Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, Cao Tiệm Ly đi, đi thực hiện lý tưởng của mình – chu du tứ hải, hát khắp thiên hạ. Ly biệt luôn luôn làm cho người ta thương cảm. Không khỏi nghĩ tới “Vẫn biệt’’*, cắt câu lấy nghĩa mà nhẹ nhàng ngâm nga cho Cao Tiệm Ly, đem toàn bộ làm kỷ niệm ly biệt. Không chừng kiếp này không có duyên cùng hắn gặp lại.
Cao Tiệm Ly trước khi chia tay vẫn cúi đầu, chưa từng ngẩng đầu. Người văn nhã phóng khoáng như hắn vậy cũng sẽ có lúc thế này, không buông tha thời gian? Hứa Hàn Phương nào đâu biết rằng Cao Tiệm Ly là không dám nhìn ánh mắt của nàng, sợ nhìn đến đôi mắt này sẽ bỏ không rời đi được mà ở lại, sợ ở lại sau lại yêu càng ngày càng sâu không có cách nào tự kiềm chế.
Đôi mắt này đã vững vàng khắc vào đáy lòng Cao Tiệm Ly. Thế cho nên sau này ở trong cuộc sống của Cao Tiệm Ly, mỗi khi đối rượu đương ca, lúc hào phóng đánh đàn, cũng sẽ nhớ tới đôi mắt không giống này; mỗi khi thất lạc bàng hoàng, lúc thống khổ không kham nổi cũng sẽ nhớ tới ánh mắt của đôi mắt kiên cường này. Lạc quan chí tiến thủ thiên tính của nàng đã ảnh hưởng hắn thật sâu. “Theo cách hi vọng này của ngươi mà sinh tồn, không nên để cho tương lai mình hối hận. Phải học phải để cho mình vui vẻ!’’ Những lời này đã khắc thật sâu ở đầu óc của hắn.
Không chút do dự cự tuyệt thỉnh cầu đánh đàn của Hứa Hàn Phương lúc sắp chia tay, là bởi vì sợ nàng nghe ra được mình quyến luyến và luyến ái ở trúc âm.
Khi bước trên con đường dài đẵng đẵng xa xăm, Cao Tiệm Ly ra một quyết định:’’Sau này chỉ là hắn nhận biết tri âm đàn trúc. Không cần nhiều, chỉ cần có thể gặp lại một người giống như nàng là được. Sau này ta còn có thể gặp lại tri âm như nàng ư?
Cao Tiệm Ly không biết rằng ở mấy năm sau, hắn rốt cục gặp được người tri âm thứ hai trong cuộc đời, cũng là người tri âm cuối cùng trong cuộc đời hắn – Kinh Kha. Hát vang lên “Dịch Thủy Hàn’’ thiên cổ có một không hai.
Chẳng biết tại sao, Lan nhi mấy ngày gần đây cũng không đến, Hứa Hàn Phương cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Chuẩn bị mời mấy người tiểu nhị đến giúp trông coi việc làm ăn. Cùng Hạo Nhiên lập ra một quy tắc, trình tự then chốt làm đậu hũ chỉ có Hạo Nhiên và bản thân mình biết, quyết không tiết lộ ra ngoài. Đậu phường Hạnh Phúc ngày nào đó sẽ đóng cửa, hay để đậu hũ triệt để mai danh ẩn tích ngày nào đó.
Mặc dù Hạo Nhiên không rõ vì sao phải để cho đậu hũ mai danh ẩn tích, nhưng vẫn đồng ý, hắn tin tưởng nàng làm nhu vậy nhất định có nguyê nhân và lý do.
Đem tiểu nhị phân công rõ ràng, người trách nhiệm chu đáo, làm việc tỉ mỉ, quy trình kỹ thuật hóa. Cũng chỉ định một người làm chức vụ tương tự quản đốc. Trước nói cho quản đốc :’’Việc nhỏ tự quyết định, đại sự trở lại phiền ta.’’ Nói tiếp chuyện công khai một nguyên tắc quan trọng cần để ý:’’Có thể phạm lỗi, nhưng mà lệch lạc giống vậy quyết không cho phép phạm vào xong rồi quay về.’’ Cuối cùng nói cho quản đốc:’’Có chuyện quả thực không có cách nào quyết đoán, lúc cần đến xin chỉ thị, bản thân trước đưa ra chí ít một phương pháp hợp lý giải quyết – cũng chính là biện pháp.’’ Phải cho tiểu nhị dưỡng thành tự hỏi vấn đề độc lập, thói quen giải quyết vấn đề. Nếu như mọi chuyện xảy ra đều đến xin chỉ thị chẳng phải là mệt chết đi được?
