Ở nhà đến hết mùng ba, Sơ Trừng đi ké xe của cậu mình về Đình Châu.Cậu không đề cập đến việc chấm dứt hợp đồng thuê nhà với bất kì ai, trước hết cậu đến công ty dọn nhà ông Kim đã thuê để huỷ kế hoạch dọn dẹp.
Vì đang là giữa năm học nên tất cả nhà ở gần Trung học phổ thông số Mười đều đã cho thuê hết, Sơ Trừng không tìm được nhà ở gần trường, mọi thông tin cho thuê lại hay thuê gấp trên mạng đều tập trung ở các khu vực ngoại thành xa xôi.
Thầy Sơ dành phần lớn thời gian trong ngày để chạy ra ngoài xem thử các khu vực xung quanh trường, cậu tập trung vào các quảng cáo cho thuê nhà trên bảng tin.
Sơ Trừng vẫn chưa tìm được nhà thì Chu Cẩn gọi điện.
“Em đang ở đâu?”
“Gần khu C Vận Thành, cả ngày em chạy phí công.”
Chu Cẩn đã sớm đoán được: “Em tìm chỗ nghỉ ngơi đi, anh qua gặp em.”
Sơ Trừng nhìn quanh thì tình cờ tìm thấy một quán cà phê đang mở, vậy là cậu hẹn gặp đàn anh ở đây.
“Một tách trà hoa cà phê.” Cậu bước vào cửa hàng chọn ngẫu nhiên một trong những loại cà phê đặc trưng.
Nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân đáp lại: “Dạ mình vui lòng đợi em một lát.”
Bây giờ vẫn chưa đến Tết Âm nên hiện tại quán không còn khách hàng nào khác, Sơ Trừng lặng lẽ ngồi bên bàn tròn nghịch điện thoại. Cậu chỉnh sửa bài đăng tìm thông tin thuê nhà trên Moments và sử dụng chức năng chặn một số người xem trước khi đăng tải.
Chẳng mấy chốc một tách cà phê nóng với latte art hình chiếc lá được đặt lên bàn.
Cùng với tiếng chuông gió đung đưa, một cơn gió lạnh từ cửa kính ùa vào.
Nhân viên duy nhất trong cửa hàng lại ngẩng đầu mỉm cười: “Chào anh, anh uống gì ạ?”
Chu Cẩn vừa bước vào nhìn menu, buổi chiều uống cà phê không ngủ được nên anh gọi một tách trà trái cây nóng rồi ngồi ngay vị trí đối diện Sơ Trừng.
“Hôm nay mới mùng năm mà sao anh rảnh vậy?” Sơ Trừng đặt điện thoại xuống rồi thắc mắc sao vợ chồng mới cưới không phải đi thăm họ hàng khắp nơi.
Chu Cẩn đáp: “Nam Nam về nhà ngoại rồi.”
Sơ Trừng đưa tay cầm chiếc cốc sứ lên nhấp một ngụm latte còn nóng, sau đó hỏi: “Anh chị cãi nhau à?”
“Đâu ra?” Chu Cẩn cau mày đáp lại ánh mắt hóng hớt của đối phương: “Anh chị mới về Đình Châu thôi, năm nay em ấy phải về quê anh đón giao thừa, lần đầu rời nhà vào ngày đoàn viên nên em ấy có lỗi vì không làm tròn đạo hiếu.”
Sơ Trừng trêu: “Không dỗ người ta làm sao làm chồng được?”
“Nhớ nhà thì dỗ kiểu gì? Anh đành để em ấy về nhà thêm vài ngày.” Giọng Chu Cẩn có hơi bất đắc dĩ, anh không nói tiếp chủ đề này mà hỏi: “Em thuê nhà sao rồi?”
Sơ Trừng nhếch môi dang tay ra, sự im lặng này đáng giá cả ngàn lời nói.
Chu Cẩn tựa vào ghế lười đáp mà không chút ngạc nhiên: “Anh đã nói em lúc này thuê nhà khó lắm nhưng em không tin, em còn không yêu cầu chủ nhà bồi thường hợp đồng.”
