Tần Giản

Chương 22: Bản sắc nữ nhi




Cuộc sống trôi qua càng ngày càng thoải mái, càng ngày càng khoan khoái.

Việc làm ăn của đậu phường đã có thể hoàn toàn giao cho tiểu nhị xử lý.

Hứa Hàn Phương và Hạo Nhiên, ban ngày chính là ở đậu phường điểm chọn đậu hũ, Hứa Hàn Phương trêu ghẹo mà nói:’’Đậu hũ, đậu hũ, lại là đậu phu! Cái này gọi là nước chát chấm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!’’ Hạo Nhiên vui tươi hớn hở mà nghe, nhìn bộ dáng tiểu nữ nhi bướng bỉnh của Hứa Hàn Phương, cam tâm tình nguyện bị hàng phục .

Được rãnh rỗi không có việc gì, Hạo Nhiên sẽ dạy Hứa Hàn Phương nhận biết chữ. Văn tự phức tạp chỉ cần nói một lần là Hứa Hàn Phương có thể nhớ kỹ, Hạo Nhiên không ngừng khen nàng thông minh. Hứa Hàn Phương thường thường ngầm đắc ý: Ta thật là có căn cơ văn hóa, cũng không giống người nghĩ cũng như những nữ nhân khác dốt đặc cán mai, tầm nhìn hạn hẹp.

Buổi tối, Hứa Hàn Phương liền cùng Hạo Nhiên ở trong sân đếm sao. Nàng chỉ cho hắn bắc đẩu thất tinh, nói chuyện xưa cảm động lòng người của Ngưu Lang Chức Nữ cho hắn. Nói cho hắn biết nơi chúng tôi sống gọi là  địa cầu, ở bên ngoài địa cầu còn có các hành tinh khác.

Hạo Nhiên tuy rằng  nghe không hiểu, nhưng vẫn là mỉm cười kiên nhẫn nghe. Hắn thích nhìn bộ dáng nàng thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát. Khi nàng nói mặt tươi như hoa, lúc lại hăng hái dào dạt, hắn hoặc là vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hoặc là săn sóc mà đưa một ly trà. Hai người nhìn nhau cười, trong lúc vô tình hai trái tim đã sát lại càng ngày càng gần...

Thanh minh qua đi, khí trời đã ấm lên hoàn toàn.

Có điều kiện cho phép, Hứa Hàn Phương tắm tắm rửa rửa đến chuyên cần, cho dù không có dầu gội đầu, không có sữa tắm, cũng phải tắm tắm hàng ngày, giữ vững nhẹ nhàng khoan khoái.

Doanh Văn và Doanh Võ đã vài ngày chưa tới ngồi một lát, Hứa Hàn Phương cũng được thanh tĩnh. Mỗi ngày chỉ thắng Doanh Võ thứ nhất là cùng nàng đấu võ mồm, càng đấu miệng mình cũng méo mau. Chẳng qua là đấu cũng rất vui. Ai biết nghĩ Tào Tháo, Tào Tháo đến. Mới vừa cởi quần áo, ngay cả búi tóc cũng chưa kịp tháo ra, chợt nghe thanh âm khách khí của Doanh Võ bên ngoài kêu:’’Hàn Phương! Hàn Phương! Hạo Nhiên! Hạo Nhiên!’’

Hứa Hàn Phương không thèm để ý, người này mặc kệ lúc nào đều là kêu kêu gào gào, đáng ghét! Để cho bọn họ chờ xem, bản thân tiếp tục hát khẽ “Ta thích tắm, da đẹp đẹp!’’ Chậm rãi nhảy vào thùng gỗ.

Ai, không có dầu gội đầu, trước không gội đầu tóc thôi! Miễn cho đem mái tóc thật tốt gội hư đi. Cũng may môi trường hiện tại không ô nhiễm, tương đối sạch sẽ, tóc lại kéo lên trên đỉnh đầu, không là bẩn rất nhanh. Nếu như ở thế kỷ 21, không khí ô nhiễm, tóc lại dài phất phới, ít nhất không thể hai ngày tắm một lần, nếu không sẽ không có cách nào gặp người khác rồi. Thật hoài niệm dáng vẻ tóc dài phiêu phiêu, một búi tóc đã đính gần một năm, hắc! Người xưa vấn búi tóc cũng là vì giản lược dầu gội đầu ư? Lát nữa phải tìm chút các loại xà phòng bảo dưỡng tóc một chút, trong ấn tượng nào là thuần thiên nhiên có thể gội đầu gì đó? Hứa Hàn Phương suy nghĩ miên man, tắm chậm rãi.

