Tần Giản

Chương 3: Quay về lúc trước




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thôn dân và thành viên trong đội khảo cổ nghe Hứa Hàn Phương la lên, đều từ bốn phương tám hướng chạy tới. Vây xung quanh ở Hứa Hàn Phương.

“Mau, mau, giếng cổ có người!” Hứa Hàn Phương chỉ vào giếng nói thét lên, sau đó khiếp sợ quá độ lại ngất đi.

Đợi đến lúc Hứa Hàn Phương tỉnh lại, giáo sư Trịnh Nhất Phi đang lo lắng nhìn nàng, “Hàn Phương, ngươi cuối cùng tỉnh?’’ Trịnh Nhất Phi nhìn Hứa Hàn Phương tỉnh lại, vừa kích động vừa quan tâm, mà chòm râu phía dưới mặt cũng vểnh lên.

“Thầy Trịnh, đây là đâu?’’ Hứa Hàn Phương yếu ớt hỏi.

“Đây là bệnh viện huyện.’’ Trịnh Nhất Phi giải thích, sau đó lại lẩm bẩm nói:’’ Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. Cảm tạ trời đất.’’

Hứa Hàn Phương giùng giằng ngồi xuống, Trịnh Nhất Phi cầm một cái gối đầu lót ở sau lưng nàng:’’Tôi tại sao lại ở chỗ này?’’

“Ngày đó ở bên cạnh giếng cứu ngươi, ngươi lại hôn mê. Đã hôn mê ba ngày rồi. Sắp vội chết ta! Ta vẫn còn chưa có hỏi ngươi, một mình ngươi trời chưa sáng chạy đến bên giếng làm gì?’’  Trịnh Nhất Phi đẩy đẩy kính mắt, đưa chén nước.

Hứa Hàn Phương uống một hớp, cố hết sức nhớ lại, đột nhiên nàng nhớ lại tất cả, lo lắng hỏi:’’ Thầy Trịnh, Tần Dục đâu? Tần Dục thế nào?’’

Trịnh Nhất Phi cau mày, sau ánh mắt phúc hậu, hữu thần nhìn Hứa Hàn Phương:’’ Cái này ta cũng còn muốn hỏi ngươi. Ngày đó ở bên cạnh giếng cứu ngươi, ngươi cả người ướt đẫm. Ngươi nói giếng cổ còn có người, nhưng mà mọi người cuối cùng đào cũng không có người.  Vậy sau cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi có phải hay không nhìn lầm rồi?’’

“Không có ai?’’ Một ngụm nước thiếu chút nữa bị sặc ra, Hứa Hàn Phương nghi ngờ nói:’’ Không có khả năng!’’

Trịnh Nhất Phi đau lòng nhìn Hứa Hàn Phương, xem ra đứa trẻ này là mệt muốn chết rồi, xuất hiện ảo giác. Ông sờ sờ cái trán của Hứa Hàn Phương:’’ Cơn sốt của ngươi còn chưa có lùi, lại bắt đầu nói mê sảng.’’

“Thầy Trịnh, tôi không có nói nhảm. Tôi nói là sự thật!’’ Hứa Hàn Phương lo lắng giải thích.

“Nhưng mà mọi người đem giếng đào được một cái hố to mười mét vuông, cũng không thấy bóng người. Nhưng thật ra có một thu hoạch không ngờ tới. Đào được một đống thẻ tre lớn, có hơn mấy vạn mảnh. Hiện tại các chuyên gia văn vật cùng chuyên gia văn tự đang kết hợp sắp xếp và giám định đấy. Ta nếu không phải là không yên lòng vì ngươi, ta cũng đi.’’

Đầu óc Hứa Hàn Phương xoay thật nhanh, đây là có chuyện gì? Tần Dục đâu? Cảm giác làm sao cùng một giấc mộng giống nhau? Thật hay không thật là đang nằm mơ?

Trịnh Nhất Phi vỗ vỗ Hứa Hàn Phương, an ủi:’’Không nên suy nghĩ lung tung, trước nghỉ ngơi một chút đi. Ngươi đói bụng không, ta đi mua cho ngươi ít đồ ăn.’’

Trịnh Nhất Phi đi. Hứa Hàn Phương mệt mỏi tựa ở trên giường, đang suy tư nhớ lại. Nàng lại theo thói quen sửa sang tóc, vẫy vẫy đầu, thình lình phát hiện không thấy tử thủy tinh nơi cổ.

