Tân Giới

Chương 9: Cán đích hơn cả mong đợi




Thiên Minh tặc lưỡi nhìn cái cửa ra phia trên, phải cao tới mười thước mà hắn lại nhảy không tới chỉ cách hơn một thước mới đau chứ. Nhìn xác con súc vật thử lang bên cạnh hắn hung hăng đá một đá, tại đồ khốn này mà hắn mắc kẹt ở đây nửa canh giờ rồi.

Nhớ lại lúc nãy con thử lang hung hăng tấn công, hắn liền lấy một thanh đoản đao trong nhẫn trữ vật ra đe dọa con yêu thú kia. Thử lang thấy hắn có đoản đao nhất thời có chút e dè nhưng vẫn thận trọng tiến tới. Thấy thử lang vẫn chậm rãi tiến đến hắn liền lui sâu về trong hang bỡi lẽ cửa hang đã bị yêu thú chặn lại không thì hắn cũng đã bỏ chạy từ lâu. Đang phân vân có nên bóp ngọc giản hay không thì đắng sau hắn dẫm phải cái hố trũng xuống thì phải, chỉ thấy nửa bàn chân khônh có bám đất, hắn quay đầu lại nhìn xem là địa hình nào. Thấy hắn phân tâm con thử lang kia liền vồ tới hai chân trước chồm lên ngực đẩy hắn về phía sau. Mà đằng sau đen nỗi là cái hố sâu hơn mười thước. Chẳng hiểu lúc rơi xuống sao mà hắn từ dưới lại lộn ngược lên trên con thử lang, lúc rơi xuống vận hên sao lại gọi tên hắn lần nữa khi đoản đao găm vào tử huyệt của thử lang. Rõ ràng lão tặc thiên đang trêu đùa mình mà.

Gần nửa canh giờ loay hoay vẫn không thể ra được hắn đã thực sự nản lòng. Xung quanh không có gì kê lên cao được, hắn thử trèo lên vách hang nhưng không có chỗ bám. Thật sự uất ức mà, lôi ngọc giản kia ra rồi lại cất vào ba bốn lần, hắn thực sự không biết xoay sở ra làm sao. Tức giận hắn cầm đoản đao chém vào vách đá, một khối đá vỡ ra, vách đá lõm vào một mảng. Trong mắt hiện lên tia vui mừng, phải rồi sao hắn lại ngu thế không biết, hắn nhanh chóng lấy đoản đao khoét từng lỗ mục đích làm chỗ bám để leo ra. Sau một hồi hì hục vừa khoét vừa leo hắn cách lối ra tầm năm thước, rướn người nhảy một cái cả thân đã lên trên bề mặt lúc trước. Không quên lấy diệp mao thứ này hắn bỏ cả tính mạng mình để đổi cớ sao phí phạm, tất nhiên cái vỏ ốc kỳ bí kia hắn cũng thu vào. Ba chân bốn cẳng chạy, mong sao còn kịp thời gian.

... Lại thêm nửa canh giời trôi qua, từ lúc xuất phát tới giời đã gần tới ba canh giờ, tiểu Minh vẫn chưa có về đích. Phạm Thu Hằng đôi mắt vô hồn, thất thần nhưng tận sâu bên trong vẫn tồn tại một tia hi vọng nhỏ nhoi.

Hai lần đứa trẻ gần đây nhất về đích là hai lần nàng như bị dao đâm vào tim, giờ chỉ còn lại hai người chưa về, dù không muốn nhưng những suy nghĩ tiêu cực vẫn cứ xuất hiện trong đầu nàng, nếu lỡ không may nó về sau cùng thì sao, chẵng lẽ lại để nó chết, nàng không khỏi đau lòng nước mắt lại lã chã. Một bên Trần Thiên Hạo lẳng lặng đứng nhìn, hắn biết giờ có nói gì cũng vô ích, mong sao tên hài tử kia mau chóng về đích. Các nhà xung quanh sớm đã nhận ra công tử trưởng môn chưa có về, cũng muốn lại hỏi thăm nhưng lại sợ đắc tội với nhà còn lại, đứa trẻ còn lại là cháu của Hà trưởng lão, gia đình bên kia cũng sớm suy sụp, đặc biệt mẹ đứa trẻ kia đã quỵ xuống nền đất thều thào trong miệng hai tiếng " con ơi".