Hạo Nhiên mang Doanh Văn và Doanh Võ mời đến trong phòng, bởi vì phường đậu tạm thời có chút việc, rời đi trước một lát, dù sao cũng đều là khách quen, cũng sớm thành người quen, để cho bọn họ tùy ý được rồi.

Doanh Võ ở trong phòng đi tới đi lui, một khắc không dừng lại, lo lắng nói:’’Đến tột cùng phải tắm tới khi nào? Làm sao chậm như thế?’’

Doanh Văn chậm rãi hớp một ngụm trà, không vui nói:’’Ngươi thì không thể đến ngồi xuống sao? Di chuyển qua lại làm đầu ta muốn hôn mê.’’

Doanh Võ đành chịu không thể làm gì khác hơn là nghe lời mà ngồi đối diện ca ca, muốn nói lại thôi.

Doanh Văn nhàn nhạt liếc một cái:’’Có chuyện cứ nói!’’ Hắn có đôi khi nói rất ngắn gọn, hình như không muốn nói nhiều hơn một chữ, hình như chỉ có lúc trong lòng phiền muộn và ở trước mặt Hứa Hàn Phương thì ngoại lệ.

Doanh Võ suy tư một hồi , xít mặt lại gần thần bí mà nói:’’Ca, hỏng rồi!’’

Uống trà, con mắt đảo qua nhìn Doanh Võ, chờ đợi chữ tiếp theo.

Doanh Võ hơi lo nghĩ còn có phần do dự nói:’’Ca, vì sao mỗi lần thấy Hàn Phương cũng sẽ có loại cảm giác không rõ? Hơn nữa nếu cả ngày không gặp hắn cũng có chút... có chút nhớ nhung cuống cuồng. Mấy ngày nay chúng ta không đến, mỗi ngày ta đều mơ thấy hắn. Ca, đệ không phải là có bệnh, nguy rồi... Có lẽ cái gì long dương chi phích chứ?’’

Doanh Văn khẽ nhíu mày, không đáp.

Thấy ca ca không trả lời,  Doanh Võ lo lắng lại không cam lòng mà nói tiếp:’’Ca, nhưng trong lòng ta bây giờ vẫn thích giao tiếp nữ nhân nha. Người long dương chi phích có phải chính là không thích nữ nhân hay không? Huynh nói đệ nên làm sao?’’

Doanh Văn ngay cả mí mắt cũng không nhấc một chút, nhàn nhạt nói;’’Uống trà!’’ Ánh mắt thâm thúy như một hồ nước trong vắt, sâu không thấy đáy.

Doanh Võ không thể làm gì khác hơn là đàng đàng hoàng hoàng uống trà, nhưng căn bản lại ngồi không yên, đầu xoay tới xoay lui, ** ở trên cái đệm uốn tới ẹo lui.

Doanh Văn bưng chén trà nhìn Doanh Võ không vui nói:’’Nếu như ngươi thật không ngồi yên được thì đi ra ngoài một chút, đừng ở chỗ này nháo tâm.’’

Doanh Võ giống như chiếm được đặc xá, cười hắc hắc nói:’’Cảm ơn huynh!’’ Nói xong xoay mình đứng lên, giống như mấy con thỏ lủi liền lẻn đến ngoài phòng.

Ở trong sân Doanh Võ chắp tay sau mông đi tản bộ qua lại, lúc thì dừng lại nhìn lên bầu trời cười ha hả khúc khích, lúc thì cúi đầu ủ rũ lắc đầu.

