Cuối cùng Lộc Ngôn mua được hai bộ quần áo mặc hằng ngày ở tiệm, Sơ Trừng cũng chọn được một chiếc áo khoác vừa vặn.
Mọi người đã rời khỏi tiệm quần áo nhưng vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ ăn tối.
Sơ Trừng vốn định đi xem phim, nhưng khi đến trước rạp cậu lại nhận ra mấy ngày nay chẳng có phim hay gì cả.
“Hay là thử cái kia? Trông thú vị quá.” Lộc Ngôn ngẩng đầu nhìn tấm áp phích quảng cáo khổng lồ trên tầng cao nhất.
Escape room kinh dị?
Sơ Trừng nhìn rõ dòng chữ trên tấm áp phích, cậu hất cằm về phía Dụ Tư Đình đang đứng một bên: “Con nghĩ thầy ấy có đồng ý với một đề nghị to gan như vậy không?”
“Có chứ.” Lộc Ngôn nói như thể đã biết trước kết quả: “Chỉ cần thầy cũng muốn chơi là được.”
Dụ Tư Đình nắm lấy túi áo khoác lạnh lùng nhìn hai người trước mặt đang ‘bày mưu tính kế’.
Khách quan mà nói thì phân tích của Lộc Ngôn hoàn toàn chính xác.
Nếu chỉ có hai cậu cháu thì đừng hòng nghĩ tới chuyện này, nhưng vì thầy Sơ cũng đi theo nên cậu nhóc lấy ba tấm vé dễ như trở bàn tay.
Ở đây có rất nhiều escape room khác nhau, Lộc Ngôn đắn đo một hồi và chọn một ‘phó bản’ ba người với chủ đề đám cưới ma.
“Thời hạn vượt ải là hai tiếng, mọi người không được mang điện thoại vào trong, nếu có vấn đề thì vui lòng liên hệ với chúng tôi thông qua bộ đàm. Chúc mọi người khám phá bí mật vui vẻ.” Sau lời khi nhân viên giới thiệu, cánh cửa dẫn vào escape room bị đóng từ bên ngoài.
“Tối quá.”
“Mức độ kinh dị năm sao, nói thẳng ra thì là mức độ không thấy đường mới là năm sao.”
Giống như hầu hết những ngôi nhà ma ám ngoài đời thực, để tạo ra bầu không khí đáng sợ, căn phòng đầu tiên bọn họ bước vào rất tối.
Sơ Trừng bị quáng gà nhẹ, chỉ dựa vào ánh sáng từ đèn pin thì cậu không cảm thấy gì, Dụ Tư Đình thì không có hứng thú với escape room nên ban đầu chỉ có Lộc Ngôn ra tay.
May mắn thay thử thách đầu tiên của escape room là một câu đố số học đơn giản, Lộc Ngôn đã dẫn đội ra khỏi đây thành công bằng cách kết hợp giữa tư duy bằng trí óc và thử nghiệm bằng bạo lực.
Thử thách thứ hai yêu cầu đội ba người cần chia thành hai nhóm nhỏ, một người phụ trách giải đố, hai người còn lại chịu trách nhiệm chống lại ‘ác quỷ bám đuôi’.
Lộc Ngôn – người duy nhất có đầu óc ở đây, đương nhiên chủ động làm người đi trước để đội mình có thể vượt ải đúng giờ; Sơ Trừng và Dụ Tư Đình cùng nhau bước vào một hành lang tối tăm khác.
Hai người mò mẫm về phía trước, thỉnh thoảng sẽ có những NPC đứng bên cạnh để tạo nên bầu không khí rùng rợn.
Những đạo cụ cần thu thập cũng rất phù hợp với bối cảnh, chẳng hạn như chiếc đầm đỏ, tóc ướt, những chiếc đèn lồ ng giấy nhấp nháy… Trò chơi này càng làm tăng thêm những giá trị kinh dị kiểu Trung Quốc.
Cả hai người cùng đi về phía trước, Sơ Trừng phát hiện nếu không có Lộc Ngôn thì cậu lại biến thành người tiên phong.
Cậu quay người lại nheo mắt và lờ mờ nhìn thấy một bóng người thong thả bước tới, vậy là cậu hỏi: “Ủa? Sao thầy lại đi phía sau tôi? Làm gì có chuyện dps đứng trước tank?!”
Dps là tướng có chỉ số sát thương tăng theo thời gian, tank là tướng đỡ đòn.
Dụ Tư Đình hỏi lại: “Chứ sao? Thầy vào đây chỉ quan tâm thằng nhóc đó vui vẻ mà không hỏi tôi có sợ ma không.”