Tốp trước huấn luyện hoàn tất, cuộc thi đạt chất lượng tốp trên. Công khai thể chế khích lệ:’’Lương căn bản chia thêm chế độ hoa hồng. Một bộ hình thức quản lý hiện đại quá cứ như vậy xuất hiện ở thành Hàm Dương quốc đô nước Tần hai nghìn năm trước.
Hứa Hàn Phương bắt đầu buông tay, chậm rãi buông tay làm chưởng quỹ.
Có tiểu nhị, Hứa Hàn Phương và Hạo Nhiên thả lỏng rất nhiều. Đến lúc này, Hạo Nhiên đem Hứa Hàn Phương bội phục sát đất. Cảm giác nàng làm việc luôn có thể bày mưu nghĩ kế, không ngừng sửa cũ thành mới.
Hứa Hàn Phương thầm vui: Hắc! Học chương trình đại học há lại học toi công chứ?
Hương thơm nhả ra từ đào mận, bay tán loạn, mầm cây xanh biếc, khắp nơi hồi xuân.
Hạo Nhiên mang theo một tiểu nhị đi vùng ngoại ô chọn mua đậu tương. Gần đây buôn bán tốt thần kỳ. Đậu tương dùng cũng mau hết, vài túi đậu tương một hai ngày đã dùng hết rồi.
Không cần phát sầu vì cơm áo nữa, không cần sống mưu sinh mệt nhọc nữa.
Đã lâu không hưởng thụ cuộc sống rồi, đời sống sẽ có căng có chùng! Hứa Hàn Phương chuẩn bị hảo hảo hưởng thụ cuộc sống cho tốt một chút.
Hứa Hàn Phương mỹ mỹ mà tắm nước nóng, thay quần áo thì lại thấy được phiến thẻ tre, đây chính là hầu như lấy mệnh đổi lấy ở thế kỷ 21. Vào lúc đó là bảo vật vô giá, hiện tại lại thành thẻ trúc rách không đáng một đồng tiền, nhưng nàng vẫn cất giấu cẩn thận, luôn cảm thấy sẽ phát huy tác dụng.
Ở trên cây hoa đào phía sau viện buộc một cái võng, chuẩn bị đến tắm nắng thỏa thích một lát.
Nằm ở trên võng lắc lư dao động, hai chân vắt chéo, lười biếng mà bày ra cái tư thế thoải mái nhất. Nhìn mây trắng bay lơ lửng trên bầu trời xanh xanh; gió xuân thổi qua, hoa đào đều rơi xuống, rơi ở trên mặt ngứa một chút; mùi hoa đào thơm ngọt trong không khí làm cho say sưa; ánh mặt trời chiếu lên trên người ấm áp,mặt bị phơi nóng nóng... Bất tri bất giác đã ngủ thật say.
Trong mông lung cảm giác có ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Là nằm mơ giữa ban ngày? Hay là ảo giác? Đổi một tư thế ngủ tiếp, không đúng! Cảm giác có hô hấp bật hơi thổi tới trên mặt. Lại nghe thấy được là một mùi vị nam nhân chắc là trên thân nam nhân mới có. Không phải là ảo giác, cũng không phải là mơ!
Mở choàng mắt, thì thấy hai ánh mắt thâm thúy, ghé vào chỗ cách mặt mình không tới một thước nhìn chằm chằm, vẻ mặt quái dị, hơn nữa càng tiến càng gần. Phản ứng đầu tiên: Sắc lang! Liền không hề nghĩ ngợi, giơ tay lên cho một quyền, đánh vào một con mắt của sắc lang.
“Ai da!’’ Một tiếng, sắc lang ngửa mặt té ngã.
