Kẻ có tiền như đôi vợ chồng trước mặt này thì thủ đoạn có thừa, không thể nào vô duyên vô cớ hướng kiểu người như Khương Vân mà cúi đầu, chỉ có thể là bị ép buộc tới đây nếu không sẽ không ra hạ sách thế này.
Hồi tối thứ bảy Lục Niệm Chi có nhắc qua Tần gia bên kia sẽ lén lút gặp nàng, mà Tần Mậu Viễn cùng Triệu Mẫn Nhã sau khi đến thành phố C lại đi tìm nàng, trước sau không tới lại ngay lúc này, cũng quá trùng hợp đi.
Chuyện này có thể lý giải được chuyện trước mắt là đối với Tần gia, điểm mấu chốt là Lục Niệm Chi.
Tần gia không quan tâm Khương Vân có phối hợp hay không, có thể lại quậy lên hay không, bọn họ có rất nhiều biện pháp đem sự việc áp chế xuống.
Đương nhiên cái gọi là quậy lên ở đây chỉ là theo ý nghĩ của bọn họ, trên thực tế ngay từ đầu Khương Vân đã không hề nháo lên, phát hiện Tần Chiêu ngoại tình là vậy, nói lời chia tay cũng thế, đến cuối cùng nàng vẫn luôn không làm gì lớn chuyện, thậm chí cũng không nói cùng bọn Hà Dư chuyện này.
Hai người họ tới cửa tìm nàng đơn giản chính là không thể đả thông được Lục Niệm Chi bên kia nên muốn xuống tay từ chỗ của nàng.
Hai vợ chồng kia hiểu biết cách làm người của Lục Niệm Chi, cũng biết rõ ràng chuyện đêm đó, biết Lục Niệm Chi nếu không thật sự bị chọc giận sẽ không làm như vậy.
Đường này đi không thông thì phải tìm đường khác, biện pháp khác, mà Khương Vân chính là điểm đột phá dễ đối phó nhất.
Khương Vân tiếp tục nói: "Nói như vậy hai vị cũng chuẩn bị không ít đi, nếu tôi có ý đồ kia khẳng định sẽ nói ra rõ ràng".
Nàng nhìn nhìn Tần Mậu Viễn lại chuyển sang Triệu Mẫn Nhã, làm như hiểu rõ hoàn toàn mà nói: "Hiện tại không phải là không thể giải quyết mấy vấn đề này, chỉ là về sau ông lão bên kia sẽ phi thường khó chịu.
Hai vị tự mình ra mặt, tự hạ thấp thân phận tới chỗ chật hẹp này hơn phân nửa là không muốn dựa theo ý ông lão mà muốn tự mình giải quyết thỏa đáng, chuyện lớn biến thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không".
Đồng lứa Tần Mậu Viễn ở Tần gia không phải chỉ có mình hai vợ chồng ông ta, mà mấy người cừng lứa với Tần Chiêu cũng không ai nói gì, để hai người này chịu cúi đầu nói trắng ra là liên lụy lợi ích của họ ở Tần gia nên mới tới đây.
Nói xong, Triệu Mẫn Nhã không còn khách khí như vừa rồi, bà ta trên dưới đánh giá Khương Vân một phen, giống như lần đầu tiên trong tám năm chân chính xem xét người trước mặt, trước kia bà ta đã xem nhẹ Khương Vân rồi.
Triệu Mẫn Nhã eo lưng thẳng tắp: "Khương tiểu thư nếu nguyện ý thì thật tốt, mọi chuyện đều có thể thương lượng".
Khương Vân nói: "Tôi không có bản lĩnh đó".
Triệu Mẫn Nhã không nói, nhìn nàng.
"Nói chuyện mồm mép tôi không miễn cưỡng, nói cái khác đi", Khương Vân tự mình hiểu lấy tình huống mà nói.
Triệu Mẫn Nhã là người gặp qua sóng to gió lớn, biết cái gì gọi là lạt mềm buộc chặt, lập tức nói: "Cô nói điều kiện đi".
Ở trong lòng bà ta, có thể Khương Vân cùng trước kia chẳng có gì thay đổi, chung quy là kiểu người như vậy.
Khương Vân không chút nào động tâm: "Các người xem trọng tôi rồi".
Tần Mậu Viễn đứng một bên trực tiếp nói: "Cô lần trước phân chia được 400 vạn nhỉ?".
Hai người họ cái gì cũng đã điều tra qua.
"Đó là tài sản chung của tôi cùng Tần Chiêu", Khương Vân thản nhiên nói.
Triệu Mẫn Nhã phối hợp với chồng mình, có nét khinh thường hỏi: "Khương tiểu thư mới đi làm bốn năm, đến bây giờ cũng chỉ là một phó giám đốc, lấy đâu ra 400 vạn tài sản chung?"
"Ý tứ của hai người là tôi không thể có nhiều tiền như vậy", Khương Vân nói, không cần đối phương đi châm chọc, nàng tự mình nói ra: "Cũng đúng, chỉ dựa vào tôi thì không ra số tiền đó thật".
Nhưng vừa dứt lời, nàng càng thêm thẳng thắn mà nói: "Nhưng tôi mặc kệ hai vị nghĩ như thế nào, vẫn luôn không chịu thừa nhận tôi như thế nào đi nữa thì tôi chính là cùng Tần Chiêu trải qua tám năm, tiền đó cũng dựa vào tôi và cô ấy cùng nhau kiếm.
Tuy rằng phần đầu tư không đứng trên danh nghĩa tôi nhưng tiền tôi đi làm kiếm được cũng ở trong đó, phân chia nhiều ít gì cũng là tôi và Tần Chiêu thỏa thuận cùng nhau, giấy trắng mực đen ký tên rõ ràng, các người nếu có gì dị nghị có thể tìm Tần Chiêu hỏi một chút.