Sơ Trừng ngơ ngác: “Chẳng phải giáo viên Toán luôn ủng hộ tư duy lí tính sao? Chắc ai cũng là người vô thần.”
“Hai cái này có liên quan gì đâu?” Dụ Tư Đình khịt mũi, hắn vẫn bước đi một cách chậm rãi và chán chường.
Thái độ của hắn có vẻ hơi chua chát như đang ghen tị vì Lộc Ngôn được ưu ái quá mức.
“Con muốn chơi hả, lần sau nghe ý kiến của con nữa nhé.” Sơ Trừng thấy thầy Dụ ăn vạ như vậy thì nắm vai hắn đẩy về phía trước.
Hai người cùng nhau dùng ánh sáng yếu ớt của đèn pin để kiểm tra luật chơi thử thách này.
Mục tiêu của thử thách này là tránh bị ác quỷ bám đuôi, tức là không bị NPC tìm thấy; nhìn toàn cảnh thì có vẻ như nơi duy nhất người ta có thể ẩn náu là quan tài và tủ quần áo bằng gỗ.
Sơ Trừng và Dụ Tư Đình lưỡng lự một lúc, cả hai hoàn toàn nhất trí không muốn nằm trong quan tài nên quyết định chen vào cái tủ.
Hai người vừa khó khăn đóng cửa tủ thì bên ngoài đã có tiếng bước chân hỗn loạn, NPC xuất hiện làm theo kịch bản, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười kì quái.
Bởi vì tủ vốn được thiết kế chỉ để một người trốn nên không gian tương đối hẹp, hai người bọn họ lại cao nên phải đứng sát vào nhau.
Mùi hương của Dụ Tư Đình rất trong – mùi cây thông thoang thoảng khiến người ta có cảm giác thư thái.
Sơ Trừng đứng gần hắn, cậu nghe được nhịp tim rõ mồn một trong không gian vô cùng yên tĩnh này.
“Thầy sợ thật à?” Cậu vừa buột miệng thốt ra câu này, chưa kịp nói dứt lời thì đã tự phủ nhận.
Làm gì có chuyện đó? Đây chỉ là mấy trò cỏn con thôi, thế nhưng tim hắn lại đập rất mạnh và rất nhanh.
Dụ Tư Đình đáp lại: “Sợ chứ, phải làm sao đây?”
Sơ Trừng nghe được thanh âm từ trên đầu mình là biết đối phương trả lời vớ vẩn, rõ ràng trong giọng hắn xen lẫn nụ cười bình tĩnh; đáng tiếc là hiện tại ngay cả cổ cậu cũng không cử động được nên không thể ngẩng đầu lên xem vẻ mặt hắn lúc này xấu xa đến nhường nào.
Rầm…
Đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên như thể NPC đang dùng thứ gì đó đập vào cửa tủ.
Sơ Trừng chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cậu bị giật mình mà bất giác nắm chặt góc tay áo trong tầm tay mình.
Giây tiếp theo cậu cảm thấy mình được một cánh tay rắn chắc ôm lấy.
Sơ Trừng dựa ngực đối phương và ngẩn ngơ khi nghe tiếng tim đập thình thịch hai bên tai, hơi thở cậu hơi dồn dập; sự căng thẳng lẫn phấn khích kì lạ là điều cậu chưa từng trải qua trước đây.
Cảm giác này hiển nhiên không phải sợ hãi.
Dụ Tư Đình dường như đã nhận thấy sự thay đổi của người bên cạnh, hắn cười khẽ rồi trêu chọc cậu: “Ra là thầy cũng ‘sợ’.”
Sơ Trừng không nói nên lời.
Sau một loạt âm thanh chấn động, tiếng đập cửa dần dần dừng lại, ác quỷ do NPC thủ vai biến mất, đèn đỏ trong khu vực cũng được tắt đi để báo hiệu tình thế nguy cấp đã qua.
Khi hai người rời khỏi chiếc tủ gỗ nhỏ nóng bức, nhịp tim của Sơ Trừng đã ổn định hơn, không biết có phải do không gian chật hẹp thiếu không khí nên cậu cảm thấy hơi khó thở hay không.
Xoạt.
Với âm thanh như một sợi dây mỏng, cánh cửa nhỏ ở cuối đường đi mở ra, hai người đi đến không gian tiếp theo.
Ánh sáng ở đây tốt hơn nhiều, Sơ Trừng cuối cùng cũng có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh. chỉ có điều Lộc Ngôn vốn đang giải đố ở đây bây giờ lại chẳng thấy đâu.
Sơ Trừng cảm thấy lạ nên định đi tìm xung quanh, thế nhưng Dụ Tư Đình giữ cậu lại. Theo ánh mắt của đối phương, cuối cùng cậu cũng tìm ra manh mối.
