Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 18




Trò chuyện với Dụ Tư Đình thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của Sơ Trừng.

Có lẽ vì tư duy của hắn cũng trẻ trung, thức thời, lại biết tìm kiếm điểm chung và bỏ qua những bất đồng quan điểm nên bọn họ nói chuyện cực kì hợp ý.

Dành cả ngày hôm nay với Dụ Tư Đình, Sơ Trừng dễ dàng nhận ra thầy Dụ thường ngày không phải là người cứng nhắc. Hắn là người cởi mở, tự do, thậm chí còn có tính cách phóng khoáng tột cùng.

Nếu không gặp nhau ở nơi làm việc thì có lẽ bọn họ sẽ càng hợp nhau hơn.

Mãi đến khi bọn họ ăn xong nồi canh cá nhỏ mà ông chủ đi ra ngoài hóng chuyện cũng chưa về. Trong lúc này, một vị khách khác đã đạp xe tới cửa.

Người này hẳn cũng là khách quen, anh ta mở tủ lạnh lấy lon bia uống, lúc đi ngang qua bàn ăn còn tò mò liếc nhìn.

“Ông Triệu sáng tạo ra món gì mới à? Mùi thơm quá.”

Sơ Trừng thân thiện đáp: “Anh ấy nấu canh ăn ngon lắm.”

“Canh cá hả?”

“Ừ đúng rồi.”

Nhận được câu trả lời, du khách kia ngửa đầu uống một ngụm bia lớn, sau đó chắp ngón tay và nói với vẻ hiểu biết: “Hừ, anh ta chỉ có hai sở thích là đạp xe với câu cá thôi, có mở quán ăn thì cũng nấu được bao nhiêu món đâu.”

Sơ Trừng hơi tò mò: “Vậy quán ăn của anh ấy…”

“Anh ta không sống bằng quán ăn đâu.” Đối phương có lẽ đạp xe mệt mỏi nên không vội rời đi, anh quen cửa quen nẻo kéo ghế ngồi bên cạnh bọn họ rồi kể chuyện về ông chủ.

“Nghe nói ông Triệu hồi trẻ là kĩ sư công nghệ ô tô đi làm suốt mười năm mà không mua nhà hay xe, anh ta tiết kiệm được một khoản là thôi việc, sau đó dùng tiền xây quán này để nghỉ hưu sớm. Anh ta cũng là người đam mê đạp xe đi chơi khắp trời nam biển bắc, đến khi rảnh rỗi lại cung cấp cho những phượt thủ một nơi dừng chân.”

Đây thực sự là một cuộc sống viên mãn.

Sơ Trừng nghe xong trầm ngâm: “Lương kĩ sư chắc phải cao lắm.”

Nếu là giáo viên cấp thấp như cậu thì có khi cả đời vẫn phải gom góp tiền nhỉ?

Du khách kia mím môi: “Nhưng mà mệt lắm, vất vả lắm. Ông Triệu chịu không nổi, có lần còn phải nhập viện nữa đấy, nếu không thì ông ấy chẳng đi tới quyết định này đâu.”

Dụ Tư Đình ngồi đối diện hiểu ý ‘nhìn người ta rồi nhìn lại mình’ của thầy Sơ, hắn chợt nói: “Chăm chỉ nâng cao chức danh nghề nghiệp thì chế độ hưu trí sẽ tốt hơn.”

“Ừ,” Sơ Trừng bị thuyết phục, mấy giây sau cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó, cậu kinh ngạc nhìn Dụ Tư Đình: “Hả?”

Sao lại nói đến mình thế này?

Dụ Tư Đình mỉm cười, lông mày thả lỏng không nhắc đến chủ đề này nữa. Cả hai người đều không nói gì và lắng nghe những câu chuyện của phượt thủ kia.

Những cuộc gặp gỡ trên cung đường đạp xe đều chóng vánh, tiếng mưa bên ngoài ngớt dần, ba người trò chuyện, nghỉ ngơi thêm một lúc rồi ra ngoài tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Một cơn mưa trong veo trên núi vắng làm đậm thêm sắc màu của vạn vật, không khí ẩm ướt vô cùng trong lành: mùi đất đặc trưng ​​hòa quyện với mùi cây dã hương và các loài cỏ cây không rõ nguồn gốc trên núi khiến lòng người thoải mái.

Sơ Trừng đứng trong sân hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại cảm nhận làn gió mùa thu mát lạnh mà không khỏi thở dài: “Thích thật đấy, tôi cảm thấy cơ thể như trẻ ra mấy tuổi.”

“Thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo cũng tốt nhưng nó không có tác dụng trẻ hóa đâu.” Dụ Tư Đình lau nước mưa trên yên xe nghiêm túc nói: “Đó là vì thầy còn trẻ.”

“Đó là biện pháp tu từ nói quá, giáo viên dạy Toán khắt khe thật.” Sơ Trừng bắt kịp hắn, cậu mỉm cười rạng rỡ.

Mặt đất vừa mưa vẫn trơn trượt, vì lí do an toàn nên cả hai dắt xe từ từ trên con đường hơi gập ghềnh; đi cạnh nhau như thế này lại càng có nhiều cơ hội trò chuyện hơn.

Nhìn người kia quen thuộc với thung lũng trước mặt, Sơ Trừng hỏi: “Thầy Dụ có thường xuyên đi du lịch không?”

Dụ Tư Đình trả lời ngắn gọn: “Tôi chỉ đi khi có thời gian thôi.”

“Đúng rồi, trông thầy cứ như đã ngắm bằng hết các danh lam thắng cảnh ấy.” Sau một thời gian dài tiếp xúc với đại ca, Sơ Trừng cũng đã học được ngón nghề ‘độc miệng’ của hắn: “Nhưng tôi sống nhàm chán lắm. Vì tư duy hạn hẹp nên mới thật lòng choáng ngợp trước khung cảnh tầm thường này, điều này cũng chẳng đáng ngạc nhiên.”

Dụ Tư Đình nghe trong lời nói cậu có ý trêu đùa nhưng cũng không để ý, hắn đáp: “Thầy đâu có như thế.”

Sơ Trừng kể: “Thầy không biết bạn cùng phòng của tôi hồi còn đi học thích ru rú trong nhà thế nào đâu. Bọn họ thường dành thời gian để nghiên cứu văn học hoặc chơi game online, mà có chơi gì cũng được max cấp. Bọn họ chỉ có chờ cập nhật phiên bản mới thôi chứ không có chuyện không chơi được.”

Dụ Tư Đình nghe đến đây thì hơi trợn mắt: “Vậy là thầy mới là người học hư hả?”

“Ừ, nói thật thì bọn tôi cũng có cùng sở thích…” Sơ Trừng cười tươi rồi thẳng thắn thú nhận: “Nhưng kể chi tiết chắc thầy không có hứng nghe.”

Tuy cậu nói như vậy nhưng Dụ Tư Đình bên cạnh vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

Lá sung dâu và lá phong đỏ bị mưa quật trải dài trên mặt đất phủ lên thung lũng bộ quần áo mới lộng lẫy. Hai người đi được một đoạn, đường trở nên bằng phẳng nên bọn họ lại lên xe đạp đi quay về theo tuyến đường ban đầu.

Sau khi quay lại bãi đậu xe, Dụ Tư Đình tháo găng tay đi xe đạp, tháo bánh xe và đóng cốp xe lại. Hắn sợ nồi canh của ông Triệu không thể lấp đầy cái bụng của Sơ Trừng nên lấy thêm ít đồ ăn vặt để ở ghế trước.

“Thầy Dụ, nếu mệt thì để tôi lái một đoạn cũng được.” Sơ Trừng ngồi vào ghế phụ, dừng lại động tác thắt dây an toàn và quay đầu sang một bên: “Mặc dù mua xe không nổi nhưng tôi vẫn có bằng lái xe.”

“Không cần đâu.” Dụ Tư Đình cúi đầu điều chỉnh thiết bị trên màn hình điện tử thản nhiên trả lời: “Nếu thật sự lo lắng chuyện tôi mệt mỏi lái xe thì thầy có thể nói chuyện với tôi trên đường về để giám sát.”

Sơ Trừng thấy trên mặt hắn không có vẻ mệt mỏi thì nhếch khóe miệng: “Ừ, vậy tôi sẽ kiểm tra đột xuất.”

“Được rồi đi thôi.”

Dụ Tư Đình đánh tay lái ra khỏi con đường thung lũng, lái xe vẫn êm như lúc mới đến.

Con đường này ít người qua lại, càng về tối càng yên tĩnh và hầu như không có phương tiện nào khác trong tầm mắt, vậy nên người ta có thể sử dụng đèn pha tùy thích.

Dụ Tư Đình cứ nhìn chằm chằm mảng trắng xoá phản chiếu trên con đường phía trước. Hắn tập trung lái xe, nhưng lại chợt cảm thấy bên tai quá yên tĩnh, thế là hắn nhìn sang bên cạnh.