Nhân viên mang trà trái cây nóng đến, nói anh vui lòng uống châm rồi quay lại quầy tính tiền.
Sơ Trừng lập tức trả lời: “Phải trả lại tiền thuê cũng không dễ dàng gì.”
Chu Cẩn cầm li nhưng không đưa lên môi, anh nhìn đàn em bình thản uống cà phê rồi thở dài.
Dù sắp phải ngủ ngoài đường nhưng cậu vẫn nghĩ đến người khác, đúng là người điềm đạm không có h@m muốn gì, người bình thường nhìn cậu mà lo.
Anh dừng lại một chút mà uống một ngụm nước bằng ống hút: “Lần này em về sớm như vậy mà ông bô với Giáo sư Kim không hỏi gì à?”
“Hỏi chứ.” Sơ Trừng vốn là thuận miệng trả lời, nhưng khi nhìn Chu Cẩn, cậu chợt nhớ ra mẹ mình cũng đang theo dõi, vậy là cậu vội vàng bồi thêm một câu: “Em không có nói dối, em chỉ giấu diếm một vài chi tiết thôi.”
Chu Cẩn khịt mũi: “Nhớ đời rồi hả, chắc về nhà bị ai ‘trấn’ rồi phải không?”
Sơ Trừng không đáp.
Chu Cẩn nói tiếp: “Nhưng anh cũng đoán được là nhà em không biết, chứ mà biết rồi thì nghĩ sao lại thả em đi xem nhà trong dịp Tết lạnh căm như thế này chứ? Có khi bọn họ mua luôn một căn nhà đứng tên em.”
Sơ Trừng cười lớn rồi bày tỏ một quan điểm hoàn toàn khác: “Cho dù bọn họ biết thì cũng không có chuyện này đâu.”
Chu Cẩn nhướng mày: “Thật hả?”
“Khoan nói tới ba mẹ em, cậu em tính cách rộng rãi lắm cũng chỉ cho em đi ké xe xịn, giúp em sắp xếp phòng bệnh, thuê công ty dọn phòng, thậm chí còn ra tiền để em yêu đương, nhưng cậu chưa từng nói sẽ mua cho em một căn nhà ở Đình Châu.” Sơ Trừng trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Bởi vì bọn họ biết đây là thành phố em đã lựa chọn, em chỉ muốn để lại dấu vết của bản thân ở nơi đây, nếu không thì có khác gì nhà ở Bắc Kinh đâu.”
Sơ Trừng không phải người đạo đức giả, dù có ưu thế thì cậu vẫn cũng muốn làm người tốt và tuyệt đối không dựa dẫm vào gia đình. Cậu biết mình may mắn sinh ra trong một gia đình khá giả, không phải ai cũng sinh ra mà không phải lo lắng cho tương lai giống như cậu.
Chính vì biết điều này nên cậu càng muốn sống một cách tuỳ hứng hơn.
Cậu cầm tách cà phê nói với giọng nhàn nhã thoải mái: “Cách duy trì không khí gia đình hòa thuận và cởi mở là tôn trọng lẫn nhau. Em sẽ không làm điều gì quá đáng, bọn họ cũng sẽ không lấn lướt quá nhiều, như vậy thì con đường theo đuổi lí tưởng của em mới bằng phẳng được.”
Chu Cẩn tiếp lời: “Vậy lí tưởng của em là gì?”
Trong mắt Sơ Trừng hiện lên nụ cười sinh động, sáng ngời: “Trước mắt là sống trọn vẹn ngày hôm nay, làm được bao nhiêu thì hưởng bấy nhiêu, muốn mua gì thì mua cái đó.”
Chu Cẩn chợt tò mò vì theo anh thì Sơ Trừng quả thực là người gần như không theo chủ nghĩa tiêu dùng.
Khoan nói đến việc nhà họ Sơ rất khá giả, những học bổng lẫn tiền thưởng cậu nhận được trong quá trình học tập, trợ cấp tiền lương và chi phí sinh hoạt mà cậu tiết kiệm hàng tháng, chắc chắn cậu có một khoản tiền tiết kiệm trong tay.