Hứa Hàn Phương vội vàng xuống giường tìm kiếm, nhìn thấy đống y phục của mình ở trên tủ đầu giường, nàng mở y phục ra tìm kiếm. Đột nhiên ở trong túi quần jean nàng mò được một mảnh vật cứng, móc ra nhìn một cái, chỉ chốc lát là thẻ tre có thể chữ lệ cổ.

Nàng đem thẻ tre cầm ở trong tay, mảnh thẻ tre này nhắc nàng, đây không phải là mộng, đây hết thảy đều là sự thật từng phát sinh qua.

Nghỉ ngơi một ngày, Hứa Hàn Phương không kịp chờ đợi xuất viện. Nàng muốn đi hỏi thăm tin tức Tần Dục. Nàng hỏi khắp tất cả tiểu tổ khảo sát, cũng không có người tên là Tần Dục. Hơn nữa cũng không có chuyên gia tổ nào nghe qua, cũng không có ai thấy qua tử thủy tinh. Trong giếng cổ còn phát hiện một hộp quẹt, trừ lần đó ra không có bất kỳ phát hiện. 

Nàng lại tới bên cạnh giếng cổ, nàng biết không có người tin tưởng lời của nàng. Nàng quyết định tự mình tháo cái mê này ra. Giếng cổ đã bị người đào thành một cái hố to mười mét vuông, bên trong đã tích đầy nước. Nàng ngồi ở bên cạnh bờ nước vừa nhìn mặt nước vừa ngẩn người.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tần Dục sống không thấy người, chết không thấy xác. Lẽ nào hắn thật là người hơn hai ngàn năm trước ư? Tử thủy tinh mang hắn đến, lại đem hắn đi? Ánh mắt của hắn nhìn mình tại sao lại khó hiểu như vậy? Ta và hắn trong lúc đó đến cuối cùng xảy ra cái gì? Hắn gọi mình là nương nương, mình là phi tử của ai sao? Hàm Dương? Đại vương? Hẳn là triều Tần đi. Đại vương nào của triều Tần đây?

 tựa như bí ẩn.

Cầm trong tay thẻ tre. Nó còn là một mê, đoàn chuyên gia vẫn chưa sắp xếp xong thẻ tre, vẫn chưa có tháo ra bí mật của nó. Tần Dục nói là ta cho bảo, vậy thẻ tre và ta có quan hệ gì?

Hứa Hàn Phương nghĩ đầu cũng lớn. Nàng sửa sang lại tóc, lắc đầu. Nàng đứng lên đi tới bờ hố, nhìn nước vẩn đục. Nhìn chăm chú nước vẩn đục , đầu của nàng có chút choáng váng, có phần đứng không vững. Nội tâm của nàng lại không giải thích được dâng lên gợn sóng. Chẳng biết tại sao nàng cảm giác, dường như có một lực lượng mạnh mẽ đang hấp dẫn nàng, muốn cho nàng lao vào bên trong nước.

Đứng ở bên cạnh vũng nước, Hứa Hàn Phương cuối cùng cũng không khống chế được bản thân, nhắm mắt lại, giang hai cánh tay, bình tĩnh hướng vào bên trong nước ngã xuống.

Hứa Hàn Phương nghĩ nước lành lạnh, vây quanh ở bên cạnh mình, thấm vào mỗi một tế bào trên người nàng, ****(1). Nàng nhắm mắt lại, ở trong nước với các loại tư thế tha hồ được vui chơi.

(1)        Mình không rõ nữa, bản tiếng trung cũng y hệt?

Qua rất lâu rất lâu, Hứa Hàn Phương mở mắt, giống người cá khuôn mặt kích động như nhau.  

Sau khuôn mặt kích động, Hứa Hàn Phương bị cảnh vật trước mắt làm sợ ngây người.

Đây không phải là chỗ nàng vừa ngồi!

Nàng ngắm nhìn bốn phía, thấy mình ở bên trong một con sông nhỏ trong veo. Nước sông trong suốt thấy đáy, có thể thấy rõ ràng nước sông cây cỏ  con cá chơi đùa bên trong thủy thảo. Bên bờ đệm cỏ cây xanh biếc, trên cỏ nở đầy hoa tươi. Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu ở trên người nàng, ấm áp.