Nếu vẫn cảm thấy không hài lòng thì chúng ta có thể dựa vào pháp luật để giải quyết".
.
Đam Mỹ Hay
Tần Mậu Viễn đối với đoạn tình cảm này trước sau đều ôm thái độ phản đối, vốn không thể chịu được mà trước mắt nghe đến mấy lời như thế này lập tức tức giận xanh mặt.
Triệu Mẫn Nhã cũng giận, đặc biệt là sau khi nghe được nửa đoạn lời nói sau.
Nhưng phần đáng giận hơn còn ở phía sau, Khương Vân sẽ không chừa mặt mũi cho hai người tới cửa này, có chút lời phải nói dứt khoát đỡ phải lần sau lại đôi co cãi cọ.
"Hai vị đêm nay tới đây bất quá là muốn đem cục diện rối rắm đẩy cho tôi, lời nói trước sau ý tứ đều là tôi sai, tốt xấu gì các người cũng nói thành sai.
Tôi hiện tại cũng không có cái gì để giải thích, chỉ là những việc này rốt cuộc là do ai khơi ra, ai làm rối, các người trở về hỏi Tần Chiêu một chút xem, hỏi cả Hứa Tri Ý nữa.
Tới chỗ tôi cũng vô dụng, tôi không hiểu chuyện tranh đấu lợi ích của các người, cũng không có hứng thú dây vào, chưa từng bàn điều kiện với các người".
"Hơn nữa không phải các người từ trước tới nay đều khinh thường loại người như tôi sao.
Tìm tôi thì hạ thấp các người rồi, tôi có thể làm gì? Sao tôi có thể giúp gì cho các người được chứ".
"Tôi chỉ là một người thật bình thường, các người có thời gian không bằng đi làm chuyện đúng đắn đi, đem Tần Chiêu quay về thành phố S tìm ông lão so với tìm tôi còn tốt hơn".
Nàng chưa bao giờ nói chuyện như thế với hai người họ, đây là lần duy nhất.
Trước đây là bởi bận tâm Tần Chiêu, hiện tại thì không sao hết, không cần lo âu về sau, nghĩ gì thì nói vậy, không cần nghĩ nhiều.
Tần Mậu Viễn cùng Triệu Mẫn Nhã đã quen sống trong nhung lụa nào từng chịu qua cục nghẹn này, ngay cả trước mặt ông lão cũng chưa từng bị trào phúng như vậy.
Triệu Mẫn Nhã nhìn Khương Vân, nhất thời tìm không ra lời nói đáp trả, vẫn đang duy trì hình tượng phu nhân, nghẹn một lúc lâu chỉ nói một câu: "Khương Vân cô nói cái gì vậy?"
Khương Vân trả lời: "Ý tứ của tôi thật sáng tỏ, bà Triệu hẳn là nghe hiểu được".
Triệu Mẫn Nhã nghẹn tới mặt đều đỏ, bà ta bực bội trong lòng nhưng lại không dám như người đàn bà chanh chua chửi đổng la lối khóc lóc, chỉ có thể cật lực chịu đựng, duy trì phẩm giá chính mình.
"Chúng ta là đặc biệt tới đây muốn cùng cô thương lượng hòa hảo mà cô lại là cái dạng này..."
Khương Vân lần nữa đánh gãy lời bà ta: "Tần Chiêu biết hai người tới đây tìm tôi sao?"
Triệu Mẫn Nhã nghẹn lời.
Tần Chiêu là một người kiêu ngạo như vậy, thà rằng cùng Lục Niệm Chi trở mặt cũng muốn Lục Niệm Chi nhận thua, sao có thể tới nhờ Khương Vân tìm Lục Niệm Chi nhờ vả.
Tất nhiên là không biết rồi.
Khương Vân nói: "Tôi có thể gọi hỏi cô ấy một chút, cùng nhau ba mặt một lời".
Triệu Mẫn Nhã nghẹn, nghiễm nhiên là tức giận muốn chết.
Bà ta còn muốn nói gì đó lại bị Tần Mậu Viễn bên cạnh quát bảo ngưng lại: "Im miệng!"
Triệu Mẫn Nhã bị rống, sửng sốt.
Tần Mậu Viễn chịu không nỗi loại thẳng thắn như vả vô mặt thế này, rõ ràng là nếu tiếp tục hạ thấp hơn nữa cũng không có kết quả càng không thể để Triệu Mẫn Nhã mất mặt như vậy, ông ta sắc mặt âm trầm, bộ dáng tùy thời đều có thể phát tác, thoạt nhìn rất đáng sợ
Ông ta trực tiếp đứng lên, một đôi mắt sáng quắc như chim ưng nhìn Khương Vân chằm chằm, một bên kéo Triệu Mẫn Nhã tới bên cạnh một bên nén giận trầm giọng nói: "Khương tiểu thư tự giải quyết cho tốt".
Khương Vân vẫn đang ngồi ở sô pha không nhúc nhích, nghe ông ta nói vậy mắt cũng không chớp, vững vàng bình đạm mà nói: "Đi thong thả".
Tần Mậu Viễn cùng Triệu Mẫn Nhã đi rồi.
Khởi động xe, thực nhanh rời đi ngõ An Hòa.
Nghe tiếng vang bên ngoài, qua vài phút Khương Vân mới ngã lưng tựa vào sô pha, có chút mệt.
Thể xác và tinh thần nàng đều mệt rả rời, kỳ thật nàng không muốn ứng phó những người này.
Đêm nay ánh trăng treo trên bầu trời, nhiều ngôi sao nhấp nháy điểm xuyến.
Đường phố xa xa từng tốp năm tốp ba người đi đường, nơi nơi đều bình yên..