Nghiêng tai nghe một chút, nghe thấy mặt trong tây sương phòng có tiếng nước ào ào, chậm rãi đi đến trước cửa phòng, đem mặt dán vào trên cửa nghe một lát. Ừm! Là Hàn Phương đang tắm. Lấy tay đẩy đẩy, cửa tới trên then cửa. Con ngươi xoay động, cười hì hì, dồn sức đẩy cửa nhảy vào.

Hứa Hàn Phương đang ngâm mình ở trong thùng gỗ, chỉ lộ đầu, thoải mái hưởng thụ. Cửa chợt bị đẩy ra một người nhảy vào, lại càng hoảng sợ. Cái người hời hợt này tắm mà ngay cả cửa cũng đã quên khóa trái! Nhìn lại là Doanh Võ, trợn to hai mắt kinh hoảng nói:’’Ngươi làm gì thế? Ai cho ngươi vào?’’

Doanh Võ cười hì hì nói:’’Nghe nói ngươi đang tắm, ta đợi không kịp. Đến xem.’’

“Có cái gì tốt mà nhìn chứ? Đi ra ngoài.’’ Hứa Hàn Phương khẩn trương nói.

“Ngươi sợ cái gì? Đều là nam nhân, dữ như vậy làm gì? - Đến đây ta giúp ngươi chà lưng.’’ Doanh Võ cười nói hì hì đến gần.

Hứa Hàn Phương vạn phần hoảng sợ mà quát lên:’’Đứng lại! Ngươi không được tiến lên phía trước một bước! – Ngươi đi ra ngoài cho ta, - nếu không ta đánh ngươi đó! Ta... Ta cũng không để ý tới ngươi nữa!’’

Doanh Võ vẫn rất nghe lời, đứng tại chỗ không đi về phía trước, không nhận ra hỏi:’’Đều là nam nhân, ngươi lo sợ xấu hổ cái gì chứ?’’

“Ngươi đi ra ngoài!’’ Hứa Hàn Phương lớn tiếng ra lệnh:’’Mau cút ra ngoài!’’ 

“Quái lạ!’’ Doanh Võ rầu rĩ không vui mà đi ra ngoài, vừa đi vừa tức giận:’’Làm sao chứ, đang tốt lại nổi giận? Mỗi ngày chỉ biết rống to với ta, với Hạo Nhiên, đối với ca ta ôn nhu như vậy. Hừ, lúc này ta liền không nghe lời ngươi! Ta phi không đi!’’

Nghĩ được xoay người lại, lại đẩy cửa ra. Nhảy đi vào:’’Ha ha, ta lại đến rồi! Ta chính là muốn tắm cùng ngươi!’’ Nói xong bắt đầu cởi quần áo.

Tim Hứa Hàn Phương còn chưa trở về chỗ, thấy Doanh Võ lại nhảy vào tiến đến, lại còn bắt đầu cởi quần áo. Chẳng mấy chốc, Doanh Võ đã cởi xong áo khoác, chỉ còn lại có lưng trần, lại muốn cởi toàn bộ ra ánh sáng.

Hứa Hàn Phương theo bản năng đem thân thể lui vào trong nước, dùng khăn bố che mặt, nhắm mắt lại đã thét chói tai cao hơn tạp âm hơn tám mươi đê-xi-ben:’’A!...’’

Tiếng thét chói tia làm da đầu Doanh Võ run lên, không khỏi nhắm hai mắt lại, bịt kín lỗ tai.

Doanh Võ đang ngồi ở sảnh chính nghe tiếng thét, thoáng cái đứng lên, chỉ  hai bước đã nhảy ra đến ngoài phòng, đi tới tây sương phòng nhìn một cái, đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Doanh Văn một cái ghìm cổ của Doanh Võ, lật kéo Doanh Võ đem hắn kéo dài tới ngoài phòng.

Hạo Nhiên nghe tiếng kêu cũng gấp gáp đến, bởi vì khoảng cách xa, tới trễ so với Doanh Văn một chút, lúc chạy đến thấy Doanh Văn kéo Doanh Võ đi ra. 

Bước lên phía trước thấy Hứa Hàn Phương vẫn trốn ở trong thùng gỗ thét to, trở tay khép cửa lại, thủ ở ngoài cửa cao giọng hỏi:’’Phương, nàng không sao chứ?’’