Hứa Hàn Phương nhanh nhẫu xoay người, tay kéo võng một cái ngược chiều kim đồng hồ lật mình, người đã vững vàng đứng trên mặt đất. Nổi giận đùng đùng nhìn sắc lang. Hừ! Muốn bản cô nương, phi lễ bản cô nương? Không dễ dàng như vậy!
Nửa ngày trời sắc lang mới ngọ nguậy từ dưới đất bò dậy, một tay dùng sức mắt, vừa nhu còn vừa lắc đầu. “Ngươi vì sao đánh người?’’ Lắc lắc đầu, đầu còn vang lên ong ong.
Xem ra quyền này đánh không phải nhẹ. Đáng đời! “Ai cho ngươi nhìn lén bản cô nương ngủ?’’ Hứa Hàn Phương trả lời vàng thật không sợ lửa.
Sắc lang vừa dụi mắt vừa nói:’’Cô nương?’’ Lại bưng con mắt bị đánh kia, chỉ lộ ra một con mắt khác trên dưới quan sát Hứa Hàn Phương, kinh ngạc nói:’’Có cô nương nào như ngươi vậy? Ban ngày ăn mặc y phục nam nhân ở bên ngoài ngủ?’’
Hứa Hàn Phương lúc này mới nhớ tới mình ăn mặc nam trang, hơi bị nghẹn lời.
Sắc lang còn đang dụi mắt, không cam lòng mà nói:’’Ta còn đang khó hiểu đây, đâu đến một người nam không ra nam, nữ không ra nữ ngủ ở chỗ này.’’
Hứa Hàn Phương tức giận đến mũi cũng phải lệch, bất nam bất nữ? Còn chưa có người nào nói đến ta như thế!’’ Ngươi dám nói ta bất nam bất nữ?’’Xoay xoay nắm tay quát lên:’’Ngươi muốn ăn đòn!’’
Sắc lang chạy đến núp phía sau cây, chỉ lộ nửa khuôn mặt:’’Nào có nữ nhân nào như ngươi vậy? Ngươi làm sao dã man như vậy chứ? Sách sách sách, ăn mặc thành thế...’’ Gương mặt xem thường.
Hứa Hàn Phương thở phì phò nói:’’Đây là nhà ta, ta thích mặc thành dạng gì sẽ mặc thành dạng đó, không mượn ngươi xen vào! –a? Ngươi không có việc gì chạy đến nhà ta. Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đó!’’Ôm tay áo lên đuổi theo. Đã lâu chưa luyện tay một chút rồi, cũng không biết dạng công phu động người quyền đạo và judo của mình. Đã quên chưa?
Sắc lang kinh hô một tiếng xoay người chạy.
Hai người vây bắt quanh hai cây, một cái võng chạy vài vòng. Thủy chung vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Hứa Hàn Phương dừng lại, thở hồng hộc nói:’’Sắc lang, ngươi ra đây!’’
Sắc lang cứ trốn ở phía sau cây, nhô ra nửa cai đầu:’’Ta không phải là sắc lang!’’
“Còn giảo biện, sắc lang! Ngươi không phải là sắc lang mặt ngươi để gần vậy làm gì ? Muốn phi lễ bản cô nương? May mà bản cô nương nhạy bén, tỉnh sớm! – Ngươi không được chạy!’’ Lời vừa dứt, lại đuổi theo.
Sắc lang tung chân lại chạy, vừa chạy vừa cao giọng phản bác:’’Phi lễ ngươi? Người tìm một cái gương chiếu chiếu, ngươi cho ngươi là mỹ nữ? Ta lại gần, là bởi vì đang dụng tâm phân biệt ngươi là nam hay nữ! – Thì tự dưng lại trúng một quyền.’’ Sắc lang hô, cước bộ chậm một chút.
Hứa Hàn Phương làm thế nào đi nữa cũng không đuổi kịp nam nhân, bóp thắt lưng, tay chỉ:’’Có bản lĩnh ngươi đừng chạy!’’
“Không chạy mới là người ngu!’’ Sắc lang cũng không quay đầu lại trả lời.
Hứa Hàn Phương dừng lại lần thứ hai, nhìn sắc lang trốn phía sau cây, hô to:’’Ngươi ra đây!’’
“Ta không ra!’’
