Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 57: Phiên ngoại vườn trường




“Bất chấp mưa to để cầm ô che cho người ta hai giờ đồng hồ, trời ạ, cậu cũng quá liều mạng rồi đấy.”

Trong quán trà sữa trước cổng trường, bạn cùng phòng Hà Thi Lam nghe Khương Nghiên kể chuyện hôm qua cô bất chấp thời tiết đến Học viện Cảnh sát bên cạnh, vinh quang che ô cho Lục Lẫm trên bãi tập, vẻ mặt khó tin.

“Không phải trước đây cậu không có hứng thú với bạn nam, chỉ thích mân mê bảo bối của cậu à.”

Bên bàn tròn, Khương Nghiên đang tháo lắp ống kính máy ảnh, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào: “Anh ấy cũng là bảo bối của tớ.”

Hà Thi Lam chậc chậc hai tiếng: “Cậu thật sự đã trao tâm hồn nhỏ bé cho học bá trường bên cạnh rồi.”

Khương Nghiên mở ảnh chụp sinh viên Học viện Cảnh sát trước đây cho Hà Thi Lam xem: “Cậu có thể tìm thấy anh trai học bá trong hàng anh trai này không?”

Hà Thi Lam ghé lại gần, sau khi nhìn kỹ hình, chỉ vào Lục Lẫm bên cạnh Tiểu Uông: “Mặt mũi đoan chính, ngũ quan sáng sủa, hai mắt sáng ngời có thần, phúc tinh Cao theo chính là anh ấy!”

Khương Nghiên vỗ vỗ đầu cô ấy: “Chẳng lẽ là mù?”

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn hiện lên tin nhắn của Lục Lẫm.

Đàn em Khương Nghiên đáng yêu:

Chào em, anh muốn chính thức mời em tám giờ tối mai cùng anh đi ăn tối, địa điểm gặp mặt là trước cổng trường Đại học Truyền thông, địa điểm ăn cơm do em quyết định, được không?

Bạn trai anh Lục Lục.

“Cái đệt...”

Hà Thi Lam khó tin nói: “Tin nhắn hẹn hò mà cũng viết thành như vậy, mấy anh trai bên cảnh viện đều có gu này hả?”

Khương Nghiên nhìn tin nhắn, vui sướng nói: “Chúng tớ bây giờ vẫn chưa quen thuộc mà, đến khi thật sự chính thức có lẽ sẽ khác, anh ấy cũng không phải người tùy tiện.”

“Vâng vâng vâng.” Hà Thi Lam kéo dài giọng: “Anh ấy cái gì cũng tốt hết.”

Vì thế Khương Nghiên đáp lại:

Học trưởng Lục Lẫm kính yêu:

Chào anh, em đồng ý lời mời ăn tối của anh, em sẽ đến đúng giờ hẹn, địa điểm ăn cơm thì sau khi gặp chúng ta thảo luận tiếp, được không ạ?

Bạn gái Nghiên Nhi

Sau khi Khương Nghiên soạn xong tin nhắn, Hà Thi Lam thò qua đề nghị: “Hai chữ kính yêu này, không bằng đổi thành thân yêu đi?”

“Như vậy có thể quá thân mật hay không.”

“Thân mật con khỉ, các cậu là bạn trai bạn gái cơ mà.”

“Được rồi.” Khương Nghiên xóa hai chữ kính yêu đi, đổi thành thân yêu, gửi đi —–

Trái tim nhỏ đập thình thịch thình thịch, sau khi gửi thành công, cô vội vàng đặt điện thoại xuống, không dám nhìn, che mặt ôi ôi thật lâu, ngượng ngùng chết mất.

Hà Thi Lam nhìn cô, cười hỏi: “Cậu thật sự thích như vậy à?”

“Cậu nói thử xem.”

Hà Thi Lam cười cười: “Cậu đừng quá vui mừng, bây giờ các cậu còn cách nhau một khoảng, chưa quen thuộc, nhìn qua sương mù ai cũng thấy tốt đẹp, có hợp hay không, còn phải đợi sau này bên nhau mới biết được.”

Cô ấy nói vậy cũng có chỗ đúng.

“Cậu phải tin tưởng mắt nhìn người của tớ chứ, cho dù sau này thật sự ở bên nhau, anh ấy nhất định vẫn là người tớ yêu nhất!” Khương Nghiên vô cùng chắc chắc.

Vì buổi hẹn hò ngày mai, đêm đó cô mất ngủ đến tận khuya.

Sáng sớm hôm sau, trời mùa đông rất lạnh, nhiệt độ không khí rất thấp, khi báo thức của Khương Nghiên vang lên, cô chợt hắt xì ba cái.

Vừa ngồi dậy, cơn chóng mặt ập đến, mũi cũng không thông khí, cực kỳ khó chịu.

Thấy cô vẫn ăn vạ trên giường không dậy, bạn cùng phòng Hà Thi Lam bò lên lan can cửa sổ cạnh cô, duỗi tay sờ trán của cô, rồi sờ của mình.

“Hình như bị cảm rồi.”