Nghe được Hạo Nhiên nói, Hứa Hàn Phương lúc này mới mở mắt, nhìn một cái thấy Doanh Võ người đã không thấy, hỏi:’’Hắn ở đâu?’’

“Bị bắt đi rồi! Yên tâm đi, không sao, ta thủ ở bên ngoài, nàng yên tâm đi.’’

Lúc này Hứa Hàn Phương mới chần chờ từ trong thùng gỗ bò ra ngoài, cũng không kịp lau nước trên người, cuống quít mặc xong quần áo. Càng nhanh càng mặc không xong!

Doanh Võ bị bắt đến sảnh chính, bị kéo đến thiếu chút nữa không thở được nữa. Doanh Văn đem hắn vứt trên giường đất nhỏ, hắn bưng cái cổ ho khan không ngừng, vẫn không rõ chuyện gì xảy ra:’’Ca, huynh làm gì thế?’’

Doanh Văn đen mặt lại, nhìn chằm chằm Doanh Võ, không nói được một lời.

Doanh Võ xụ xuống hơi xê dịch, ngồi xốm trên đệm hương bồ, lưng hắn vẩn để trần cảm thấy hơi lạnh, bất giác cúi đầu xoa nhẹ hai vai.

Hứa Hàn Phương mặc quần áo tử tế cũng không đoái hoài tới sửa sang, ôm y phục Doanh Võ nổi giận đùng đùng đi tới:’’Cho ngươi!’’ Nói xong đem y phục ném mạnh trên người Doanh Võ.

Doanh Võ theo bản năng né tránh, nhặt lên y phục chậm rãi mặc, ngẩng đầu ngước mắt nhìn ba người đứng ở xung quanh, gương mặt ủy khuất, ta không rõ  lại làm sao thế?

Hứa Hàn Phương thở phì phò chất vấn:’’Ai cho ngươi đi vào?’’

“Chính ta! Ta nghe nói ngươi đang tắm thì tiến vào. Làm sao thế?’’ Doanh Võ còn cây ngay không sợ chết đứng.

Hứa Hàn Phương tức bực giậm chân.

Doanh Văn lạnh lùng thốt:’’Nàng là con gái!’’

“Con gái?’’ Doanh Võ không tin mà ngẩng đầu quan sát Hứa Hàn Phương:’’Con gái? Là nữ nhân vì sao không xỏ lỗ tai chứ? Còn mặc nam trang mỗi ngày?’’

Doanh Văn lại ngẩng đầu hướng về Hứa Hàn Phương ngắm quét, quả nhiên có đặc thù nữ nhân. Hứa Hàn Phương trong hoảng loạn mặc xong quần áo, căn bản không che giấu được bất cứ thứ gì, lồi lõm hiến hiện ra.

Sau khi Doanh Võ xác định, hưng phấn mà ngồi dậy:’’Hắc! ngươi thực sự là con gái? – Ca! Ta không có bệnh!’’ Liếc mắt thấy ca ca trầm mặt. Doanh Võ lại rúc cổ lại cúi đầu, mắt vẫn còn nhìn lén Hứa Hàn Phương. Hì hì, thật là nữ nhân! Thật tốt quá.

“Nhìn cái gì thế? Sắc lang!’’ Hứa Hàn Phương theo bản năng che chắn, trốn đến phía sau Hạo Nhiên. Hạo Nhiên giơ cánh tay bảo vệ Hứa Hàn Phương, cũng không vui trừng mắt Doanh Võ, sắc mặt tái nhợt.

Doanh Võ cãi lại nói:’’Ta làm sao là sắc lang chứ? Ta lại không phải cố ý, ai biết ngươi là nữ. Hơn nữa ban nãy ngươi trốn ở trong thùng, ta cái gì cũng không nhìn thấy.’’ 

“Ngươi còn nói!’’

Doanh Võ tiếp lời nói lầm bầm:’’Nếu như thật nhìn thấy, ta thú ngươi là được.’’

“Ngươi...’’ Hứa Hàn Phương tức giận đến mặt trắng bệch, nói không ra lời.

“Ngươi câm miệng đi!’’ Doanh Văn vẫn đen mặt quát to.