“Có bản lĩnh ngươi đi ra!’’
“Ta cứ không ra! Có bản lĩnh ngươi tới đuổi!’’ Sắc lang cũng không biết là cố ý chọc giận Hứa Hàn Phương, vẫn cảm thấy chơi truy trốn cùng Hứa Hàn Phương thật khá.
Hứa Hàn Phương tức giận đến thật muốn đi tới bóp chết hắn, nhìn hai bên một chút có cái gì vô kế khả thi, con mắt – xoay động, có chủ ý. Khom lưng nhấc chân, cởi giày ra “Sưu’’thoáng cái hung hăng đập tới.
Sắc lang “Ai nha!’’ một tiếng, cuống quít tránh né. Giày ngổn ngang khắp nơi trên cây hoa đào, trên cây bị chấn động nhẹ nhẹ nhàng rơi xuống.
“Thực sự là chỉ nữ tử và tiểu nhân khó dưỡng thôi! Ngươi thế nào hung hãn như vậy, không có giáo dưỡng?’’ Phía sau cây truyền đến tiếng la cao của sắc lang. Sau đó cẩn thận từng li từng tí thăm dò tình huống xung quanh.
“Sưu’’ Hứa Hàn Phương ngắm ngay chiếc giày thứ hai từ lâu, nhìn sắc lang thăm dò, không chút nào nương tay mà ném tới. Ai! Đáng tiếc, giày lướt qua da đầu sắc lang mà qua.
Sắc lang sợ đến co rụt đầu lại, quay đầu thấy chiếc giày thứ hai rơi trên mặt đất, thầm nghĩ: Nguy hiểm thật! Oán giận la lên:’’Ha ha, không ném trúng! Cái này nhìn ngươi còn có gì để ném? Ha ha!’’ Nói xong đưa đầu ra làm cái mặt quỷ.
Thấy cả khuôn mặt sắc lang, Hứa Hàn Phương xì vui vẻ một chút. Có lẽ bởi vì mình gần đây đẩy xoay (cối), sức ta khá lớn, không nghĩ tới một quyền liền đem sắc lang đánh thành gấu mèo một mắt. Vành mắt đen thùi thoạt nhìn thấy thật buồn cười.
Hứa Hàn Phương nhìn thêm, không nhịn được cười to.
Sắc lang có lẽ còn không biết mình bị đánh thành mắt gấu mèo, thấy vẻ mặt của Hứa Hàn Phương thay đổi bất thường. Kinh ngạc nói:’’Ngươi cười cái gì?’’ Gương mặt mờ mịt, mắt gấu mào phối với hắn càng thêm hài hước.
Hứa Hàn Phương cười đến cả người run loạn, tay chỉ ánh mắt sắc lang nói không ra lời.
Sắc lang cúi đầu nhìn trên người mình, không có chỗ nào không thích hợp mà! Chỉnh sửa lại quần áo một chút. Lại nhìn chung quanh, nhìn từ trên xuống dưới, càng không giải thích được nhìn Hứa Hàn Phương. Chỉ có điều vẫn còn duy trì cảnh giác. Ai biết nàng có phải giở trò lừa bịp hay không?’’
Nhìn bộ dạng sắc lang không hiểu ra sao, Hứa Hàn Phương vui vẻ, chớ nhìn hắn mặc bố y, xem ra cũng là vô cùng quan tâm dáng vẻ của mình. Vừa cười vừa nói:’’Đừng... Đừng xem, tự ngươi... Không thấy được, ở... Ở... Ở trên mặt ngươi.’’ Hứa Hàn Phương cười đến sắp đau sốc hông luôn rồi..
Sắc lang miệng ùng oàng, mắt hướng tới nhìn trên mặt mình, đúng là trừ mơ hồ thấy chóp mũi, cái gì cũng không nhìn thấy. Có thể dùng mắt quá độ, mắt phải đau đến hắn nhếch miệng một cái, hút khí lạnh một cái. Ngắm nhìn chung quanh, khom lưng đến hang nước chiếu một cái, “A!’’ Mà quát to một tiếng, bưng mắt thất kinh mà nói:’’Tại sao có thể như vậy? Ta như vậy làm sao gặp người?’’