Chu Cẩn ngồi thẳng người rồi hỏi: “Nói thật đi, em có tiền đúng không?”
Sơ Trừng lại hỏi ngược lại như không hiểu: “Đàn anh đang nói tiền gì ạ?”
“Tiền của em còn có mục đích sử dụng với chủng loại khác nhau hả?” Chu Cẩn nhìn cậuvới vẻ mặt khó hiểu.
Sơ Trừng nói đùa: “Tất nhiên rồi, nếu một ngày nào đó anh Xuyên bị bệnh vì thức khuya hoặc cần được ghép gan ghép thận gấp thì chắc chắn em sẽ có tiền cho cậu ấy vay.”
Chu Cẩn lại cười một tiếng: “Em mong người ta khoẻ mạnh đi.”
Sơ Trừng nhún vai mỉm cười rồi chỉ vào bảng giá hộp bánh quy yến mạch ăn kèm cà phê rồi đổi giọng: “Món ăn vặt này trông ngon, xét theo mức lương của em thì lại hơi đắt.”
“Gọi đi, anh mời.”
“Cảm ơn đàn anh.”
Chu Cẩn làm mặt ‘em coi như anh không hỏi’ và nhận được lời cảm ơn chân thành từ đối phương.
Bánh quy ở tiệm không phải mới nướng, người bán hàng lấy một chiếc hộp ra khỏi tủ đưa cho họ.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề vẫn dừng lại ở việc thuê nhà. Sơ Trừng nghe nói giảng viên và nhân viên không phải người địa phương có thể đăng kí ở kí túc xá tại trường, thế nhưng từ khi cậu đi làm là nơi này đã hết chỗ.
Chu Cẩn tiết lộ: “Quy hoạch xây dựng khu chung cư dành cho công nhân viên của trường đã được xem xét và phê duyệt nhưng còn chưa biết mùa quýt nào mới được sửa sang lại. Hồi trước anh ở đó một thời gian ngắn là dọn ra ngay, nếu em có xin vào được thì có khi cũng ở không quen.”
Thủ tục thì rắc rối, môi trường thì tệ.
Sơ Trừng hiểu ra: “Dạ em hiểu rồi, em không trông mong gì nữa nên đành phải an phận đi tìm nhà thôi.”
Cậu cúi đầu nhìn vào điện thoại của mình, bài đăng của cậu đã có khá nhiều bình luận. Đa số bình luận đều là nói chuyện phiếm, chỉ có Lộc Ngôn gửi một thông báo cho thuê nghiêm túc kèm theo một bình luận.
[Lộc Ngôn: Con thấy cái này trên bảng quảng cáo lối vào khu dân cư, không biết đã cho thuê chưa.]
“Chín mươi lăm mét vuông, hai phòng, đường Song Dương.” Chu Cẩn tình cờ nhìn thấy tin nhắn trả lời từ bạn chung, anh đọc thông báo: “Phồn Thiên Cảnh Uyên, chà… Anh nhớ có người sống ở đó.”
“Dụ Tư Đình.” Khi Sơ Trừng trả lời, ngón tay của cậu đã bấm phím quay số theo thông tin liên lạc.
Thời gian có hạn nên Sơ Trừng thẳng thắn hẹn đối phương đến xem nhà trong vòng một giờ nữa, Chu Cẩn cũng phải đến chỗ mẹ vợ để đưa cô Thẩm về nên bọn họ không đi cùng nhau.
Mấy chữ ‘Phồn Thiên Cảnh Uyển’ thường xuyên hiện lên bên tai và trong mắt Sơ Trừng, nhưng hình như đây là lần đầu tiên cậu đích thân đến đây.
Khi bắt taxi đến nơi cậu mới nhận ra người mình vừa gọi không phải là chủ khu nhà, mà là nhân viên môi giới được đối phương ủy thác.