- Ra rồi.

Một giọng nói vui mừng vang lên, toàn bộ ánh mắt hướng về phía trong rừng tuy nhiên không ai không khỏi ngạc nhiên. Hai thân ảnh cùng ra với nhau, chính xác là Thiên Minh đang dìu một đứa trẻ tập tễnh đi ra khỏi rừng, rất nhanh gia đình hai đứa chạy tới không thèm quan tâm kết quả ôm chầm lấy hai đứa trẻ. Thiên Minh hắn chưa kịp nhìn xem có bao nhiêu đứa về đích rồi thì đã bị một thân ảnh ôm chầm lấy. Mùi hương nhè nhẹ, cảm giác mềm mại này chỉ có thể là mụ mụ hắn. Hắn cảm nhận được mụ mụ hắn đang khóc, vội vàng an ủi.

- Mẫu thân hài nhi đã về đích cớ sao người lại khóc. Người phải vui mới đúng chứ?

- Ngươi xem ngươi làm ta lo lắng dường nào ngươi mà có mệnh hệ nào làm sao ta sống tiếp được.

Mâu thân hắn nghẹn ngào nói, dường như nhớ ra điều gì chợt hỏi hắn.

- Ngươi sao lại như vậy? Cũng không ý thức được câu hỏi có vấn đề hắn hiểu rõ mẫu thân ám chỉ điều gì. Đang định trả lời thì nghe thấy tiếng ba ba hắn nói.

- Hai người các ngươi giải thích vì sao lại đi cùng với nhau? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Câu hỏi này cũng là vấn đề thắc mắc của tất cả mọi người ở đây, ai cũng chăm chú nhìn vào hai đứa trẻ đợi câu trả lời. Tiểu Minh nói.

- Thưa ba lúc nãy con trên đường đi thì gặp Hán sư huynh đang mắc kẹt trong ảo trận lại bị thương nên con đã giúp huynh ấy ra và dìu về đây ạ.

- Ngươi nói láo. Là ngươi mắc trong ảo trận ta vì giúp ngươi mà bị thương nên ngươi phải dìu ta về đây.

Đứa trẻ tên Trần Hán kia vội vàng nói, trên mặt nét uất ức như bị vu oan thật sự. Tiểu Minh nhấy thời cứng giọng vị Hán sư huynh này bình thường chơi với hắn rất tốt sao bỗng dưng lại, bất ngờ ập tới khiến hắn không nói được gì càng làm cho người xung quanh nghi ngờ hắn, dù sao tuổi tác và tu vi của hắn không thể bằng vị Hán huynh kia. Mẫu thân của hắn vội dục hắn.

- Ngươi tên kia nói có phải sự thật không?

- Không phải. Là con cứu huynh ấy thật mà.

- Ngươi nói dối là ta cứu ngươi.

- Là ta.

Hắn vội cãi, lần này là chuyện tính mạng đâu có thể đùa. Mọi người ở đây cũng không biết xử trí thế nào, về bên nhà của Hà lão trưởng cũng không dám làm gì quá mức nếu đổi lại là nhà khác có lẽ đã sớm to tiếng nhưng đây là tộc trưởng, họ không giám làm càn. Chợt Thiên Tam lão lão đứng ra phía trước, hỏi hai đứa. - Ta có câu hỏi này muốn hỏi hai ngươi, các ngươi lấy giấy ra ghi kết quả rồi đưa lại cho ta. Thứ nhất vì sao các ngươi phá được trận và thứ hai là đặc điểm nào giúp các ngươi nhận ra điểm mấu chối phá trận. Được rồi các ngươi ghi kết quả đi, gia đình yêu cầu tránh xa ra cả.

Mọi ngươi nhất thời hiểu được dụng ý của Tam lão trưởng, một trong hai đứa bị ảo trận vây khốn tức là không thể phá trận. Mà không biết phá trận đau có thể không nhìn thấy khí người kia phá. Xem ra câu hỏi này chưa chắc đã thành công. Năm phút sau hai tờ giấy được nộp lên cho lão trưởng, xem kỹ hai tờ giấy lão bình tĩnh nói.