Trong sảnh cưới ma quái kiểu Trung Quốc với không khí kì lạ này có cô dâu NPC mặc đầm đỏ đang ngồi ngay chính giữa, chiếc quần jeans quen thuộc lộ ra dưới gấu váy cưới.
Cứ để thằng nhóc ngồi đó.
Dụ Tư Đình liếc nhìn Sơ Trừng, cậu mỉm cười không nói gì.
Lộc Ngôn vốn định giở trò nhưng chờ hồi lâu vẫn không có ai mở khăn trùm đầu ra, xung quanh cậu cũng không có một tiếng động nào.
Hai người này dở như vậy hả? Chẳng lẽ bọn họ không nhận ra cô dâu ma chính là chìa khóa để giải mã bí ẩn?
Cậu nhóc thầm than thêm hai phút nữa, cuối cùng cậu hết chịu nổi nên cởi khăn trùm đầu ra. Lúc này, mặt quỷ Hắc Bạch Vô Thường bỗng xuất hiện ngay bên cạnh cậu.
“Trời má…” Lộc Ngôn không ngờ tới chuyện này nên sợ đến mức chửi thề, nhảy bật ra khỏi chiếc ghế gỗ.
Dụ Tư Đình tháo mặt nạ rồi giơ tay đánh vào đầu cậu: “Giữ miệng cho sạch.”
“Không phải tại hai người cố ý hù dọa con hả?!” Lộc Ngôn ôm ngực hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Sơ Trừng – Hắc Vô Thường bước tới xoa đầu đứa nhỏ, khuôn mặt bên dưới mặt nạ cười rạng rỡ: “Xoa đầu nào, không hù doạ con.”
“Ai bày trò trước? Tính toán không bằng người ta thì bắt đầu giận lẫy.” Dụ Tư Đình liếc nhìn cậu nhóc rồi nói mỉa một cậu.
“Không chơi với hai người nữa.” Đứa trẻ giận dữ ném chiếc khăn trùm đầu, đi thẳng đến thử thách tiếp theo.
Cả ba người chơi cấp cao này đều cẩn thận, can đảm, lại biết cách tự giải trí cho mình, bọn họ chỉ mất khoảng bốn mươi phút để hoàn thành escape room vốn phải mất hai tiếng.
Khi ba người đã thành công rời khỏi escape room, nhân viên cửa hàng đã nhờ bọn họ kí vào danh sách kỉ lục vượt ải.
Lộc Ngôn trực tiếp đảm nhận nhiệm vụ người đại diện, cậu ghi tên ba người lần lượt là ‘Giáo Viên Ngữ Văn’, ‘Giáo Viên Toán’ và ‘Nguyên Tố Vật Lí Phát Sáng’.
Vì những cái tên này mà Sơ Trừng cười liên tục mấy phút.
Sau hoạt động khai vị nhanh gọn, bọn họ đi ăn tối ở ngoài, sau đó dạo qua hiệu sách để tiêu cơm.
Hôm nay có một tờ rơi về sự kiện tặng sách được treo trong nhà sách, Sơ Trừng rất có hứng thú; tuy nhiên khi đến quầy tính tiền để thanh toán thì cậu được thông báo chỉ có thành viên tích điểm mới được tham gia.
“Sao bây giờ doanh nghiệp nào cũng làm thế?” Sơ Trừng bất mãn lẩm bẩm.
Dụ Tư Đình bước tới nói: “Lấy thẻ của Lộc Ngôn đi, nó thường xuyên mua sách ở đây.”
Lộc Ngôn đưa thẻ ra, trong khi nhân viên nhập mã số thành viên thì màn hình máy tính cũng hiển thị lịch sử mua sách gần nhất.
Sơ Trừng vô tình lướt qua thì thấy trong danh sách có bộ ‘Tuyển tập Sơ Lệ Ninh’ mà Dụ Tư Đình đang đọc ở nhà, hơn nữa hắn đã mua nó từ rất lâu.
Trọn bộ chín tập được chia thành ba đợt mua, đợt đầu tiên được tích điểm hồi tháng Mười năm ngoái…
Sơ Trừng kinh ngạc nhìn Dụ Tư Đình.
Thời gian còn sớm hơn nhiều so với dự đoán của cậu.
–
Đi lang thang bên ngoài gần hết ngày, cuối cùng họ cũng trở về Phồn Thiên Cảnh Uyển, cả ba người vừa thoả mãn vừa mệt mỏi chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Sơ Trừng bước vào phòng khách cất đ ĩa trái cây sấy hồi trưa; khi cầm cuốn tiểu thuyết bí ẩn trên ghế treo lên, cậu lại để ý đến cuốn tự truyện trên bàn cà phê.
