấy dễ thương, hắn bất ngờ đưa tay ra kéo cậu vào vòng tay mình, sau đó nói: “Nhưng làm cái này đâu cần phải gian lận, anh cũng không phải người em thuê tới đây.”
…
Trong phòng họp đa phương tiện cách văn phòng không xa, Kim Hằng đang chăm chú theo dõi diễn biến của buổi họp trực tuyến.
Trợ lí đặc biệt của ông nhẹ nhàng gõ cửa từ bên ngoài, sau đó cô mở cửa bước vào mà không đợi phản hồi, đặt tách cà phê lên tấm lót li trên bàn.
Cảm ơn.
Giám đốc Kim gần như không lên tiếng mà chỉ mấp máy môi. Ông đang định không chú ý đến cô nữa thì chợt phát hiện đối phương đã đặt một cái máy tính bảng bên cạnh tay mình.
Gì đây?
Kim Hằng liếc nhìn thì thấy hai người ngồi sát nhau trong văn phòng. Một người trong đó là cháu trai của ông, người còn lại trông rất quen, hình như là vị đồng nghiệp họ Dụ của thằng nhóc này.
Cho tôi xem cái này là ý gì?
Giám đốc Kim bối rối nhìn trợ lí, sau đó ông nâng tách cà phê lên môi chuẩn bị nhấp một ngụm giải khát.
Trợ lí chưa kịp nói gì thì hai người trong video đã hôn nhau say đắm.
“Pfft… Khụ.” Thị giác của Giám đốc Kim dính một đòn tấn công chí mạng mà không kịp phòng thủ.
Cà phê ông định uống vào nửa nghẹn trong cổ họng, nửa tràn ra ngón tay, nó nóng đến mức ông nhanh chóng đặt tách xuống. Cà phê màu nâu sẫm vấy bẩn bộ đồ thời trang cao cấp với chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay ông
“Em xin lỗi sếp.” Trợ lí trẻ tuổi cảm thấy mình cũng là một phần rắc rối thì vội vàng rút khăn giấy ra giúp ông lau.
Nhưng Kim Hằng cũng không quan tâm đ ến điều này, ông đóng sầm laptop lại, đè nén ngọn lửa không rõ đang bốc cháy và nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Điện thoại di động của tôi đâu?”
Brrr.
Sơ Trừng cảm thấy trong túi mình rung lên. Cậu lấy điện thoại ra khi vẫn đang quỳ giữa hai ch@n Dụ Tư Đình, sau đó bấm nút trả lời.
Cuộc gọi vừa kết nối, đầu bên kia đã truyền đến một tiếng chửi rủa: “Con có tin bây giờ cậu qua đánh gãy chân con không?!”
Sơ Trừng cau mày đưa điện thoại ra xa, cúi đầu bình tĩnh hỏi: “Anh nghĩ cậu em đang nói tới ai? Năm giây nữa quân địch tới chiến trường, thầy Dụ chạy ngay còn kịp.”
Bàn tay của Dụ Tư Đình vẫn còn xoa trên lưng cậu, hắn cười nhẹ: “Anh nghĩ em mới là người bị đánh gãy chân, anh là đồng phạm bị tước vũ khí thôi.”
Hắn vừa dứt lời thì đã nghe nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngoài hành lang, sau đó cửa văn phòng bị đá vào từ bên ngoài.
“Mở cửa ra ngay!”
Sơ Trừng bị tiếng đập cửa giật mình đến mức tai ong ong.
Sao cảnh này có cảm giác hơi giống bị bắt gian nhỉ?
Là một người cậu nên Dụ Tư Đình có thể đồng cảm với ông. Hắn véo vào phần thịt gầy trên eo bạn trai rồi nhắc nhở: “Em bớt bớt lại, đừng đi quá trớn.”
Sơ Trừng ngoan ngoãn đi ra mở cửa.