“Vậy thì tốt, có lý do rồi, cậu giúp tớ xin phép thầy giáo nhé.” Khương Nghiên khàn giọng, ngã thẳng tắp xuống giường.

Buổi trưa Hà Thi Lam quay lại cho ôc uống thuốc cảm, xế chiều cô tiếp tục ngủ, trong lòng tự nhủ ngủ thẳng đến tối chắc là đỡ hơn nhiều, buổi hẹn hò đầu tiên của cô và Lục Lẫm, nhất định phải tràn đầy tinh thần đến buổi hẹn.

Cô yên tâm ngủ, vì uống thuốc cảm, giấc ngủ này vô cùng nặng nề, vô cùng sâu, mơ mơ màng màng, ngay cả tiếng đi lại, tiếng nói chuyện của các bạn cùng phòng cũng trở nên xa xôi như đến từ một thế giới khác.

Giấc ngủ này của rất sâu rất nặng, chìm đến đáyvực sâu thẳm, sau đó lại bay bổng, bồng bềnh trôi không biết đến phương trời nào.

Khi cô tỉnh lại, đã là mười một giờ tối.

Từ trên giường ngồi dậy, Khương Nghiên cầm điện thoại lên theo bản năng, trên màn hình hiện lên vài tin nhắn, vài cuộc gọi nhỡ.

Chết, chết rồi!

Tay cô run rẩy mở tin nhắn.

19: 40: Anh đến rồi, em cứ từ từ ra ngoài, không cần phải vội vàng đâu.

20: 15: Ừm? Chắc là anh không hẹn sai thời gian nhỉ.

21: 00: Em có việc bận, không nghe được điện thoại à?

21: 40: Ký túc xá cấm đi lại vào ban đêm, anh về trước đây, tạm biệt.

Hai chữ cuối cùng kia, làm Khương Nghiên sợ đến mức hồn vía lên mây.

Cô thật sự toi rồi, cô để Lục Lẫm chờ trước cổng trường suốt hai giờ đồng hồ, bây giờ đang là trời đông giá rét, nhiệt độ bên ngoài hạ thấp xuống dưới 0 đôk...

Cô vừa đau lòng, vừa sợ.

Chắc là anh giận rồi.

Chắc là giận thật rồi, nếu đổi lại là cô cũng sẽ tức giận, lần đầu tiên hẹn hò lại cho người ta leo cây, tin nhắn không trả lời điện thoại không nhận, hại người ta đợi lâu như vậy, làm sao có thể không tức giận được!

Cô vội vàng gọi cho Lục Lẫm, nhưng lại có giọng nói nhắc nhở, đối phương đã tắt điện thoại.

Đúng rồi, bây giờ đã là mười một giờ đêm, xưa nay sinh viên Học viện Cảnh sát làm và nghỉ ngơi đều có quy luật, lúc này chắc là anh đã sớm ngủ rồi, trường anh quy định đi ngủ phải tắt điện thoại.

Khương Nghiên vội vàng soạn một tin nhắn xin lỗi, tin nhắn chưa kịp gửi đi, lại bị cô xoá bỏ.

Một mẩu tin nhắn có thể nói rõ điều gì, không bằng ngày mai trực tiếp đi tìm anh, gặp mặt giải thích sau đó xin lỗi, hẳn là anh sẽ hiểu.

Nghĩ đến Hà Thi Lam đã nói, bọn cô bây giờ chưa quen thuộc lẫn nhau, tính cách thật sự phải tiếp xúc lâu mới có thể hiểu rõ, nếu như anh không chịu nghe cô giải thích, không chịu hiểu, có lẽ bọn họ đúng là thích hợp.

Khương Nghiên không phải kiểu thích một người sẽ bỏ qua tất cả. Phần lớn cô sẽ suy nghĩ rất bình tĩnh rất lý trí.

Không bằng ngày mai gặp anh rồi hẵng nói.

Khương Nghiên lại nằm xuống giường, ngủ mơ màng.

Sáng sớm hôm sau, cô vội vã chạy tới Học viện Cảnh sát, Tiểu Uông gửi thời khoá biểu buổi sáng của Lục Lẫm cho cô, chín giờ bốn mươi anh sẽ tan lớp.

Khương Nghiên tìm đến phòng học Tiểu Uông gửi cho, đúng lúc chuông tan học vang lên.

Lục Lẫm chậm rãi đi ra khỏi phòng học, mặc một bộ đồng phục màu đen tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Thấy anh, lòng dũng cảm trước nay chưa từng có của cô trong nháy mắt tan thành mây khói, anh nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc, Khương Nghiên hơi chột dạ, chần chừ không dám tiến lên.

Lục Lẫm cùng bạn bè ôm bóng rổ đi tới cuối hành lang, đến khi đi ngang qua người cô, bạn anh còn dùng tay khuỷu tay chọc chọc anh, bĩu môi nhắc nhở.

Lục Lẫm liếc cô một cái, không tỏ vẻ gì.

Khương Nghiên đi lên trước, khẽ gọi anh: “Anh Lục Lục.”

