Tần Gia Phụ Tử

Chương 37




“Ba ba, hai người đàn ông có thể luôn ở bên nhau không?”

“Có thể.”

“Giống bọn Phó Tư Bác và Tào Đông Đông sao?”

“Đúng vậy!”

“Kia hai người như thế nào mới không thể?” 

“Khi bọn họ yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau.” Trừ bỏ lúc phải chạy xe từ khách sạn về nhà, Tần Lãng vẫn luôn nắm chặt tay Tần Tư Thanh hỏi hết cái này đến cái nọ.

“Còn chúng ta thì sao?”

Tần Tư Thanh cũng không trả lời ngay, mà chăm chú nhìn vào Tần Lãng, hồi lâu sau mới nâng kính mắt, nhẹ giọng nói: “Không biết.”

“Vì sao không biết?” Tần Lãng mất hứng.

“Con yêu ba nhiều bao nhiêu thì sẽ ở cùng với ba bấy lâu thôi.” Tần Tư Thanh nhéo nhéo lòng bàn tay Tần Lãng.

“Vậy còn ba thì sao?”

“Chờ tới lúc con không cần ba ba nữa thì ba mới rời khỏi con.” Tần Tư Thanh hồi đáp, tươi cười ôn nhu kia có thể dễ dàng làm người khác tan chảy theo. Chẳng qua, chỉ có Tần Tư Thanh biết, cả một đời này, Tần Lãng cũng đừng hòng rời khỏi hắn.

Tần Lãng nghe được cậu trả lời vừa lòng, liền hắc hắc cười hai tiếng, “Vậy thì chờ con không cần ba nữa thì người mới được rời đi đó!” Tần Lãng lòng tràn đầy hoan hỉ nói.

******

Hết thảy mọi thứ đều trôi qua một cách tốt đẹp, hai người cứ thế an an ổn ổn sống cùng nhau cho tới khi mùa đông đến. Trong khoảng thời gian này, Tần Tư Thanh vẫn luôn bận rộn qua lại giữa hai thành phố, thỉnh thoảng hắn sẽ đến công ty hoặc là đi công tác vài ngày, còn thời gian rãnh Tần Tư Thanh đều dành toàn bộ để ở cùng Tần Lãng.

Tới kì nghỉ đông, Tần Tư Thanh mang Tần Lãng trở lại thị trấn quê nhà, ngoài ra còn có bộ đôi Phó Tư Bác và Tào Đông Đông. Lão gia tử vốn muốn cùng đi, nhưng mấy ngày trước lão bằng hữu đã mời ông đi du lịch giải sầu, cho nên ông đành bỏ lở chuyến về thăm quê này.

Vừa trở lại ngôi nhà thân yêu, Tần Lãng liền lượn mình vọt qua vọt lại ở lầu trên lầu dưới vài vòng.

Tần Tư Thanh thì bận đem hành lý xách lên phòng, rồi gọi điện mời Lộ Diêu lão sư buổi tối đến nhà ăn một bữa cơm.

Tần Lãng nguyên bản định cùng bọn Phó Tư Bác, Tào Đông Đông đi chơi, nhưng ngẫm lại cũng thấy đã lâu chưa gặp cô Lộ Diêu, nên liền gọi điện thoại hẹn bọn Phó Tư Bác đi chơi vào ngày khác.

Lúc Lộ Diêu đến nhà, vừa nhìn thấy Tần Lãng liền lập tức vồ lấy, ôm hôn một cách mãnh liệt, ịn son môi lên khắp mặt cậu.

Tần Lãng đầy mặt ghét bỏ đẩy Lộ Diêu ra: “Lão sư, cô đừng làm như vậy, bẩn chết mất.”

Lộ Diêu cười ha ha, hung hăng niết mặt Tần Lãng một phen, “Lâu ngày không gặp, Tần Lãng đã thay đổi nhiều đến vậy rồi a, chẳng còn chút dễ thương nào hết.”