Đến bây giờ, Hứa Hàn Phương đã hoàn toàn hiểu người này nhất định không phải là sắc lang, chỉ là tò mò muốn nhìn mình một chút. Nếu như là sắc lang nửa ngày như thế sẽ sớm động thủ, sẽ sớm nên có tật giật mình mà chạy.
“Sắc lang’’ gấp đến độ liên tục giậm chân:’’Vậy phải làm sao bây giờ? Lấy một ô mắt gà, làm sao gặp người.’’
Hứa Hàn Phương biết sai liền sửa, ngượng ngùng nói:’’Xin lỗi nha, ta cũng không phải cố ý, ai cho ngươi thừa dịp ta ngủ say tiếp cận gần như vậy? Ta cũng không biết ngươi muốn làm gì?’’ Một bộ dạng ủy khuất của tiểu nữ nhân. Sắc mặt nữ nhân thực sự là thay đổi thất thường, mới vừa rồi còn hung ba ba, lúc này lại ủy khuất cùng cực.
Sắc lang miết mắt thấy được vẻ mặt ủy khuất của Hứa Hàn Phương, bất đắc dĩ nói:’’Quên đi, trách ngươi cũng vô ích.’’ Lại đi chiếu chiếu trong thủy hang, lẩm bẩm:’’Nghĩ một chút sửa chữa thế nào mới được.’’
Con ngươi khẽ động, mục đích đạt được. Muốn chính là những lời này, chỉ cần không cần truy cứu trách nhiệm của ta là tốt rồi! Hứa Hàn Phương vui vẻ kêu lên:’’Ta có biện pháp! Ta giúp ngươi đắp xoa, nhất định sẽ tốt hơn nhiều.’’
Sắc lang xoa một con mắt, dùng một con mắt khác quét quét Hứa Hàn Phương, mỉm cười nói;’’Mặt của ngươi làm sao thay đổi thất thường? Nhanh như vậy?’’
Hứa Hàn Phương nhìn xung quanh làm bộ không nghe thấy, không trả lời. Có ít lúc, một vài vấn đề trả lời không bằng làm bộ không nghe thấy thì tốt.
Hứa Hàn Phương nhảy chân nhảy lò cò, khom lưng nhặt lên giày, gà vàng đứng một mình đâp chân ở trên chân, lại đạp đạp trên mặt đất, xác định mang xong giày. Quay đầu lại hướng sắc lang hất đầu nói:’’Đi thôi!’’
Sắc lang nhiều thêm hứng thú nhìn Hứa Hàn Phương nhảy lên nhảy xuống, vẻ mặt vui vẻ.
Hứa Hàn Phương mang theo “Sắc lang’’ đi vòng qua trước phòng, chuẩn bị tìm một trứng gà để cho hắn chườm nóng. Vừa đi vòng qua trước phòng, một người kêu lên:’’Này! Đúng là ngươi!’’
Hứa Hàn Phương nhìn hai bên một chút, xác định người ăn mặc quần áo vải màu đen là đang gọi mình, dừng bước lại.
Người mặc quần áo vải đen bước nhanh tới:’’Thật là ngươi, ta còn nghĩ rằng nhìn lầm ngươi đó.’’
“À! Là ngươi à!’’ Hứa Hàn Phương nghĩ tới, là cái cậu bé Doanh Vũ té ngã lúc đầu, cười nói:’’Hơn nửa năm không gặp, cao lớn như vậy rồi?’’
Hứa Hàn Phương bật người dậy, sóng vai nhiều lần, so với chính mình cao gần một cái đầu. Cậu con trai lớn lên đúng nhanh thật! Cũng không biết mình còn có thể lớn nữa hay không. Ở hiện đại, mình thế nhưng tiêu chuẩn:Không cao không thấp, một mét sáu bảy. Không mập không ốm, một trăm lẻ sáu. Ở chỗ này vẫn chưa tới 16 tuổi, hẳn là vóc dáng còn có thể lớn nữa?
“Ta ngày đó chờ ngươi dài cả cổ. Ngươi cũng không tới.’’ Doanh Vũ cắt đứt suy nghĩ miên man của Hứa Hàn Phương.