Doanh Võ ngốc hồ hồ vẫn ấm ức mình tại sao thành cái đích cho mọi người chỉ trích, lại không phải cố ý, thích một người con gái muốn kết hôn với nàng cũng không sai? Nhưng thấy ca ca lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là lúng ta lúng túng mà ngậm miệng.

Hứa Hàn Phương vừa vội vừa tức, tức giận đến trước mắt tỏa  ra những đốm nhỏ.

Trải qua cuộc phong ba này, Hứa Hàn Phương đổi mặc nữ trang, khôi phục bản sắc nữ nhi. Bằng không còn không biết gây ra cái gì để chê cười. Đầu tiên là Doanh Văn gần kề phán đoán nam nữ, sau là Doanh Võ cử chỉ liều lĩnh ngốc đến không thông.

Ngày đó, làm rõ ràng đúng là một hồi hiểu lầm phía sau, cũng tha thứ Doanh Võ. Doanh Võ thở dài nhẹ nhõm, vui mừng phấn khởi mà nói:’’Cảm tạ trời đất, may mà ngươi tha thứ cho  ta, bằng không xem vẻ mặt của ca ca và Hạo Nhiên, không phải là đem ta ăn thì không được.’’ Cái tiểu tử ngốc này vẫn không rõ vì sao ca ca và Hạo Nhiên phải tức giận tận trời như vậy.

May mà lúc này tư tưởng cũng không phong kiến, nữ nhân không phải là cổng lớn không ra cổng trong không bước. Bằng không với tính cách hiếu động của Hứa Hàn Phương không phải là phải nhịn điên rồi không chừng.

Hứa Hàn Phương thay nữ trang lại thêm vài phần quyến rũ. Tóc dài phiêu phiêu cũng không cần búi, tùy ý tìm một dây cột tóc buộc lỏng lỏng một cái ở sau ót. Cực kỳ giống trang phục của nữ nhân Nhật bản thời kì mộ phủ.

(Mộ phủ: Cơ quan quân phiệt cầm đầu của Nhật trước thời Minh Trị.)

Sau khi thay đổi nữ trang, Doanh Võ cũng không cùng Hứa Hàn Phương đấu võ mồm nữa, bình thường sẽ ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn chằm chằm Hứa Hàn Phương, cũng biết khiêm nhường nàng. Bằng không lập tức bị gặp một vòng ánh mắt bén nhọn giết chết của người khác.

Hứa Hàn Phương đổi da nhưng không đổi thịt, vẫn nói chuyện lớn tiếng giống như trước đây, tận tình mà cười, một lát lát thì bước đi, véo thắt lưng giáo huấn Doanh Võ. Đối với việc này Hạo Nhiên đã sớm thành thói quen. Doanh Văn nhíu mày hỏi:’’Ngươi không thể giống thục nữ dù một chút ư?’’ 

Hứa Hàn Phương trả lời thuyết phục phải:’’Ha ha! Thục nữ? Ta không phải!’’ Trả lời dứt khoát, làm cho Hạo Nhiên cười không ngớt, làm cho Doanh Văn không thể làm gì khác hơn là nhíu mày liên tục. Doanh Võ chính là miệng không ngớt mà nói tiếp:’’Như vậy ta thích!’’ Kết quả lại  đưa tới một trận xem thường.

Hứa Hàn Phương đang nghiên cứu cây đào trong sân mình có thể kết quả hay không, mùa này quả đào hẳn là lớn lên nhỏ bằng ngón tay nhỉ?

Nàng ở trên mấy cây chui tới chui lui cũng không tìm được một trái đào, bất giác thất vọng. Không phải xui xẻo như vậy chứ mấy cây đào này toàn là để thưởng hoa? Hay là một trận tuyết mùa xuân năm nay đem toàn bộ đánh rớt? Khiến cho mình không thu được quả hạt?

Đi tới nơi này mỗi ngày củ cải cải trắng, ăn mặt cũng nhanh xanh biếc rồi. Củ cải và cải trắng này thì cũng không phải là mỗi ngày có thể ăn được. Mùa này ngay cả cải củ và cải trắng cũng mất. Vốn là tưởng rằng có thể thu hoạch ít quả đào giải thèm, nhưng... Ai! Mong muốn tan biến! Chán thật!