Đây là nơi nào? Đẹp như vậy.

Hứa Hàn Phương cho là mình đang nằm mơ hoặc xuất hiện ảo giác, lại lần nữa lặn xuống trong nước, lần thứ hai nhảy ra, thấy vẫn là cảnh sắc xinh đẹp.

Nàng bơi tới bên bờ, lên bờ. Hứa Hàn Phương phát hiện trong tay mình vẫn nắm thật chặc mảnh thẻ tre, chuẩn bị bỏ vào túi tiền. Cúi đầu thì kinh ngạc phát hiện y phục trên người mình cũng thay đổi. Biến thành một bộ quần dài hồng nhạt. Này đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Đi ở trên cỏ mềm, không khí mát mẻ thấm vào ruột gan. Chưa từng có thở qua không khí mát mẻ như vậy. Hứa Hàn Phương nhịn không được hít thở nhiều vài hơi.

Ở trên bờ đi một hồi, y phục bị gió thổi khô. Hình ảnh xinh đẹp hơn xuất hiện ở trước mắt nàng.

Dưới trời xanh mây trắng, rất xa hiện ra một cái thôn nhỏ,  giữa nhà ở màu hồng được cây liễu xanh biếc tô điểm, một con sông nhỏ trong veo lượn quanh đi qua làng. Chung quanh ruộng đồng trong làng có người lao động. Còn có một đàn trẻ con đang chơi diều...

Hứa Hàn Phương kìm lòng không được hướng bức tranh xinh đẹp đi đến. Thời khắc này nàng thoạt nhìn càng giống một mỹ nữ đi vào bức họa.

Vừa tới bên thôn làng, thì có nhiều hài tử lôi kéo nàng:’’Hàn Phương tỷ tỷ, cùng chúng ta cùng nhau chơi diều.’’

Bọn họ lại có thể biết tên của nàng? Hứa Hàn Phương kinh ngạc, bọn họ thế nào lại biết mình? Mình đã tới ở đây sao? Đây là nơi nào?

Một tiếng thét kinh hãi dắt suy nghĩ của nàng trở về. Diều lung lay sắp đổ. Hứa Hàn Phương vội vàng kéo kéo sợi dây trong tay. Nhìn diều vững vàng bay lên trời, nàng yên lòng, vừa vặn vẫn muốn hỏi, một tiếng kêu to lại cắt đứt nàng:’’Ai nha! Ta nói Hứa Hàn Phương nha, ngươi như thế nào vẫn còn ở đây nha?’’

Đang nói sót, một đại thẩm đã chạy tới, liền lôi kéo nàng đi, vừa đi còn vừa nói:’’ Ngày mai sẽ là ngày đại hỉ của ngươi. Vẫn còn ở đây điên? Mau trở về.’’

“Ngày đại hỉ?’’ Hứa Hàn Phương kinh ngạc hỏi. Nàng so với ban nãy càng giật mình, nàng còn không có hiểu rõ đến tột cùng chuyện gì xảy ra ở trên người nàng.

“Ngươi nha đầu kia chuyện gì xảy ra? Thế nào ngay cả việc này ngươi cũng có thể quên? Ngày mai là ngày thành thân của ngươi và Thanh. Ngày hôm nay lễ vật đối phương đã tới. Ngươi không đàng hoàng ở nhà. Chạy đến nơi này chơi diều?...’’ Đại thẩm đang quở trách,bước nhanh hơn.

Đang lúc nói chuyện, đi tới một cái viện, trong viện dán giấy đỏ trước cửa, còn dán chữ hỷ đỏ thẫm. Xem ra thực sự muốn làm việc vui, hơn nữa nàng là tân nương.

Một ít lễ tiết rườm rà qua đi, cuối cùng có cơ hội thở dốc. Hứa Hàn Phương như một con rối dây kéo, bị chơi đùa kiệt sức.

Hứa Hàn Phương bớt thời giờ hỏi cô nương mặt tròn bên người:’’Đây là nơi nào?’’

Cô nương mặt tròn vẻ mặt kinh ngạc:’’ Đây là nhà của ngươi nha?’’ Tiếp theo lại cười trêu nói:’’ Tỷ tỷ có đúng hay không vui vẻ đến choáng váng? Nga, cũng khó trách. Cùng Thanh ca thanh mai trúc mã từ nhỏ, người có tình sẽ thành quyến thuộc.’’

