Tân Giới

Chương 42: Dị năng sơ hiện




Vào đến Hồ Chí Minh thì trời cũng hơn sáu giờ tối, tuy nhiên khác với Hà Nội thì tầm giờ này ở trong này trời vẫn sáng chưa có dấu hiệu nhá nhem. Xuống sân bay hắn gọi một chiếc taxi chạy về phía quận Thủ Đức, trước đây có lần hắn vào đây đã nhờ X5 mua hộ cho một căn nhà. Vì cũng rất ít khi có dịp vào đây nên hắn cũng không có bỏ ra nhiều tiền để mua hẳn biệt thự ở Phú Mỹ Hưng hay mấy quận trung tâm mà chỉ mua một căn biệt thự vừa phải tại phường Linh Trung Thủ Đức.

Từ chỗ Tân Sơn Nhất về căn biệt thự của hắn cũng khá gần nhưng do tầm giờ này xe đi lại trên đường khá nhiều nên khi đến nơi trời đã tối. Khi đến nơi hắn thấy căn nhà của hắn hoàn toàn tối, không hề có một chút ánh sáng nào. Căn nhà của hắn là một biệt thự hai tầng có sân cỏ phía trước, hắn để ý là cây cỏ ở đây được tỉa tót khá gọn gàng mặc dù không có được cẩn thận, có lẽ do gia chủ không thuờng xuyên ở đây nên mấy người làn không có làm việc chu đáo cho lắm. Mở cửa bước vào bên trong hắn bật đèn lên và thấy bố trí bên trong rất gọn gàng, mọi vật dung đều khá sạch sẽ không hề có bụi. Chẳng là do hắn có thuê một công ty dọn dẹp mỗi tuần đến giọn nhà giúp hắn một lần nên tuy không có ở đây nhưng căn nhà vẫn được vệ sinh định kỳ. Cất gọn hành lý mang theo xong hắn mới nhớ trong nhà này không có gì để nấu ăn cả, thôi thì hắn đành đi ra phố xem thử có gì ăn không vậy.

Từ chỗ nhà hắn đi ra khoảng hơn năm trăm mét có một cái chợ đêm khá tấp nập, Thiên Minh cũng không rõ cái chợ này tên là gì. Chợ khá là đông người, có lẽ cũng một phần do tối nay là cuối tuần, hắn chen chúc trong dòng người đi vào phía trong. Khu chợ này buổi tối có bán quần áo, dày dép thậm chí có những người trải bạt ngồi xuống giữa đường bán nào là ví, nào là dây chuyền vv...

Hắn chỉ đi xem xét chứ thực ra quần áo miền nam hắn không có thích phong cách trong này cho lắm, khi đi qua một cái xe đẩy bán đầy các loại bánh hắn có mua một ít bánh bò, bánh tai lợn rồi lại qua quầy hàng có bán món bánh tráng đập thêm một quả trứng sau đó bắc lên chảo nướng, hắn mua thêm một cái như vậy. Vừa mua xong đang không biết đi đâu ngồi ăn được thì đằng sau một bé gái chạy vọt lên khẽ vương vào tay làm hắn rơi hết bánh xuống đường. Dường như biết được hành động vừa rồi cô bé kia đứng lại cúi đầu xuống nói nhỏ.

- Em.. em xin lỗi ạ.

Thiên Minh nhìn xuống thủ phạm kia, là một cô bé khá nhỏ nhắn, nhưng bù lại xinh xắn và có vẻ rất hoạt bát. Rồi từ đằng sau hắn lại thêm một cô gái chen ra từ trong đám đông vừa đi vừa gọi.

- Linh...Linh chạy gì lẹ vậy trời.

Nhưng rồi khi thấy bé Linh kia có vẻ khép nép trước hắn thì cô gái kia lại ngờ ngợ nhìn hắn. Bé Linh vội nói với cô gái kia.

- Chị Yến em lỡ làm rơi hết bánh của anh này rồi.

Thiên Minh quay lại nhìn cô gái mới đến kia, đó cũng là một cô gái xinh đẹp, có khuôn mặt duyên, tươi tắn, cao tầm vai hắn, có vẻ như là học sinh cấp ba vì hắn thấy bộ đồng phục trường thpt Nguyễn Hữu Huân. Cô gái kia vội hướng hắn xin lỗi.

- Xin lỗi anh, để em mua lại bánh cho anh.

Hắn cười cười.

- Thôi, chỉ là mấy cái bánh thôi không có gì.

Nói đoạn hắn bước đi, trước khi đi chưa quá xa hắn còn nghe được cô chị kia hù bé Linh.

- Mày nha, tý về tao méc mẹ. Bé Linh bù lu bù loa.

- Chị yến chị đừng méc mẹ mà, rồi tối chị dùng trộm điện thoại em cũng không có méc mẹ.