Hứa Hàn Phương lúc này mới nhớ tới, ước hội khi đó, khẽ mỉm cười nói:”Xấu hổ, ngày đó có việc gấp không đi được.’’
Doanh Vũ hưng phấn nói:’’Ta ngày đó nhờ ngươi dạy kỹ xảo, đem mập mạp cũng đánh ngã, ai, đáng tiếc ngươi không ở đó, bằng không ngươi có thể nhìn thấy.’’ Vô cùng tiếc hận.
Hứa Hàn Phương cười nói:’’Phải không? Chúc mừng ngươi nha!’’ Nghĩ thầm đây là việc trong dự liệu. chỉ cần không phải được huấn luyện chuyên nghiệp, nơi nào sẽ phòng thủ chắc chắn?’’
Hai người vừa nói vừa cười, Hứa Hàn Phương hoàn toàn quên mất mắt gấu mèo theo ở phía sau, Hứa Hàn Phương có chỉ số thông minh cao, người cũng có nhiều bệnh xấu như vậy, đại sự khôn khéo việc xấu hồ đồ. Đại khái, sơ ý, nàng dễ quên như vậy cũng không ít. Chỉ có điều thời đểm mấu chốt nàng không có gì lơ mơ. Lưng cũng thư một chút không quên, cũng sẽ học cách sống chi tiêu, học một biết mười.
Rồi, muốn chết rồi, tay đánh máy cũng đổi thành xay sữa đậu nành rồi, buồn bực!
Doanh Vũ quay đầu lại thất thanh kêu lên:’’Ca! Đệ chờ huynh đã nửa ngày rồi, huynh đi đâu? Đệ giới thiệu cho huynh, đây chính là người dạy đệ kỹ xảo đệ nói với huynh. – A, con mắt của huynh làm sao vậy?’’
“Oh, không cẩn thận đụng phải một chút.’’ Mắt gấu mèo có lệ nói.
Hứa Hàn Phương không rõ vì sao mắt gấu mèo không nói là nàng, hình như cố gắng thay nàng che giấu. Quản nó làm gì, nếu như người ta nguyện ý che giấu thay mình, mình tại sao phải thừa nhận? Lại nghĩ một lát, không phải hắn ngại bị mình đánh thành mắt gấu mèo thì mất mặt chứ?
Doanh Vũ nhỏ giọng xụ nói:’’Không đụng mũi, không đụng mặt, mà đụng mắt?’’ Hình như không tin, nhưng không hỏi lại, nhìn sắc mặt hắn hình như có chút sợ người ca ca này của hắn.
Hứa Hàn Phương cầm một cái trứng gà nóng chậm rãi đưa cho mắt gấu mèo.
Giữa lúc nói chuyện biết mắt gấu mèo gọi là Doanh Văn. Hai huynh đệ một nào là vừa văn vừa võ, tên không nhiều sáng ý, quê mùa! Nhất định là người nhà mong muốn huynh đệ hai người văn võ song toàn. Hình thức áo vải hai người mặc cũng rơi đất vụn, xem ra không có hàm lượng nguyên tố trong quặng gì (không giàu).
Mặc cũng không phải y phục gấm tơ, giơ tay nhấc chân lại phải bày ra khí phái là của người giàu có, thú vị! Nhất định là nhi tử nhà giàu mới nổi vùng phụ cận. Nghĩ khóe miệng lại trồi lên tiếu ý.
Doanh Văn giương mắt thấy vẻ mặt của Hứa Hàn Phương hỏi:’’Ngươi có chuyện gì cao hứng? Hay là lại đang đánh cái chủ ý quỷ quái gì?’’
Hứa Hàn Phương vội vàng thu lại sắc mặt ngưng cười:’’A? Không có!’’ Nghĩ thầm ngươi đây cũng có thể nhìn ra? Lợi hại! Nói tránh đi:’’Có bằng hữu từ phương xa tới bất diệc nhạc hồ mà, - các ngươi làm sao tới nơi này?’’
Doanh Võ ở bên cạnh cướp lời:’’Nghe nói nơi này có mỹ thực, cố ý tới nếm thử.’’
“À!’’ Hứa Hàn Phương gật đầu, tiếp tục dụi mắt.