Nam nhân viên môi giới mặc đồng phục màu xanh đậm, thái độ rất nhiệt tình khi nhìn thấy Sơ Trừng: “Chào anh ạ, em là nhân viên môi giới khu Phồn Thiên Cảnh Uyển, anh gọi em là Tiểu Lâm là được.”
“Chào em.” Sơ Trừng lễ phép gật đầu.
Tiểu Lâm giới thiệu ngắn gọn tình hình chung của căn nhà cho cậu.
Căn hộ một phòng khách, hai phòng ngủ ở Song Dương giống hệt như những gì ghi trong thông tin cho thuê. Sau khi bàn giao chìa khoá, chủ nhà chỉ ở đây tầm năm rưỡi rồi không ở nữa, căn nhà được trang bị đầy đủ nội thất, có thể dọn vào ở ngay.
Sơ Trừng xem kĩ cách bố trí lẫn trang trí ngôi nhà, trong lúc này Chu Cẩn còn gọi video để giúp cậu tham khảo.
Đây là tiểu khu cao cấp nhất thành phố, nó cách trường học và nhà cũ của Sơ Trừng không bao xa. Mọi thứ về ngôi nhà này đều khá tốt, ngoại trừ giá cao với yêu cầu của chủ nhà là phải đặt cọc hai tháng, sau đó trả sáu tháng tiền thuê nhà.
“Em biết biết tiền thuê nhà ở đây cao hơn thu nhập hằng tháng của em nhưng sau khi thực sự xem rồi thì em vẫn thấy như bị dao đâm vào tim.”
Sơ Trừng đang tựa vào bậu cửa sổ, tay cầm điện thoại di động trò chuyện đùa giỡn với đàn anh, cậu không nhận thấy vẻ mặt của người bán hàng phía sau đã thay đổi.
Suy nghĩ một lúc, Sơ Trừng chủ động nói với Tiểu Lâm, cậu thấy đây có vẻ không phải lần đầu đối phương đưa người thuê đến xem nhà nên muốn nhờ cậu ta giúp hỏi chủ nhà xem có thể trả tiền thuê theo quý hay không.
Suy cho cùng thì một lần đặt cọc hai tháng và trả sáu tháng tiền nhà phải đến hàng chục nghìn, dù là bất kì khách nào thuê thì cũng sẽ áp lực.
“Cái này chắc chắn không được.” Tiểu Lâm kiên quyết trả lời, thái độ hơi thiếu kiên nhẫn của cậu ta rất dễ nhận ra.
Sơ Trừng vẫn luôn bao dung với người khác, cậu chỉ nghĩ nhân viên đang trút giận vì ngày nghỉ Tết mà phải tăng ca, cậu không để ý nhiều, hỏi tiếp: “Em hỏi qua rồi à?”
Sắc mặt Tiểu Lâm vẫn rõ ràng không vui: “Tất nhiên, không có chủ nhà nào sống ở đây cần tiền thuê nhà gấp, nếu gặp phải người thuê không có điều kiện tài chính thì bọn họ thà bỏ qua chứ không làm phước.”
Sơ Trừng hơi ngạc nhiên, sau đó cậu mỉm cười: “Anh hiểu rồi.”
Nhà ở đây không cho người nghèo thuê.
Cuộc gọi video của cậu với Chu Cẩn vẫn chưa ngắt kết nốt, người đầu dây bên kia lập tức phàn nàn: “Cái quỷ gì vậy? Thuê ở đây mấy năm là trả đủ tiền y hệt mua đứt một căn nhà mới, sao lại gọi là ‘làm phước’ được? Nhân viên môi giới mà kiêu căng quá nhỉ? Coi chừng sau này bên phía quản lí bất động sản cũng không coi trọng người thuê như em, thôi em chạy ngay đi.”
“Không chạy.” Sơ Trừng không hề tức giận vì bị xúc phạm, cậu nói với giọng điệu bình thường: “Em vẫn chưa kiểm tra căn nhà.”
Hai người vừa nói chuyện không mấy vui vẻ rời khỏi phòng, Tiểu Lâm dường như nhận ra việc kinh doanh sẽ không thành công, tâm trạng của cậu ta đương nhiên không tốt như lúc mới gặp.