Lục Lẫm dừng bước, ném quả bóng rổ trong tay cho bạn. Mọi người huýt sáo, la hét om sòm rời đi, để lại hai người là anh và cô, khoảng cách không xa không gần.

Khương Nghiên chần chừ một lát, lấy hết can đảm đi đến trước mặt anh, Lục Lẫm lại đi trước một bước.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một lượt, sau đó cởi áo khoác của mình ra phủ lên người cô, nghiêm chỉnh thắt lại dây áo, trùm kín cả người cô.

“Em mặc váy không lạnh à?” Giọng anh vẫn trầm thấp như trước.

Khương Nghiên lắc đầu, dưới ánh mắt sáng quắc của anh, cô lại khẽ gật gật đầu.

“Sau này tới gặp anh nhớ mặc nhiều một chút, không cần lo làm đẹp.”

Khương Nghiên cúi đầu nhìn chân váy và giày da của mình: “Em biết rồi.”

“Hôm qua anh đã gọi điện thoại cho em, anh rất lo lắng, lo lắng đến mất ngủ.”

Khương Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Anh Lục Lục, anh... Không tức giận à, lần đầu tiên hẹn hò em lại để anh leo cây.”

“Ban đầu em không nhận điện thoại cũng không trả lời tin nhắn, anh rất tức giận, sau khi về phòng bạn bè nói, con mẹ nó em chỉ chơi đùa anh thôi, anh lại càng tức giận.”

Khương Nghiên vội vàng lắc đầu, không nhịn được kéo ống tay áo của anh: “Không đâu, làm sao em có thể...”

“Anh nằm trên giường thao thức thật lâu, suy nghĩ rất nhiều, cảm giác em không phải cô gái như vậy.”

Khương Nghiên thở phào nhẹ nhõm.

“Anh tin tưởng vào mắt nhìn người của mình.” Lục Lẫm nhìn Khương Nghiên: “Hôm qua em gặp phải điều gì vậy?”

Khương Nghiên mạnh dạn lại gần anh hơn một chút: “Em uống thuốc cảm nên ngủ cả ngày, ngay cả chuông điện thoại cũng không nghe được.”

Nghe vậy, Lục Lẫm lại cuốn áo chặt hơn một chút cho cô.

“Bị cảm mà em còn mặc ít như thế.”

Khương Nghiên cúi đầu cười trộm: “Vì em muốn gặp anh lúc đẹp nhất chứ sao.”

“Không cần đâu.” Lục Lẫm nói: “Chỉ cần em khoẻ mạnh là anh thích rồi.”

Lời này tuy chất phác, nhưng Khương Nghiên lại có cảm giác bị trêu chọc, sắc mặt cũng không khỏi ửng hồng.

Dường như quá mức rõ ràng, Lục Lẫm ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Em còn sốt không?”

Khương Nghiên đỏ mặt nói: “Không phải anh sờ thử là biết rồi sao?”

Lục Lẫm giơ tay định xoa cái trán của cô, lại bị cô đè tay xuống.

Cô nắm chặt ống tay áo của anh, kiễng mũi chân ghé sát vào anh.

Lục Lẫm mất vài giây để phản ứng lại, anh hiểu ý của cô, sắc mặt thoáng hồng, anh cúi đầu dùng mi tâm của mình nhẹ nhàng chạm vào cô.

Da thịt ấm áp tiếp xúc trong thoáng chốc, hai người đều không kìm lòng được khẽ run lên.

“Vẫn hơi nóng.” Anh rũ mắt, giọng điệu có chút mất tự nhiên.

Trong kòng Khương Nghiên cuồn cuộn như trứng gà trong nước sôi, cô khẽ “Vâng” một tiếng.

“Anh cùng em đến bệnh viện khám một chút nhé.”

Khương Nghiên liên tục xua tay: “Không cần đâu ạ, không phải anh định đi đánh bóng với bạn bè à, em tự đến bệnh viện cũng được.”

Lục Lẫm vẫn kiên quyết: “Em là bạn gái của anh, chuyện của em là lớn nhất.”

“Dạ.” Khương Nghiên cúi đầu, khóe miệng không kìm được nở nụ cười, lại cố gắng kiềm chế.

Chuyện của em là lớn nhất.

Nghe đi nghe lại, sao mà dễ nghe đến thế.

“Vậy... Mình đi thôi.”

“Vâng.”

Hai người ra khỏi toà nhà dạy học, đi về phía cổng trường.

Thỉnh thoảng gặp bạn học của Lục Lẫm phát ra tiếng cười ẩn ý, từ trước đến nay, Khương Nghiên chưa từng xấu hổ, vậy mà đoạn đường ngắn ngủi này cô lại đỏ mặt không ngừng.

“Lục Lẫm, bạn gái à?”

“Ừ, bạn gái.”

Lục Lẫm không hề do dự, thản nhiên thừa nhận.

Sương mờ giăng khắp lối, bông tuyết rơi rải rác trong rừng nhỏ, hai người càng đi càng gần, tuyết trắng xoá phủ đến cuối đường, mười ngón tay của họ siết chặt lấy nhau, khó mà chia lìa.

—– Toàn văn hoàn —–