Chẳng biết lúc nào, Doanh Văn Doanh Võ tới, trong tay còn cầm hai chiếc diều, Doanh Võ hỏi:’’Phương, ngươi làm gì thế?’’

Doanh Văn lại khẽ nhíu mày, tuy rằng cây đào không cao, nhưng mà leo lên trên cây tóm lại không phù hợp.

Hứa Hàn Phương từ trên cây nhảy xuống, chán nản nói:’’Ta đang tìm quả đào, ai! Nhưng mà một quả cũng tìm không được. Đã lâu chưa ăn qua quả đào rồi, cũng nhanh quên mùi vị!’’ Nhớ tới nước ép ngòn ngọt  nhịn không được nuốt nước miếng.

Doanh Võ cười hì hì nói:’’Bây giờ cũng không phải là mùa hái đào? Sao có thể tìm được?’’

Hứa Hàn Phương thở dài:’’Ta biết, ta đang tìm mong muốn cho mình!’’

“Tìm mong muốn?’’ Doanh VÕ vẻ mặt mờ mịt.

Doanh Văn nhìn kỹ ánh mắt Hứa Hàn Phương vừa hoắc mà vừa nhảy.

Doanh Võ giơ một con diều nói:’’Phương, ngươi xem diều gỗ của ta đẹp hay không đẹp?’’ Đuôi cánh diều trong tay theo gió lay động.

Hứa Hàn Phương ban nãy chỉ lo vỗ đất trên y phục mình, lúc này mới ngẩng đầu:’’Gì, các ngươi cũng đem diều?’’

“Diều? Ngươi nói gọi là diều?’’ Doanh Võ cười híp mắt nói:’’Đúng rồi, anh ta nói hôm nay thích hợp thả diều gỗ nhất.’’

Hứa Hàn Phương  nhìn Doanh Văn một cái, cười nói:’’Hắc! Nghĩ đến một tấm rồi!’’’Ánh mắt Doanh Văn thâm thúy đang nhìn về phía nàng

“- Hạo Nhiên! Hạo Nhiên! Diều của chúng ta làm xong chưa?’’ Hứa Hàn Phương kéo tiếng nói to.

“Đang làm, lập tức là được rồi!’’ Hạo Nhiên trong phòng cao giọng trả lời.

Vải trắng làm diều cũng mỹ lệ vô cùng. Hạo Nhiên làm rất tỉ mỉ, chỉ là không đủ thuốc của năm màu, không có cách nào đem diều trang trí được năm màu sặc sỡ.

Hứa Hàn Phương suy nghĩ một chút chạy đến trong nhà bếp bốc nắm tro củi, ở trên diều dùng ngón  tay vẽ hai mặt người tròn trịa tươi cười, Hạo Nhiên cười híp mắt nhìn Hứa Hàn Phương chuyên tâm họa họa.

Khuôn mặt tươi cười màu đen trên vài bố trắng tinh, đen trắng rõ ràng, vô cùng bắt mắt. Hứa Hàn Phương vỗ tay một cái nói:’’Tốt, đại công cáo thành!’’

Doanh Võ thò đầu tò mò nhìn, kinh ngạc nói:’’Ngươi vẽ cái gì thế? – Là mặt ngươi!’’

Hứa Hàn Phương hất tung mái tóc, sung sướng mà nói:’’Cái này gọi là bay cao vui cười! – Ngươi không  hiểu được, ngốc!’’ Mái tóc bị gió lướt qua lay động theo gió, nhè nhẹ nảy nở lay động ở sâu bên trong đôi mắt Doanh Văn.

Con diều họa mặt cười vù một cái theo gió bay lên. Hứa Hàn Phương cao hứng la to. Mặc sức chạy băng băng ở trên cỏ. Vừa chạy vừa lôi kéo con diều, con diều từ từ vững vàng bay lên trời không.