Sơ Trừng nhận ra nhưng cậu không để trong lòng, cậu bình tĩnh hỏi: “Nghe nói Phồn Thiên Cảnh Uyển chia làm hai khu, Nam Uyển và Bắc Uyển; bên Bắc Uyển toàn là hai phòng ngủ một phòng khách hoặc ba phòng ngủ hai phòng khách, Nam Uyển là một phòng ngủ một phòng khách hoặc căn hộ diện tích lớn. Bình thường em phụ trách bên nào nhỉ?”
Tiêu Lâm nhìn cậu một cái rồi thành thật đáp: “Em phụ trách Nam Uyển.”
Sơ Trừng mỉm cười: “Thật sao? Vậy anh nhờ em dẫn đi loanh quanh khu này lâu như vậy cũng ảnh hưởng công việc của em, cảm ơn em đã vất vả.”
Nhân viên môi giới nghe vậy hơi giật mình nhưng cậu ta chỉ cảm thấy mình gặp phải một quả hồng mềm khá dễ xử lí, cậu ta không nói thêm gì nữa, đang định rời đi thì lại nghe thấy đối phương lên tiếng.
“Mình qua Nam Uyển đi.” Sơ Trừng quay đầu vui vẻ nói: “Anh muốn xem thử biệt thự ở Phồn Thiên Cảnh Uyển trông như thế nào, tốt nhất là em giới thiệu chi tiết giúp anh mấy điểm đặc biệt ở nơi này.”
…
Người bán hàng đang định di chuyển chân thì dừng lại.
–
Thời gian trôi qua, hoàng hôn dần trở nên tối hơn.
Do đã quá thời gian tan ca, nhân viên bán hàng mặc đồng phục màu xanh đậm bước ra khỏi biệt thự dành một gia đình với vẻ mặt u ám.
Sơ Trừng đút hai tay vào túi áo khoác cotton và chậm rãi theo cậu ta ra ngoài.
Chu Cẩn trong tai nghe của cậu thở dài: “Không phải chứ… Em nghĩ sao mà để cậu ta dẫn đi xem hai căn biệt thự với cả căn hộ diện tích lớn vậy? Em còn kết bạn WeChat rồi kêu người ta gửi bản vẽ nhà cho em nữa chứ, em xem kĩ như vậy khiến anh nghĩ em muốn mua rồi đó.”
Sơ Trừng nheo mắt lại.
Nghĩ gi ấy à? Nghĩ tới chuyện không tiêu tiền.
Chu Cẩn khâm phục: “Với tố chất tâm lí của em mà chỉ làm giáo viên thì thật đáng tiếc. Hôm nay coi như em được mở mang tầm mắt, nhìn cận cảnh căn biệt thự rộng bốn trăm tám mươi mét vuông, đủ tư liệu sống để tối năm mơ rồi đấy.”
Tiểu Lâm đi ra trước còn đang đứng bên đường, thấy Sơ Trừng đến gần, cậu ta kiên nhẫn hỏi: “Hai căn nhà này phù hợp với nhu cậu của anh không?”
Sơ Trừng cúp điện thoại với đàn anh rồi bình tĩnh gật đầu: “Không tệ.”
Sau đó cả hai vừa đi dọc hành lang nội khu Nam Uyển vừa nói chuyện.
Cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Thầy Sơ!”
Sơ Trừng nghe thấy tiếng động thì quay lại tìm người, đúng là thấy ngay bóng dáng con trai lớn, cậu kinh ngạc tới gần: “Con về hồi nào? Thầy tưởng con đi chơi tới mùng tám chứ?”
Chuyện này ấy à, Lộc Ngôn cười sờ lên sống mũi thản nhiên nói: “Con mệt nên về sớm đó.”
Sơ Trừng không để ý, cậu nhìn quanh rồi hỏi: “Con sống ở đây à?”