Rơi hết bánh hắn cũng không có ý định mua lại, đã đi được nửa đường hắn đành phải chen lấn đi cho hết cung đường này. Dọc đường quan sát hắn thấy ở đây mua bán chào hàng khá rầm rộ, bên tay trái là dãy cửa hàng cố định thì chỉ có một số cửa hàng có loa máy thuê người nói, bên còn lại là dãy hàng của sinh viên thì lại đứng dậy chào mời rất nhiệt tình, nào là đầm xổ, đầm rẻ hay jean lưng cao xổ rẻ đây,vv... Chợt từ đầu đường có tiếng còi xe vọng lại, tức thì mọi người nháo nhác hẳn lên, không biết ai là người kêu đầu tiên nhưng mọi người đồng thanh chuyền tai nhau " công an, công an đến". Cùng với âm thanh nháo nhác truyền tai nhau thì tất cả các cửa hàng tạm bợ của sinh viên vội quấn bạt ôm hết hàng hóa lên tay rồi chạy vào lề đường, có người còn leo hẳn lên trên xe máy ngồi. Hắn thầm khen phản ứng của mấy sinh viên kia nhanh quá đi, cả gian hàng thế mà thoáng cái đã dọn sạch, có khi hội này cho vào đội phản ứng nhanh như trong phim có khi làm ra chuyện cũng nên. Khi chiếc xe bán tải nhỏ của công an đi qua rồi thì mấy sinh viên kia lại nhanh chóng như lúc dọn bày hàng ra trở lại. Thiên Minh thầm cười, vì đồng tiền đôi lúc người ta phải phá bỏ quy tắc để sống, trái với bên sinh viên thì chuỗi cửa hàng đối diện lại không mảy may quan tâm đến công an mấy.

Rẽ ra khỏi cung đường chợ đêm hắn rẽ vào một quán ăn khá lớn gần đó, nhà hàng này chuyên về các món ăn về ghẹ. Thiên Minh làm nhanh một bát cháo ghẹ lớn xong rồi thong dong bước đi trên phố. Phố Sài Gòn về đêm rất nhộn nhịp và đẹp, dù ở Hà Nội cũng vậy nhưng phố xá trong này lại có một cái không khí, cảm giác nó khác biệt hoàn toàn. Cái không khí trẻ trung, năng động dễ dàng nhận ra. Giữa đường mấy thanh niên đi xe phân khối lớn nẹt ga, độ bô chạy như giữa chốn không người làm hắn có chúp phản cảm.

Vì chỉ mới vào đây nên hắn không có biết chỗ nào vui chơi cả, đi bộ lắm cũng mỏi hết cả chân nên Thiên Minh đành phải lết cái xác về nhà. Trở lại căn biệt thự hắn chạy liền vào phòng bếp mở tủ lạnh ra cầm lấy chai nước mát tính uống. Tuy nhiên khi hắn vừa cầm lấy chai nước lên thì một cỗ hình ảnh lạ truyền vào trong đầu hắn. Một gã đàn ông cao lớn mặc đồ màu xám, đứng trong chính căn phòng này, y mở tủ lạnh lấy chai nước ra rồi hòa vào trong đó thứ bột lạ màu trắng. Tuy nhiên đồng hành với hình ảnh hiện lên đó là một cơn đau đầu nhẹ.

Thiên Minh dùng tay tựa vào tủ lạnh, cơn đau nhẹ kia tuy không ảnh hưởng nhiều nhưng làm hắn hơi mất thăng bằng. Thiên Minh không biết hình ảnh kia là gì, tại sao lại xuẩ hiện trong đầu hắn. Nếu đó là sự thật thì chai nước trên tay hắn đã bị người nào đó bỏ thuốc lạ vào, nhưng cái hình ảnh kia không hề có căn cứ nào liệu tin vào nó để rồi sợ hãi hão huyền thì có đáng hay không? Rốt cục Thiên Minh vẫn đưa chai lên miệng uống, xong xuôi hắn cất chai nước vào tủ rảo bước ra phòng khách. Chợt hắn Thiên Minh như bị choáng, đầu óc bỗng quay cuồng, mắt tối xầm lại rồi hắn gục xuống chiếc ghế dài ở phòng khách. Hơn một phút sau từ hai bên cửa sổ có hai bóng người mặc đồ xám nhảy vào, một người chính là tên đã xuất hiện trong chuỗi hình ảnh vừa xuất hiện trong đầu Thiên Minh, tên còn lại vẻ béo và lùn hơn rõ ràng. Tên cao hơn cũng chính là kẻ bỏ thuốc kia cất giọng. - Tên này cũng khá nhỉ, thuốc của tao chỉ cần uống là gục luôn tức thời mà tên này còn gắng gượng chạy ra được đến đây.