Cánh cửa gỗ kiên cố vừa được đẩy ra thì Giám đốc Kim đã sải bước vào, ông túm lấy vạt áo quanh cổ cậu, nóng lòng muốn bắt đầu giáo dục gia đình.
“Tối nay con đặc biệt đến đây để thị uy với cậu à?”
“Này… Cậu!” Sơ Trừng đã chuẩn bị sẵn sàng nên nhanh nhẹn lùi lại hai bước để né.
Kim Hằng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi nhìn vào văn phòng. Dụ Tư Đình đã đứng dậy gật đầu chào ông.
Sơ Trừng ở bên cạnh vẫn đang giận sôi máu, cậu vừa chỉnh lại cổ áo vừa lẩm bẩm: “Muốn vỡ nợ thì cứ nói đi.”
Cơn giận vừa nguôi của Kim Hằng lại bị cậu khơi dậy, ông gật đầu cười khẩy: “Được thôi, vậy con còn nhớ cậu nói gì không?”
Sơ Trừng nhẹ nhàng nói: “Dẫn người tới cho cậu gặp.”
“Những gì camera giám sát ghi lại không tính.” Giám đốc Kim ung dung ngồi xuống chiếc ghế mềm, ra vẻ như đang chờ đợi: “Giờ hôn lại đi.”
Vừa rồi Sơ Trừng mới ‘trên cơ’ nhiệt tình phát sóng trực tiếp, thế nhưng đối mặt trực tiếp thì cậu lại ngại, vì vậy cậu nh ỏ giọng nói: “Không được…”
Kim Hằng đột nhiên đập bàn tức giận nói: “Hôn đi!”
Sơ Trừng ngạc nhiên đến đôi vai run rẩy, nhưng từ nhỏ đến nay cậu chưa bao giờ sợ hãi Giám đốc Kim, cho dù nhìn thấy vẻ mặt u ám của ông, cậu vẫn dám tiến tới.
Cậu điều chỉnh cảm xúc, bước lại gần ông rồi mỉm cười dỗ dành: “Cậu, cậu giận hả?”
Giám đốc Kim không chịu nổi dáng vẻ này của cậu, bị chọc mà vẫn không thể nổi đoá nên đành phải thở dài: “Con phải gây sự như thế à?”
Sơ Trừng nói mà kéo dài âm cuối: “Con có gây sự đâu.”
Vẻ mặt của ông thay đổi.
Vốn dĩ ông tức giận vì cho rằng cháu trai cố tình làm vậy để trêu chọc mình, nhưng bây giờ xem ra sự việc phức tạp hơn rất nhiều.
Thấy ông ngơ ngác, Sơ Trừng nói tiếp: “Cậu nói người yêu giả cậu cũng muốn xem, bây giờ con cho cậu nhìn sự thật mà cậu không thèm tin sao?”
Giám đốc Kim tiêu hóa trong đầu một lúc, biểu cảm trên mặt đã hoàn toàn mờ đi, sau đó ông nhấc điện thoại nội bộ lên.
Giọng nói của trợ lí đặc biệt từ bên kia truyền đến: “Sao vậy sếp?”
Giám đốc Kim đáp lại bằng giọng điệu hoang mang: “Giúp tôi liên lạc với tổ chức từ thiện, ngày mai tôi phải quyên góp.”
Trợ lí đặc biệt ngơ ngác trả lời: “Hả?”
“Cậu đang làm gì vậy?” Sơ Trừng mỉm cười đưa tay ra ấn nút cúp máy cho ông.
Ông Kim lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ: “Nhà Kim với nhà Sơ sắp tuyệt hậu rồi, cậu phải cống hiến một chút cho xã hội.”
“Đó là chuyện của trăm năm sau.” Sơ Trừng chống khuỷu tay lên bàn cách cậu mình một khoảng rất gần, sau đó cười rồi nói: “Hơn nữa cậu còn chưa thực hiện được lời hứa với con.”
Kim Hằng tức giận đến muốn bật cười, trong ánh mắt sâu thẳm hiện lên những cảm xúc vô cùng phức tạp.