Hứa Hàn Phương ngửa mặt nhìn con diều tự do bay lượn trên bầu trời, nhớ tới ngày đầu tiên vừa mới tới thời đại này cũng là cùng mấy tiểu hài tử chơi diều ở trên cỏ. Sau đó không hiểu sao làm tân nương. Lại chẳng biết tại sao bị Hạo Nhiên đoạt hôn cướp đi. Bản thân lại ngàn dặm xa xôi chạy đến Hàm Dương.

Nhìn Hạo Nhiên chạy nhanh bên cạnh, trong lòng lại có một tia ngọt ngào. Lẽ nào ta thích hắn ư? Nhớ tới Thanh, trong lòng lại một tia chua xót khổ sở. Hiện tại Thanh sao rồi? Vì sao vẫn chưa trở lại? Bóng dáng của Thanh, ánh mắt của Thanh thỉnh thoảng quanh quẩn ở trong đầu. Ai! Gần đây ta đa sầu đa cảm thế nào ấy nhỉ?

“Oh!’’ Một trận kinh hô cắt đứt mạch suy nghĩ của Hứa Hàn Phương.

Diều của Hạo Nhiên và Doanh Văn bới vì cách quá gần, vừa đụng phải một chút.

Hai người đều vội vàng tự mình giật dây diều của mình. Giật một cái, diều bay trên không không ổn định, hai con diều lại đụng phải mấy cái nữa, dây diều của Hạo Nhiên không phải quá rắn chắc, dây diều không thể chịu được mà đứt đoạn, con diều mất không chế lái đi chỗ khác. Chiếc diều mất đi khống chế không biết sao lại vừa lúc đụng vào diều của Hứa Hàn Phương

.

Hứa Hàn Phương sợ hãi kêu, giật giật diều né tránh. Nhưng mà là sao có thể không chế được? Diều Hạo Nhiên quấn lấy diều của nàng, hai dây diều bằng sợi bông vướng víu cùng một chỗ.

Dây diều của Hứa Hàn Phương cũng giống như của Hạo Nhiên không phải rất chắc chắn, nào trải qua lực độ  của hai con diều? Dây bằng sợi bông cũng bị đứt đoạn, hai con diều quấn quấn quít quít cùng nhau bay về phía chân trời xa xôi, càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ...

Hứa Hàn Phương cầm dây diều trong tay gấp đến độ nhảy thẳng lên, nhưng mà cũng không có cách nào, cảm thấy vô cùng mất hứng.

Hạo Nhiên tràn đầy áy náy nói:’’Phương, đều tại ta không cẩn thận! Xin lỗi!’’

Doanh Văn cũng lôi kéo diều đến:’’Phương, ngươi đừng nóng giận, nếu không thì ngươi chơi cái này, cái này cho ngươi.’’

Hứa Hàn Phương biết dụng tâm lương khổ của hai người, mỉm cười nói:’’Không sao cả, diều bay được, đây mới gọi là vui cười bay cao.’’ Nói xong đoạt lấy diều Doanh Văn, gần như lấy phóng thích nhanh, đem dây bằng sợi bông thả đi:’’Của ngươi cũng thả bay đi! Như vậy mới vui vẻ...’’

Không đợi Doanh Văn phản ứng kịp, con diều cũng bay xa về phía xa xôi. Hứa Hàn Phương đắc ý cười ha ha. Doanh Văn bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.

Ba người nhìn phương hướng diều biến mất, Hứa Hàn Phương hâm mộ nói:’’Diều thật tốt, có thể bay khắp muôn sông nghìn núi, đi khắp mọi ngõ ngách.’’ 

Kéo kéo ống tay áo của Hạo Nhiên bên cạnh, nhẹ nhàng nói:’’Hạo Nhiên, ta thích du lịch nhất, ta cũng muốn đến khắp mọi ngõ ngách.’’

Hai nam nhân nhìn bộ dáng Hứa Hàn Phương tràn ngập mơ mộng, đều như có điều suy nghĩ.

Lúc này Doanh Võ cách đó không xa gấp rút đến giơ chân, con diều hắn chạy nửa ngày căn bản không bay lên, một người ở tại chỗ ảo não vô cùng.

Ba người nhìn Doanh Võ nhớn nhác, sáu con mắt nhìn nhau, bất giác mỉm cười.