Gã béo lùn một bên vội mỉa mai.

- Trời, có khi hắn ngậm trong miệng đi ra đây mới nuốt cũng nên. Có mấy giây mà cũng khen hắn.

Tên cao lớn hơn dùng giọng tự đắc.

- Thuốc của tao thì tao biết, thôi mày làm trói nó lại rồi mang đi thôi.

Tên béo kia cũng không có nói thêm gì chỉ rút ra một sợi dây tiến lại gần cái thể xác đang bị hôn mê kia trói lại. Rắc! Phanh! Chỉ thấy khi tên béo kia khi đưa tay ra định trói Thiên Minh lại thì ngay lập tức bị Thiên Minh tóm lấy cổ tay bẻ ngược ra sau, và cũng tức khắc sau đó là tung một cước vào ngực y. Hành động của Thiên Minh quá mức nhanh đến nỗi tên cao lớn kia chưa kịp phản ứng gì thì đồng bọn của y đã sớm gục ngay và luôn. Nhìn thấy Thiên Minh đứng dậy tên áo xám còn lại lắp bắp, rõ ràng hắn đã thấy Thiên Minh uống nước rồi mà.

- Ngươi..ngươi.. chẳng phải ngươi đã uống.. Không phải làm sao ngươi biết được.

Thiên Minh không có nhiều lời. - Ngươi khôn hồn khai ra là ai sai ngươi tới.

Nam tử kia nhìn hắn đầy sát khí.

- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói ư?

Thiên Minh bất giác nói.

- Không. Nam tử kia hỏi lại đầy vẻ châm chọc.

- Thế thì ngươi còn hỏi làm đéo gì? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Thiên Minh nhếch mép.

- Ta hỏi là hỏi sau khi tra tấn ngươi xong rồi kìa.

Nói đoạn Thiên Minh một bước lại gần tung ngay một cước vào bên sườn tên áo xám. Tên áo xám kia dùng hai bàn tay đan chéo lại theo kiểu nhu đạo hay theo một môn võ nào đó mà hắn không biết nhằm chặn cước kia. Nhưng y đã sai lầm vì không lường hết được sức mạnh của cước vừa rồi, cả người nam tử áo xám bắn ra xa đụng vào bức tường rồi bật lại. Chưa kịp định thần thì một cước nữa hướng vùng bụng đá lật ngửa người nam tử kia lên. Thiên Minh dẫm một chân lên tay hắn hỏi hỏi.

- Thế nào giờ nói được rồi chứ.

Tên kia nhìn Thiên Minh vẻ không cam lòng nhưng vẫn cứng giọng.

- Ngươi nghĩ ta có nói không?

Thiên Minh không nói, hắn lắc đầu vì trong đôi mắt kia của tên áo xám hắn đã nhìn thấy một tia cam chịu xen lẫn sự tự đắc. Quả thật tên kia hỏi xong đã cắn viên thuốc độc trong răng rồi tự sát, tên này đúng là thanh niên cứng thật. Nhìn hai cái xác Thiên Minh có chút hối hận không giữ lại cái mạng của tên béo lùn kia nhưng sau đó lại nghĩ chắc gì y sống thì đã khai ra nên coi như cũng hết bứt rứt. Là ai, tổ chức nào muốn bắt hắn, liệu có phải là tổ chức kia như hắn vẫn thầm nghĩ. Nhưng vì sao bọn chúng lại muốn bắt sống hắn, với lại tại sao cái tổ chức kia lại sai đến mấy cái thuộc hạ không có mấy là xuất sắc lắm, điều này làm hắn không khỏi thắc mắc. Dọn sạch hai cái xác bằng hóa thi phấn một loại bột phấn có thể biến xác chết thành tro ngay tức thì hắn liền bước vào phòng cầm điện thoại lên tính gọi cho một ai đó nhưng lại thôi. Bước ra ban công hắn lại thêm lần nữa châm điếu thuốc lên hút, hắn đến giờ vẫn không biết rốt cuộc vì sao cái hình ảnh kia lại xuất hiện trong đầu hắn, lúc nãy hắn vốn không tin nhưng khi đó bên trong hắn lại bỗng có một cỗ dự cảm lạ, Thiên Minh hoàn toàn không biết cỗ dự cảm kia xuất phát từ đâu nhưng hắn lại hoàn toàn tin tưởng vào nó vô điều kiện. Rít một hơi cạn luôn phần còn lại của điếu thuốc, hắn bước vào phòng và lăn lên giường ngủ. Sợ hãi không phải là đặc trưng của hắn, đã là phúc thì không phải họa mà đã là họa thì không thể tránh khỏi. Nếu quả thực có kẻ muốn tìm hắn gây rắc rối thì hắn cũng không ngại mà gây thêm đau đầu cho chúng.