Nhưng Sơ Trừng chạm lên mu bàn tay của ông, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu à, việc nối dõi quan trọng đến vậy sao? Cậu không sinh con cho nhà họ Kim, ông ngoại con cũng đâu nói gì.
… Kim Hằng rất cưng chiều cháu trai, mỗi lần cậu dùng chiêu bài ông ngoại là ông lại không thể vặn lại được.
Mỗi khi Sơ Trừng lấy ông ngoại ra làm quân tiếp viện, không ai có thể làm gì được cậu.
“Ông ngoại nói mình yêu người ta sâu sắc thì mới cùng người đó sinh một đứa con. Ông không trách cậu vì nửa đời người cậu chưa gặp được ai.” Sơ Trừng dừng lại một, hai giây rồi bổ sung thêm một câu.
“Nhưng con thì gặp rồi.”
Tâm trạng của Giám đốc Kim dần dần ổn định sau khi nghe những gì cậu nói.
Dụ Tư Đình nãy giờ không nói gì bước đến, trầm giọng nói: “Ngài Kim, ngoại trừ việc không thể có con thì tình yêu giữa con với thầy Sơ chẳng thiếu gì cả.”
Kim Hằng nói không chút do dự: “Nó vốn đã chẳng thiếu thứ gì!”
“Mặc dù cậu từng chọc Sơ Trừng chuyện nó ở rể nhà giàu nhưng thực ra nó vốn không cần làm như vậy. Cho dù nó vô tình đi sai đường hay hối hận vì quyết định ban đầu của mình thì cũng không sao, sau này tất thảy nhà họ Kim và nhà họ Sơ đều là của nó.”
Khi quay sang Dụ Tư Đình, ánh mắt Giám đốc Kim lại trở nên nghiêm nghị, từng lời nói đều rất nghiêm túc: “Thầy Dụ, con có thể cho nó thứ gì mà cậu không cho được?”
“Cậu à…” Sơ Trừng không ngờ Giám đốc Kim lại đột nhiên mạnh mẽ như vậy, bởi vì khi nói chuyện với cậu, ông không bao giờ dùng giọng điệu áp bức như thế.
Dụ Tư Đình cư xử rất bình tĩnh, từ trước đến nay hắn luôn là người giỏi chịu áp lực.
“Con cũng là một người cậu, con cũng có một đứa cháu nuôi nấng như con trai nên con có thể hiểu tâm trạng của Giám đốc Kim. Con xin lỗi nhưng nếu phải trả lời câu hỏi thì có thể con sẽ xúc phạm đến cậu.”
Kim Hằng dang tay với vẻ mặt nghiêm túc như thể đang chờ xem.
Hai người này đang làm gì vậy?
Sơ Trừng vừa khuyên ông Kim xong, cậu định kéo tay áo Thầy Dụ thì đã bị đối phương ôm lấy trước.
Dụ Tư Đình lợi dụng tình thế ôm đầu cậu và hôn cậu một cách say đắm.
Sơ Trừng:!
Cứu với, này rõ là xúc phạm! Dám hôn trước mặt luôn sao?
Cảm giác lạnh lẽo trên môi khiến Sơ Trừng ngạc nhiên, đôi mắt cậu mở to vì bối rối, cậu không biết mình nên đẩy hắn ra hay nghe theo trái tim mình mà đáp lại.
Kim Hằng: …
Thằng nhóc này có vẻ tài năng nhưng cũng biết cách làm người khác khó chịu.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, không ai ở đây có thể tính được liệu nó có dài một phút hay không.
Đặc biệt là Sơ Trừng hơi thiếu oxy do não phải làm việc quá nhiều, cậu giữ ôm cánh tay Dụ Tư Đình rồi cúi người ho khan.
Đây không phải là hai người cùng nhau gây rối với cậu sao? Cuối cùng ai bị trúng đạn chứ?