- Xem ra người nói dối là Hán nhi bên phía Hà lão trưởng rồi.

Vốn tin tưởng vào nhân phẩm Thiên Tam lão trưởng nên Hà lão trưởng chỉ chắp tay hỏi.

- Xin Tam lão giải thích vì sao như vậy cho ta hiểu rõ.

Thiên Tam lão trưởng cười cười đưa hai tờ giấy ra rồi nói. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Bên phía Hán nhi chỉ nói phá vỡ một tảng đá và ra ngoài còn lý do vì sao thì không nói được. Còn Minh nhi chỉ ra tảng đá đó là trận kỳ, sỡ dĩ phát hiện ra vì tảng đá không có rêu, tách biệt với khung cảnh xung quanh nên nó nghi ngờ.

Nói đến đây thì tất cả mọi chuyện đã được sáng tỏ, hắn bị mẫu thân ôm chầm lấy, không khỏi nghẹn ngào nhưng thực sự trong thâm tâm rất là hạnh phúc. Cách đó không xa tiểu Hán cúi gầm mặt xuống, mẫu thân hắn sớm đã ngất xỉu, nhìn vẻ mặt Hà trưởng lão cùng đám con cháu không ai kìm nổi thương tâm. Cũng không ai trách Tần Hán ca, đối mặt cái chết ai mà không muốn bám víu lấy tia hy vọng nào đó. Cũng không ai dám chúc mừng nhau vì thế khác gì cười trên nỗi đau người khác, tất cả mọi người trầm ngâm và rất nhanh đều thu xếp xong các việc nhỏ còn lại bay ra khỏi cánh rừng hướng về từ đường trần gia, sau đó cũng không chần chừ mà chia tay nhau ai về nhà nấy. ... Tối đến trong phòng Linh tỷ hắn đã sớm sai người điều chêa thuốc bà tự mình mang đến. Hắn vẫn bô lô ba la kể cho Linh tỷ về hành trình của hắn, thậm chí còn kể láo một quyền đánh chết yêu thú nhập yêu kỳ trung kỳ đỉnh phong nữa chứ. Ngay cả thành yêu kỳ hắn còn giết được nữa là nhập yêu kỳ hắn không khỏi tự sướng trong lòng. Linh tỷ thì không phải nói rồi, thấy hắn sát ngạch mà vẫn không quên hái thuốc cho mình thì sớm đã ngọt ngào trong lòng, cũng chẳng thèm quan tâm hắn nói láo gì đều tin hết. Trời đúng là mù quáng mà, nhưng mà rồi Linh tỷ lại hỏi hắn một câu rất ư là liên quan đến cái hắn kể.

- Ngươi lần trước nói sẽ lấy ta là thực chứ?

Hắn vốn đang chém hăng say ai ngờ Linh tỷ hỏi câu này làm hắn ngậm miệng luôn, bình thường hắn bá đạo là thế nay cũng có lúc bị người ta dồn vào thế bí. Mà Linh tỷ lấy hết dũng khí hỏi xong thì mặt cũng đỏ tía tai, cằm gián chặt vào tường. Hắn ấp úng không biết nói sao cho hoành tráng nhất thì bên ngoài có tiếng nói.

- Thiếu gia phu nhân đã đến và đang chờ thiếu gia bên phòng ạ. Thiếu gia mau trở về ạ.

Thật đúng là cứu tinh mà, yêu mẫu thân quá đi thôi. Hắn quay lại nói với Linh tỷ đang đỏ mặt.

- Tỷ cố gắng dưỡng thương ta về trước.

Rồi chạy như bay ra ngoài, nếu hắn mà còn nấp ngoài cửa chắc chắn sẽ ngje được Limh tỷ khẽ nói một mình trong phòng. "Ngươi lần sau nhớ mà tự trả lời đi đừng mong ta hỏi lại. " rồi nàng nhìn ra cửa sổ đỏ mặt cười tươi.