Chàng trai vừa mới nói sẽ giám sát toàn bộ chặng đường về đã quấn mình trong áo khoác ngủ ngon lành, xương hàm dưới đẹp đẽ khẽ động khi chiếc xe chạy qua mà cậu cũng không hề hay biết.

Dụ Tư Đình thực sự cạn lời, hắn đành đóng cửa sổ bên phải lại để bạn đồng hành khỏi bị cảm lạnh trong gió đêm lạnh lẽo.



Sơ Trừng quả thật rất mệt, cậu ngủ vừa sâu vừa lâu, khi cậu mở mắt thì xe đã vào đến Đình Châu.

“Dậy rồi à?” Giọng điệu của Dụ Tư Đình gần như giống như lúc sáng, nhưng câu tiếp theo lại là: “Thầy có hài lòng với kết quả giám sát không?”

Sơ Trừng không khỏi bật cười trước khi tỉnh hẳn.

“Đừng ngủ nữa, thu dọn đồ đạc đi, sắp về đến nơi rồi.” Dụ Tư Đình vừa nói vừa lái xe đến khu nhà Vận Thành.

“Cảm ơn thầy Dụ đã mời tôi đi chơi, thầy về rồi nhớ tính toán chi phí nhé.” Sơ Trừng mặc áo khoác, xách ba lô rồi xuống xe trước cửa khu nhà.

Bíp…

Sơ Trừng vừa đi được vài bước thì phía sau bỗng có tiếng còi ô tô.

Sơ Trừng bối rối quay lại.

Dụ Tư Đình hạ cửa sổ xuống để đưa cho cậu tuýp thuốc mỡ cậu đã sử dụng: “Thuốc có vẻ có tác dụng nên trên đường không thấy thầy bị ngứa nữa, thầy mang về đi.”

“Cảm ơn.” Sơ Trừng mỉm cười nhận lấy và cúi xuống vẫy tay với hắn qua cửa sổ: “Chúc thầy nghỉ lễ vui vẻ.”

Dụ Tư Đình gật đầu: “Ừ.”

Sơ Trừng lại xoay người đi vào.

Cậu về đến nhà thì thấy cửa phòng Chu Cẩn đã đóng lại, hẳn là anh đang nghỉ ngơi nên cậu im lặng tắm rửa rồi về phòng ngủ.

Cậu lấy chiếc điện thoại di động cả ngày không đụng đến trong ba lô. Thấy cuộc gọi nhỡ của Từ Xuyên, cậu vừa dọn giường vừa bấm gọi lại.

“Ái chà, người mất tích đã trở về, tôi còn định chờ hai mươi bốn tiếng nữa sẽ báo án.” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

“Tôi bỏ có mấy cuộc gọi nhỡ của ông thôi mà? Làm gì tới mức đó.” Sơ Trừng bật loa lên để vừa trả lời vừa làm việc riêng.

Từ Xuyên nói đùa: “Anh hai ơi cả ngày nay rồi, từ sáng tới tối điện thoại anh cứ tự động ngắt do mạng yếu; em còn sợ anh bị bắt cóc đưa xuống khe núi nào đó.”

Sơ Trừng hừ nhẹ: “Đúng là xuống khe núi nhưng tôi tự nguyện đi.”

“Gì, ngày nghỉ không ở nhà tận hưởng cuộc sống mà chạy ra ngoài chơi, hẳn là có bạn mới rồi.” Là bạn cùng lớp với Sơ Trừng trong bảy năm, Từ Xuyên quá hiểu cậu chàng này.

Mặc dù bình thường lười biếng nhưng cậu lại rất dễ hòa nhập, chỉ cần ‘hợp cạ’ là có thể làm đủ thứ ngay.

“Không hẳn là bạn mới.” Lời nói của anh Xuyên khiến Sơ Trừng suy nghĩ: “Tôi chợt nhận ra đồng nghiệp mà lúc trước tôi không thích ấy, quen biết rồi thì thấy tính cách cũng không tệ lắm.”

“Ủa thì mọi người làm quen với nhau như thế mà?” Từ Xuyên không hề để bụng: “Giống như lần đầu gặp ông với trưởng nhà kí túc xá, tôi còn tưởng là hai chàng trai vui vẻ rộng lượng toả nắng.”

“Nói gì vậy trời?” Sơ Trừng lập tức vặn lại, cậu cũng không quên tự khen mình: “Không biết trưởng nhà thế nào chứ anh Xuyên, ông có thể tin tưởng bạn cùng phòng của mình – tôi là người hiền lành, tích cực, đầy nghị lực.”