Hứa Hàn Phương thật nhanh sắp xếp ý nghĩ của mình, nàng hiểu. Chuyện lạ lùng thực sự xảy ra trên người mình, nàng không cẩn thận xuyên qua trở về thời cổ đại, nhưng mà đây là triều đại nào? Hứa Hàn Phương muốn từ trên quần áo và trang sức phân biệt, tri thức khảo cổ của nàng nói cho nàng biết đây cũng là triều đại trước nhà Hán, cụ thể còn không có cách nào kết luận. Không nghĩ xuyên một chút liền xa như vậy, nàng tự giễu nghĩ, hơn nữa trở lại một cái phải cùng người khác thành thân. Ta cũng không muốn như vậy lại kết hôn, ta còn muốn làm một quý tộc độc thân mà.

Nghĩ tới đây Hứa Hàn Phương thuận miệng hỏi:’’Bây giờ là triều đại gì?’’

“Triều đại? Tỷ tỷ ngươi hôm nay như thế nào kỳ quái nha?’’ Cô nương mặt tròn hỏi ngược lại.

Hứa Hàn Phương ý thức được chính mình lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề:’’ Ta là tân nương, tại sao không có nhìn thấy tân lang?’’

Cô nương mặt tròn che miệng cười:’’ Tỷ tỷ sốt ruột? Ngày hôm nay tân lang không đến, ngày mai mới đến mà!’’

Đang nói, lại tràn đến một đám người, xem chừng giống đến chúc mừng người cùng quê, còn chơi đùa đến bầu trời tối đen.

Đêm khuya, Hứa Hàn Phương nằm ở trên giường, xuyên thấu qua cửa sổ gỗ, sao trên trời đang nghịch ngợm nháy mắt. Ngôi sao cổ đại so với hiện đại cũng hơn, so với hiện đại nhìn tốt hơn, không có ô nhiễm môi trường chính là được.

Hứa Hàn Phương suy nghĩ, tân lang sẽ là ai chứ? Còn nhớ mặt tròn cô nương gọi là a Thanh, có phải hay không là Tần Dục? Nếu như hắn nhất định cần phải cầm tử thủy tinh trở về, xem có thể trở lại không. Giằng co một ngày đêm, mí mắt Hứa Hàn Phương bắt đầu đánh nhau, ngủ thật say...

Còn đang cùng Chu công thời điểm nói mơ, một tràng tiếng gõ cửa đánh thức Hứa Hàn Phương. Nàng uể oải mở cửa, ngoài cửa một đống người tiến đến vù vù, bắt đầu làm việc ở trên người nàng. Những người này đều là vội tới trang điểm ăn mặc cho tân nương tử.

Qua rất lâu, trời cũng sáng, mới thu thập xong. Một đám người vây quanh nàng, giống như đang thưởng thức kiệt tác của mình. Hứa Hàn Phương mặc hỉ phục đỏ thẫm của tân nương, nghĩ giống như bị bao thành một cái bánh chưng, bước đi cũng không thấy chân.Phòng trong cũng không có gương, cũng không biết mình bị trang điểm thành dáng dấp gì.

Chính mình ngồi ở trên giường ngủ gật, ngoài cửa một hồi thổi sáo gảy đàn, Hứa Hàn Phương bị người trước đám sau giúp đỡ ra khỏi cửa phòng. May là người của thời đại này không cần khăn cô dâu, Hứa Hàn Phương có thể thấy rõ mọi thứ trước mắt.

Trong viện một thanh niên áo đỏ cũng bị người ủng hộ rầm rộ, như chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng cũng đứng ở chính giữa, nhìn dáng dấp chắc là tân lang. Tân lang màu da hơi đen, thân hình cao lớn rắn rỏi, mặt chữ điền (mặt vuông) miệng rộng, con mắt như tinh tú sáng ngời, cũng là một mỹ nam tử quá xuất sắc. Chỉ tiếc người này không phải Tần Dục. Hứa Hàn Phương có chút thất vọng. Lúc này tân lang đang vẻ mặt hạnh phúc nhìn Hứa Hàn Phương, từ trong nụ cười đó có thể thấy được hắn mong đợi ngày này đã rất lâu.