Cậu cúi xuống cầm nó lên xem xét cẩn thận, nhìn những vết gấp trên trang và mức độ ‘gãy’ của gáy sách thì chắc hẳn nó đã được đọc hết từ đầu đến đuôi.
“Sao vậy?” Dụ Tư Đình đang định về phòng thì thấy thầy Sơ đứng đó hồi lâu không nhúc nhích, hắn cảm thấy hơi lạ.
Sơ Trừng quay sang hắn rồi đưa cuốn sách ra: “Không có gì, ban nãy thấy lịch sử mua sách của thành viên nên tôi tò mò tại sao thầy lại mua hết tự truyện của ba tôi?”
Dụ Tư Đình mỉm cười, bình tĩnh nói: “Tôi thấy sách của thầy Sơ rất thú vị.”
“Thầy đã đọc xong hết rồi à?”
“Gần hết.”
Sơ Trừng im lặng.
Ông bô viết những chín cuốn tự truyện, ngay cả cậu là con trai ông mà cũng chưa đọc hết, vậy mà thầy Dụ lại dành nhiều thời gian để đọc trọn vẹn.
“Vậy mà thầy còn nghe tôi kể quá chừng chuyện hồi nhỏ à?” Sơ Trừng chợt nhớ tới dịp Tết Nguyên Đàn, hai người ở Bắc Kinh ăn lê và kể về những chuyện xấu hổ thời thơ ấu cho đến tận nửa đêm.
Thầy Dụ đã đọc chín tập sách, điều này có nghĩa là hắn biết tất cả về cái tên ông nội đặt, trò đùa của Thiệu Kỷ, cây hoè trong sân, chuyện cậu buồn bã vì là đứa nhỏ nhất trong đám bạn nối khố, cả cây thước khắc từ ‘Sơ’…
Sơ Trừng nói: “Nếu tôi xem một bộ phim, sau đó nghe người khác kể lại từ đầu đến cuối thì chắc tôi chán chết mất.”
Huống chi là những cậu chuyện vụn vặt trẻ con từ thuở còn thơ ấu.
“Tôi không nghĩ vậy.” Dụ Tư Đình bình tĩnh nhìn cậu, chẳng hiểu sao ánh mắt hắn kiên định và nóng bừng.
“Tôi không muốn lúc nào cũng phải dùng ngôn từ trong sách hay góc nhìn của người khác để hiểu những người xung quanh. Tuy là cùng một nội dung nhưng tôi vẫn muốn được nghe từ chính miệng thầy, như vậy mới có cảm giác mình thực sự tham gia vào câu chuyện và khiến nó càng chân thực, ý nghĩa hơn.”
Sơ Trừng không trả lời.
Nhưng lúc này cậu thực sự cảm nhận được sự tinh tế ẩn sau vẻ ngoài lãnh đạm của Dụ Tư Đình.
“Đúng là tôi đã đọc rất nhiều về thầy Sơ hồi còn nhỏ, sau đó tôi như bị nghiện và muốn tìm hiểu thêm, bởi vì điều đầu tiên thu hút tôi chính là người đang đứng trước mặt mình.” Dụ Tư Đình nói tiếp: “Nếu thầy thấy như vậy không công bằng thì tôi rất sẵn lòng kể thầy nghe chuyện của tôi, miễn là tôi có cơ hội ấy.”
Miễn là hắn có cơ hội ấy.
Sơ Trừng cẩn thận ngẫm nghĩ những lời này, cậu cảm giác như có thứ gì đó trong lồ ng ngực mình bị hắn khiến cho rung động, sau đó nó cứ như vậy mà chẳng yên.
Dụ Tư Đình nhìn vẻ mặt ngơ ngác của thầy Sơ, hắn biết đối phương sẽ không cho hắn đáp án ngay.
Hắn không hề vội mà chỉ cười ấm áp: “Thầy trả lại cuốn sách cho tôi được không? Tối nay tôi muốn đọc.”
Hai má Sơ Trừng bắt đầu nóng lên, sau khi ngẩn ngơ một lúc, cậu ngượng ngùng giơ tay đưa lại cuốn sách.
Dụ Tư Đình chúc ngủ ngon như thường lệ rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Sơ Trừng phồng má thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu mở tủ lạnh lấy một chai nước lạnh ngắt rồi về phòng, ngẩng đầu uống hai ngụm.
–
Tác giả có lời muốn nói
Sơ Trừng (xem qua): Anh ấy chỉ muốn yêu đương với mình thôi.