Nếu quen biết cậu chưa lâu thì có lẽ sẽ bị vẻ ngoài ngây thơ này đánh lừa, nhưng Từ Xuyên ở đầu bên kia điện thoại thậm chí còn không hề nhúc nhích lông mày.

“Ông nói vậy rồi liệu mười nghìn linh hồn vô tội đã hi sinh trên đấu trường vì công việc mới của ông không thuận lợi có nghe thấy không?”

Sau khi luyện tập thư giãn, Sơ Trừng hiển nhiên đang rất vui, vậy nên cậu bắt đầu thề thốt: “Từ hôm nay trở đi tôi sẽ là một giáo viên Ngữ văn trưởng thành và có thể tự giải quyết cảm xúc của mình?”

Từ Xuyên ý nhị cười nhếch mép.

Sơ Trừng không để ý tới anh, cậu duỗi cơ rồi nói: “Rồi, tôi đi chơi núi cả ngày mệt rồi nên đi ngủ sớm đây, không nói nhảm với ông nữa.”

“Ừ.” Anh Xuyên ở đầu dây bên kia chắc chắn chỉ đang chơi game nên đáp cho có.

Sơ Trừng rất hiểu lịch trình hằng ngày của Tiến sĩ Từ: buổi sáng anh thường quá bận rộn và chỉ có thời gian lên mạng vào ban đêm; kệ anh ta, cậu cúp máy trước.

Ban nãy ngủ trên xe khá lâu nên Sơ Trừng chỉ mệt chứ không buồn ngủ. Cậu nằm nghiêng trên giường lướt điện thoại để xem hôm nay mình đã bỏ lỡ tin tức gì.

Quả nhiên trong Tổ Bộ môn của trường có thông báo mới về công tác học tập.

[Thống kê điểm thi tháng đã được công bố, giáo viên và học sinh có thể đăng nhập vào app quản lí của trường để xem. Sau kì nghỉ lễ, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên phó chủ nhiệm tiến hành liên lạc để họp tổng kết, chuẩn bị họp phụ huynh. Cuối cùng, xin chúc các thầy cô một ngày Quốc Khánh vui vẻ!]

Số liệu thống kê được hoàn thành nhanh như vậy, có vẻ một số giáo viên đang thực sự đã tăng ca.

Sơ Trừng chỉnh màn hình để vào ứng dụng, sau đó cậu nhấn vào chức năng truy vấn điểm trên cổng thông tin của giáo viên.

Hệ thống hiển thị một dòng chữ nhỏ: Chào mừng thầy Sơ Trừng! Thầy có thể xem điểm lớp [11/7].

Sau khi nhấn nút ‘Xác nhận truy vấn’, giao diện bắt đầu nhấp nháy.

Điểm trung bình các môn học lớp 11/7:

[Ngữ văn] Xếp hạng: 9

[Toán học] Xếp hạng: 1

[Tiếng Anh] Xếp hạng: 1

[Vật lí] Xếp hạng: 1

[Địa lí/Sinh học/Hóa học/Chính trị] Xếp hạng: 1

?

Sơ Trừng kinh ngạc.

Đây không còn là thông báo thành tích nữa nữa mà là mối đe dọa tr@n trụi!

Các câu hỏi trong đề thi Ngữ văn rất dễ, trả lời cả đề là dư sức; đề thi toán thì như Tu La tràng, các học sinh thi mà phải vò đầu bứt tai.

Thế mà thành tích lại như thế này!

Thi cử thế này thì còn phải họp tổng kết riêng với giáo viên chủ nhiệm, liệu Dụ Tư Đình có buông tha cho cậu không?

Sơ Trừng nhìn chằm chằm mấy dòng số liệu trong năm giây, một luồng nhiệt không rõ dâng lên trong lồ ng ngực như thể một giây tiếp theo cậu sẽ nôn ra máu.

Cậu bất ngờ nhớ đến lời hứa trưởng thành vừa rồi với anh Xuyên, lập tức bật dậy khỏi giường vội vàng xem lại tất cả sổ soạn bài và phản hồi về giáo án trong tháng qua.

Nếu trước khi đi học không tìm ra nguyên nhân và giải pháp thì thứ tiếp theo cậu phải gửi cho đại ca không phải thư nặc danh, mà là đơn từ chức!



Tác giả có lời muốn nói

Đại ca ở nhà vừa tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ (xem kết quả):

Toán vẫn cần phải luyện tập thêm, tiếng Anh cần phải học thuộc bài, Vật lí cần phải nắm vững kiến thức, Địa lí cũng phải học thêm… Ồ, Ngữ văn có tiến bộ.

[Mấy môn khác luôn đứng top nhưng Ngữ văn thì hạng 10.jpg]