Hứa Hàn Phương cũng muốn lễ phép cười cười, lại trở thành ngoài cười nhưng trong không cười. Nàng thật sự là không cười nổi!

Hai người bị mọi người đẩy tới cùng nhau, tân lang cầm tay của Hứa Hàn Phương. Nàng cảm giác được đây cũng là một đôi tay có lực, trong bàn tay che kín nốt chai. Nàng liền nghĩ tới Tần Dục, hắn đến tột cùng là đã chết, hay là về tới cổ đại rồi?

Ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng chiêng dồn dập. Tiếng chiêng càng ngày càng nhanh, nhanh như hạt mưa.

Bên trong viện mỗi người đều khẩn trương, nữ đều hướng phòng trong chạy, nam đều vọt tới bên ngoài viện.

Hứa Hàn Phương không rõ chuyện gì xảy ra, đứng ở nơi đó nhìn đoàn người kinh hoảng. Tân lang nắm chặt tay nàng, ở bên tai nàng nói thật nhỏ:’’Không phải sợ , có ta ở đây, ngươi trước trốn vào trong phòng.”

Không đợi nàng kịp phản ứng, cánh tay mạnh mẽ hữu lực của tân lang đã đem nàng ôm lấy, đưa vào phòng trong. Dùng ngón tay sửa lại trán nàng một chút có phần biến hóa, còn ôn nhu nở nụ cười, sau đó xoay người đi ra ngoài.

“Đã xảy ra chuyện gì?’’ Hứa Hàn Phương hỏi người bên cạnh.

“Người của nước Tống lại tới đánh lén chúng ta!’’ Người bên cạnh nói. 

Hứa Hàn Phương không hiểu ra sao, thế nào chưa từng có nghe nói qua quốc gia này? Triệu Khuông Dẫn  sao? Rõ ràng sai! Phục sức cũng không đúng mà!

 Người sáng lập nên nhà Tống theo lịch sử Trung Quốc.

Nhìn người bên cạnh cửa tựa hồ cũng đã tập mãi thành thói quen, lại hỏi:’’Bọn họ thường xuyên đến sao?’’

“Chúng ta cùng bọn họ đã đánh mấy thập niên.’’ Người bên cạnh vẻ mặt không hiểu nhìn nàng, kỳ quái nàng thế nào ngay cả điều nàycũng không biết.

Hứa Hàn Phương cũng liền không hỏi thêm nữa, nàng là gặp được người thu nhận tốt.

Lúc này cửa bị đá văng ra, từ  bên ngoài xông vào một đám người, nhìn phục sức (trang phục và trang sức) hẳn không phải là người bên trong viện ban nãy. Cầm đầu thanh niên lớn tuổi chính là mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, nhìn tuổi khoảng 15 . Hứa Hàn Phương nghĩ:’’ Hẳn là tuổi tác này đi? Cổ nhân rất khó từ bề ngoài nhìn ra tuổi tác!

Nữ nhân trốn bên trong phòng chạy trốn khắp nơi. Người thanh niên nhìn thấy Hứa Hàn Phương ở trong đám người, bước nhanh tiến lên chặn ngang lại kéo nàng, nói:’’Theo ta đi.”

Hứa Hàn Phương bị lôi lảo đảo  theo ở phía sau, váy bó của nàng căn bản không cất bước nổi. Người thanh niên dứt khoát đem nàng bế lên. Chẳng lẽ là đến cướp cô dâu? Hứa Hàn Phương đoán mò, trở về mới có một hôm, toàn bộ chuyện hiếm lạ nàng đều gặp phải. Vận khí đúng là tốt!

Đến bên ngoài sân, bên ngoài đang có khí thế hừng hực.

Tân lang thấy Hứa Hàn Phương bị người khác ôm đi, hô hào một tiếng đuổi qua.

“Đem người thả xuống.” Tân lang dùng kiếm chỉ vào người thanh niên.

Người thanh niên cười lạnh một tiếng:’’Ngươi nói thả liền thả? Ta không thả thì thế nào?’’ Đem Hứa Hàn Phương ôm chặt hơn.

Tân lang nhìn giận dữ, nhưng lại vô kế khả thi, muốn xuất kiếm lại sợ Hứa Hàn Phương bị thương. Gân xanh trên trán bại lộ.