Dụ Tư Đình quay lại với Giám đốc Kim đang ngồi thẳng trên ghế: “Điều con có thể hứa chính xác là những gì cậu muốn em ấy trải nghiệm, nếu cậu cho phép thì không cần bỏ ra ba mươi triệu đâu ạ.”
Kim Hằng nhìn bàn tay cháu trai đang nắm chặt tay áo của người kia, ông im lặng một lúc, hơi nhượng bộ nhưng giọng điệu vẫn kiên quyết: “Cậu sẽ để ý con.”
Cuối cùng Sơ Trừng hít một hơi, thấp giọng hỏi thầy Dụ: “Anh nói bớt bớt lại mà?”
Dụ Tư Đình trả treo: “Anh nói em bớt bớt lại, em càng bênh anh thì cậu em càng giận thôi.”
Sơ Trừng: …
Tại sao đàn ông hơn thua với nhau mà lại ảnh hưởng đến một người đàn ông khác nữa vậy?!
Bầu không khí trong văn phòng cuối cùng cũng dịu đi. Sơ Trừng đứng sau chiếc ghế mềm xoa xoa vai Giám đốc Kim một cách tượng trưng nhưng lại lén giơ ngón tay lên.
“Con có chắc khi đó cậu nói ba mươi triệu không?” Giám đốc Kim bất lực nhìn trời, trông tình hình lúc này thì có vẻ ông không muốn ra tiền lắm.
Sơ Trừng đáp lại: “Dạ chắc.”
Giám đốc Kim nhắm mắt thở dài, nghĩ đến li cà phê vừa rồi mình chưa uống, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào tách trà rỗng: “Mấy đứa dù sao cũng phải cho cậu thấy mình ra tiền xứng đáng một chút chứ nhỉ?”
“Dạ được ạ.”
Sơ Trừng hiểu ý, nhanh chóng bưng một chiếc bình ra đổ nước để pha một tách trà Phổ Nhĩ cho Giám đốc Kim. Cậu vô tình rót quá đầy khiến tách trà hơi nóng khi cầm lên.
Dụ Tư Đình lập tức giơ tay nhận lấy rồi đích thân đem đến bàn làm việc của ông, sau đó hắn nói với giọng điệu khiêm nhường: “Cậu uống trà đi.”
Cho dù Giám đốc Kim có muốn nhỏ nhen thì ông cũng thực sự không thể tìm ra lỗi nào, vậy là ông đành nhận li trà với vẻ mặt không vui.
Nhìn thấy cảnh ‘cậu thương con rể hiếu thảo’ này, Sơ Trừng lặng lẽ giơ ngón cái lên giơ ngón tay cái lên cho thầy Dụ.
Đêm đang dần tối hơn.
Giám đốc Kim cuối cùng cũng tiễn người cháu luôn khiến ông lo lắng này. Ông tựa người vào chiếc ghế văn phòng mềm mại để nhắm mắt thư giãn.
“Sếp.” Trợ lí đặc biệt còn chưa tan sở đi tới kiểm tra vết cà phê trên cổ tay áo, nhẹ giọng hỏi: “Có cần em lấy áo sơ mi sạch không?”
“Không cần đâu.” Kim Hằng xoay ghế nửa vòng: “Tôi cũng chuẩn bị về nhà rồi.”
Trợ lí đặc biệt nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi đan xen với vui mừng phức tạp của ông, sau đó cô nghĩ đến chuyện hôm nay và hỏi: “Sếp không sao chứ?”
“Không sao.” Giám đốc Kim đứng dậy thở dài: “Con lớn rồi nên quản không được.”
Trợ lí đặc biệt mỉm cười: “Vậy để em gọi tài xế đưa sếp về.”
Giám đốc Kim gật đầu, ông thẳng lưng chỉnh lại bộ suit vẫn chỉn chu trừ tay áo rồi nói: “Làm giúp tôi thêm một việc nữa.”
“Sếp cứ nói ạ.”
“Gửi thằng nhãi đó ít tiền.”