Con mắt của Doanh Võ tốt hơn nhiều, đã không đen thui tím bầm. Hắn chuyển đầu tìm một hồi hỏi:’’Tại sao không có cái gương?’’
“Hắc, cái gương? Kẻ có tiền mới dùng gương, ta đâu mua được cái gương?’’ Hứa Hàn Phương bĩu môi, nhi tử nhà giàu mới nổi yêu cầu không thấp đó . Bưng chậu nước đặt ở trên bàn dài:’’Đây là cái gương, chiếu đi!’’
“Một lát lại nhu một lần, sẽ tốt hơn nhiều.’’ Hứa Hàn Phương ngồi xếp bằng ngồi xuống phía đối diện, nhu (xoa) nhẹ cổ tay.
Doanh Văn nhìn tư thế ngồi của Hứa Hàn Phương cau lại đầu mày.
“Ca! Ta mời uống hai chén tên gì sữa đậu nành, huynh nếm thử.’’ Doanh Võ bưng hai chén sữa đậu nành đến, đặt ở trên bàn dài:’’Ở đây làm ăn thật thịnh vượng, ta chen lấn nửa ngày mới tới lượt.’’
Hiện tại đậu phường buôn bán tốt đến phải cho khách nhân tự mình bưng thức ăn, có đôi khi còn phải xếp hàng lấy số. Cái này Hứa Hàn Phương đúng là rất rõ ràng. Áy náy nói:’’Xấu hổ thật, ta nghĩ rằng các ngươi nếm qua rồi ấy. Cũng không chiêu đãi các ngươi. Sớm biết rằng các ngươi còn chưa nếm, ta liền bưng tới cho các ngươi rồi.’’
“Không sao cả.’’ Doanh Võ không ngần ngại chút nào mà nói, cúi đầu đi uống sữa đẫu nành:’’Ca, huynh cũng uống, đều nói uống ngon,’’
Doanh Văn nếm một chút cái miệng nhỏ nói:’’Thứ này vị nói sao là lạ? Không giống lời truyền đi uống tốt như thế.’’
Hừ, nói ngươi không có phẩm vị chính là không có phẩm vị, thật không biết hàng! Tất cả mọi người đâu có suy xét uống, chỉ có ngươi nói uống không tốt? Trong lòng Hứa Hàn Phương rất không thoải mái.
Doanh Văn lại uống một ngụm, ở trong miệng tinh tế thưởng thức một chút, khẽ nhíu mày.
Uống khó khăn như vậy ư? Hứa Hàn Phương thò đầu nhìn, khứu giác của nàng cực kỳ linh mẫn, phảng phất ngửi được một mùi lạ. Nằm xuống (bàn) ngửi một cái, tìm kiếm nơi phát ra mùi lạ. Hình như là mùi vị sữa đậu nành không đúng. Ngửi lượng nhỏ sữa đậu nành, đã có chút ôi thiu rồi.
Đám người kia, cũng dám lừa gạt khách hàng, bán thức ăn quá hạn biến chất? Ghê tởm! Đây không phải là đạp đổ nhãn hiệu mình sao? Giá còn cao đến đâu? Buổi tối phải họp chỉnh một chút! Tra mọi chuyện rõ ràng.
Nhìn xung quanh nhiều người như vậy, suy nghĩ một chút không thể nói, nói sẽ ảnh hưởng danh dự. Không biến sắc nói với Doanh Văn Doanh Võ:’’Nếu không thì đổi một chén cho các ngươi. Đổi một mùi vị nếm thử. Có thể thì tốt rồi.’’
Doanh Văn nhàn nhạt nói:’’Không cần, cứ như vậy đi.’’
Hứa Hàn Phương kiên trì:’’Vẫn là đổi một chén đi.’’
Doanh Văn bưng sữa đậu nành lên uống một ngụm:’’Không cần, ta còn có thể uống quen được.’’
Nhìn Doanh Văn lót bụng một chén sữa đậu nành quá hạn, Hứa Hàn Phương dở khóc dở cười, lại nhìn một con mắt gấu mèo của Doanh Văn, chỉ nghĩ vui không dám cười.
Doanh Văn uống xong sữa đậu nành nhìn Doanh Võ:’’Ngươi làm sao không uống?’’