Lộc Ngôn gật đầu rồi giơ tay chỉ vào một tòa nhà gần đó: “Con với cậu ở tầng hai, thầy Sơ có đến xem ngôi nhà con nhắc tới không? Sao rồi thầy?”
Sơ Trừng mỉm cười dịu dàng, liếc sang một bên: “Nhân viên ở đây hình như thấy nhà không phù hợp với thầy.”
Lộc Ngôn ngừng cười và nhìn sang: “Hả? Thế nghĩa là sao?”
Tiêu Lâm mặc dù không biết Lộc Ngôn, nhưng cậu ta làm ở đây đã lâu nên hiểu rõ những vị chủ nhà Nam Uyển là những người cậu ta không thể đắc tội.
Sắc mặt cậu ta tối sầm, tim đập thình thịch.
Nhưng Sơ Trừng cũng không đề cập nhiều mà chỉ cảm ơn lần nữa: “Vậy là thầy phải phiền người ta đưa thầy đi thêm một chuyến tới Nam Uyển; khó cho em quá, để anh cân nhắc.”
Tiểu Lâm hơi ngượng ngùng gật đầu rồi rời đi như đang chạy trốn.
Lộc Ngôn nghi ngờ hỏi: “Vậy ngôi nhà đó sao rồi?”
Sơ Trừng cười đáp: “Hơi đắt một chút, nếu không bán giá cao thì không tới mức còn sót lại thế này đâu.”
Cho thuê ngắn hạn thì không sao, nhưng đặt cọc hai tháng và trả tiền sáu tháng thì quá tuỳ tiện rồi.
“Nhưng môi trường đây thực sự rất tốt, nếu chịu cho thầy đặt cọc và trả một tháng thì thầy chắc chắn sẽ dọn đến đây sống một thời gian.”
Nghe cậu nói vậy, Lộc Ngôn trầm ngâm rồi nói: “Dạ… Cả khu Phồn Thiên Cảnh Uyển, căn nhà duy nhất mà thầy có thể chi trả hằng tháng chắc chỉ có tầng một của tòa nhà này thôi.”
“Người giàu cũng có một vị thần dễ tính vậy sao?” Sơ Trừng nhìn khung cảnh gọn gàng, trang nhã trong khu vườn tầng trệt qua lớp kính sáng, đồ đạc trang nhã được bày biện trong khung cửa sổ từ sàn đến trần: “Sân cũng tuyệt vời quá, thầy rất muốn ở đây nhưng không có thông tin cho thuê.”
“Cái này dễ mà thầy?” Lộc Ngôn đưa tay bấm chuông mà không cần suy nghĩ: “Thầy nói chuyện thẳng với ‘vị thần’ này là được rồi.”
Sơ Trừng vội ngăn lại: “Này thầy nói đùa thôi.”
Đứa trẻ này là một người phái hành động, sao có thể nói là làm ngay chứ? Đây là khu Nam Uyển, toàn bộ tòa nhà là những căn hộ sang trọng có diện tích hai trăm hai mươi mét vuông, Sơ Trừng chắc chắn sẽ không thuê nơi này.
May mắn thay chuông cửa chỉ reo một lần và không khiến chủ nhà chú ý.
Lộc Ngôn cười nói: “Con chọc thầy thôi, tầng này không có ai cả.”
Sơ Trừng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng…
Giây tiếp theo Lộc Ngôn lại duỗi ngón cái ra chỉ vào hộp nhận dạng thông minh.
Tích… Mở khoá thành công.
Kèm theo lời nhắc nhở bằng giọng nói điện tử của phụ nữ, cánh cửa đen tuyền bật mở từ trong ra ngoài.
Lộc Ngôn ngẩng đầu nhìn bậc thang đá trắng tinh lạnh lẽo, nghẹn ngào kêu lên: “Cậu ơi, xuống đây đi, thầy Sơ có việc muốn gặp cậu.”
–
Tác giả có lời muốn nói
Sơ Trừng: Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi phải làm gì?
Lộc Lộc: Con với cậu sống ở tầng hai nhưng điều đó không có nghĩa là cậu con không mua luôn tầng một.