Hứa Hàn Phương không hiểu cho nên yên lặng theo dõi biến hóa của nó, liếc nhìn hai người. Hai người nhìn Hứa Hàn Phương không gọi cũng không kêu, cũng có phần ngoài ý muốn.  

Một đội người bảo ở trước mặt người thanh niên bảo hộ, ngăn trở tân lang uy hiếp. Người thanh niên đem Hứa Hàn Phương đặt ở trên lưng ngựa, phi thân lên ngựa, để lại tân lang nổi giận, đánh ngựa đi.

Hứa Hàn Phương ngẩng đầu nhìn về phía sau, chỉ nhìn thấy tân lang kiếm quang vũ động đã cùng đám người người đánh nhau  một chỗ.

Tuấn mã bay như tên bắn. Vì nàng đưa lưng về phía đầu ngựa, vừa lúc khuôn mặt chôn ở trong lòng người thanh niên, Hứa Hàn Phương chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai và cảnh sắc hai bên mắt đều lui về phía sau.

Đằng sau không ai đuổi kịp, vó ngựa thả chậm tốc độ.

“Ngươi muốn mang ta đi đâu?’’ Hứa Hàn Phương không vui hỏi. Trước đây nàng là một người tuyệt đối độc lập tự chủ, hai ngày này nàng làm con rối đủ nhàm chán. 

Người thanh niên siết dây cương, thân thể nghiêng về phía sau, mi mắt rũ xuống nhìn nàng:’’Nàng vẫn đang giận ta?’’ Nhu tình như nước. 

“Ta tại sao phải sinh giận dữ với ngươi?’’ Hứa Hàn Phương hỏi ngược lại.

Thanh niên nhân cho là nàng vẫn đang giận lẩy:’’ Nàng đừng nóng giận, ta biết đều là ta không tốt. Nhưng nàng cũng không có thễ cứ dỗi như vậy gả cho hắn nha?’’

Hứa Hàn Phương không biết nên nói tiếp như thế nào, dứt khoát ngậm miệng lại. Nàng ngay cả trước đây phát sinh qua cái gì cũng không biết, nàng có thể nói những gì?

Người thanh niên thấy nàng không nói lời nào, cho là nàng vẫn đang tức giận, dụ dỗ nói:’’ Đừng nóng giận, được không?’’

Trước kia, người theo đuổi nàng một đoàn, có thể xếp thành một đại đội. Nhưng Hứa Hàn Phương chưa từng bị  bất kỳ nam sinh nào chạm qua,  vừa vặn hai ngày này, vừa nắm tay vừa ôm, đã bị qua hai nam nhân ôm, lúc này còn cùng cái người xa lạ này dán gần như vậy. Nàng giận không chỗ phát tiết. Trầm giọng nói:’’Thả ta xuống!’’

Ngựa ngừng lại, thanh niên nhân tung người xuống ngựa, đến đỡ nàng.

Hứa Hàn Phương cũng không để ý tới, đã tự mình nhảy đến mặt đất. Người thanh niên sửng sốt. Hứa Hàn Phương nhấc chân đi, nhưng mà mới một lần đã ngã xuống đất. Thì ra là bước chân bước quá lớn, váy bó quá chặt.

Thanh niên nhân kêu lên một tiếng tới đỡ nàng, Hứa Hàn Phương chán nản đẩy tay của hắn ra, nhìn váy trên đùi. Giương mắt thấy đoản kiếm bên hông của người thanh niên, đưa tay đoạt lấy thanh kiếm. 

“Nàng  muốn làm gì?’’ Người thanh niên quá sợ hãi.

Hứa Hàn Phương ‘Thử lạp’ một chút rạch ra quần của mình, để cho hai đùi không hề bị trói buộc, đứng lên nói:’’Tự ta sẽ đi.” Sau đó bắt đầu bước đi nhanh về phía trước, đi mấy bước lại trở về, nhét thanh kiếm vào tay người thanh niên, tức tối mà nói:’’ Trả lại cho ngươi.” Lại xoay người đi.

“Nàng muốn đi đâu?’’ Người thanh niên ở phía sau hỏi.

Hứa Hàn Phương dừng bước lại, ngẩn người tại đó. Đúng nha, nàng đi đâu? Nàng cũng không biết nàng có thể đi đâu?