Doanh Võ ngượng ngùng cười cười:’’Ca, đệ thật sự là uống không quen.’’
Doanh Văn liếc Doanh Võ một cái, thản nhiên nói:’’Lãng phí không tốt!’’ Trong lời nói lộ ra uy nghiêm làm huynh trưởng.
Doanh Võ hì hì cười, nhỏ giọng nói:’’Ca, đệ nói với huynh, hai chén sữa đậu nành này không phải là mua. Ta xem quá nhiều người, chen không được gót chân, là đệ thừa dịp người khác không chú ý mình ở trong vại múc.’’
Doanh Văn nghe được lại nhăn mặt cau mày, đây không phải là trộm sao? Không nói gì. Hắn hình như rất thích cau mày.
Hứa Hàn Phương lại yên lòng, xem ra những khách nhân khác uống sữa đậu nành cũng không có vấn đề. Âm thầm cười trộm. Đứa ngốc, còn cho là mình chiếm tiện nghi, múc sữa đậu nành còn dư còn vui vẻ?
Lúc đầu Hứa Hàn Phương định ra một chất lượng tiêu chuẩn: Xay sữa đậu nành theo lượng người đi đến xay lập tức, không kịp bưng đi lại để sữa đậu nành lạnh, không được lên bàn, càng không cho phép đun nóng lại nhiều lần bán. Phải bảo đảm tuyệt đối mới mẻ. Cho nên yêu cầu tiểu nhị tố chất nhân viên nhất định phải cao, trong lòng nắm chắc có thể làm được.
Bởi vậy trong đậu phường để một cái vại lớn chuyên dùng gửi sữa đậu nành đã lạnh chưa bán xong trong ngày. Những thứ này tiểu nhị được Hứa Hàn Phương huấn luyện đến từng bước từng bước rất tháo vát, rất ít phải bởi vì làm được nhiều mà lãng phí. Không biết tích góp bao nhiêu ngày mới tích một cái vại lớn này, có thể là hai ngày nay bận quá không nhanh chóng đi đổ sữa đậu nành còn dư ngay, bị Doanh Võ tự cho là thông minh múc mất.
Hứa Hàn Phương lắc đầu, ai, tất cả đều là thông minh quá sẽ bị thông minh hại! Uống không tiêu chảy mới lạ. Này cũng không thể trách ta. Ai! Đáng thương Doanh Văn bị đệ đệ này hại thảm, trong ngoài đều phải bị thương, trong lòng không khỏi có chút đồng tình.
“Ngươi đang suy nghĩ gì?’’ Doanh Văn hỏi. Hắn luôn luôn mắt sáng như đuốc, hình như có thể nhìn thấu ý nghĩ của người khác.
Hứa Hàn Phương cười che giấu nói:’’Ta sẽ nhu mắt thêm cho ngươi, hiện tại đã không đen giống vừa rồi.’’
Đang xoa mắt cho Doanh Văn. Hạo Nhiên trở về, thấy Hứa Hàn Phương đang xoa mắt cho một người nam nhân, vẻ mặt có chút không thoải mái, nhưng lại không nói tiếng nào.
Hứa Hàn Phương mặc dù qua loa, nhưng mà cũng nhìn ra Hạo Nhiên không thoải mái. Cười hì hì, người này ghen tị. Phải tìm cơ hội giải thích cho hắn một chút. Thừa dịp đổi nước nóng len lén nói cho Hạo Nhiên:’’Chớ ăn dấm, hắn là bị ta đánh đó.’’ Còn dí dỏm mà nháy nháy mắt với Hạo Nhiên, sau đó học bộ dáng che lên một con mắt bị đánh thật là đau.
Ghen? Thật đúng là rất hình tượng, trong lòng ta có thể không ê ẩm sao? Không thoải mái trong lòng đã tiêu tan thành mây khói. Hạo Nhiên hì hì cười thấp giọng hỏi:’’Ngươi vì sao đánh hắn?’’
“Ta nghĩ lầm hắn là sắc lang thôi!’’ Hứa Hàn Phương đơn giản nói sơ lược quá trình.
Hai đầu người xúm lại cười khanh khách.
Không chú ý Doanh Văn đang nhìn chằm chằm bọn họ nhìn...