“Là cô không đứng đắn thì có!” (•ˋoˊ•)

Sau khi cơm nước xong, Tần Tư Thanh bưng một đĩa hoa quả tới đặt trên bàn phòng khách, ba người vây quanh vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Hai chân Tần Lãng đang đặt ở trên đùi Tần Tư Thanh, dùng chăn nhỏ trùm kín lại, tuy vậy Tần Lãng vẫn không ngừng cau mày kêu lạnh với hắn. 

Thấy thế, Tần Tư Thanh đứng lên đi tìm bình giữ ấm mang đến cho cậu.

Lộ Diêu nhìn Tần Lãng nói: “Ranh con, sao lâu như vậy mà không thèm liên lạc với cô hả, có phải hay không đã quên mất tiêu cô rồi?”

Tần Lãng bị hỏi có chút chột dạ, cầm một miếng lê đưa tới trước mặt Lộ Diêu cười lấy lòng: “Em nào dám chứ, không phải, bởi vì quá nhớ cô mà em đã ngày đêm ngựa không ngừng vó chạy về đây sao.”

“Được rồi. Cô tạm thời tha cho em lần này.” Lộ Diêu vỗ vỗ đầu cậu.

“Lần này trở về anh định ở lại bao lâu?” Lộ Diêu hỏi Tần Tư Thanh, mặc dù Tần Lãng được nghỉ đông nhưng cũng không đại biểu Tần Tư Thanh cũng được thảnh thơi như vậy.

Cơ mà Tần Tư Thanh còn chưa kịp đem lời nói ra khỏi miệng, Tần Lãng đã nhanh nhảu giành đáp trước, “Ba của em cũng được nghỉ! Vì để ở cùng em nên ba đã xin công ty nghĩ hẳn một thời gian, ba đã nói như thế đó!!”

Sáu chữ cuối cùng Tần Lãng đặc biệt nhấn mạnh.

“Tôi đã xin nghĩ dài hạn để đưa nhóc con đi chơi, hiện tại công ty cũng không có chuyện gì quan trọng, giao cho người khác xử lý một thời gian cũng không sao.”

Lộ Diêu nghe xong cười nói: “Tần Lãng, em như vậy là không ngoan rồi nha, đều đã lớn như vậy mà cứ bắt ba đi theo bên mình, xem có dọa người hay không hả?”

“Đó là ba em mà!” Tần Lãng nói rất đúng lý hợp tình. 

Lộ Diêu như biến thành một đứa trẻ to xác cùng Tần Lãng cãi nhau ầm ĩ, hai người trêu qua trêu lại vô cùng vui vẻ.

Mọi người đã bàn bạc xong, chờ thêm vài ngày nữa sẽ cùng nhau đi du lịch một chuyến, Tần Lãng đã lôi kéo thêm hai người Phó Tư Bác và Tào Đông Đông vào nhập bọn, càng nhiều người thì càng náo nhiệt mà! Mới đầu Phó Tư Bác bên kia đã dứt khoát nói dù thế nào cũng sẽ không đi, nói cái gì trời quá lạnh tốt nhất nên oa ở trong ổ chăn chơi game, tội gì phải ép buộc bản thân chạy ra ngoài chịu khổ.

Tần Lãng lúc ấy mới nói: “Vậy Tào Đông Đông thì sao? Cậu ấy chắc chắn sẽ thích chuyện này.”

Nhắc tới Tào Đông Đông, Phó Tư Bác do dự một chút, cuối cùng nói: “Vậy tới lúc gần đi thì bàn lại.”

Sau khi Lộ Diêu rời khỏi, Tần Lãng liền lên lầu, chui vào trong ổ chăn, qua không bao lâu Tần Tư Thanh cũng vào theo phòng.

Đợi Tần Tư Thanh nằm lên trên giường, Tần Lãng lập tức sáp lại, quấn chặt lấy người Tần Tư Thanh, đem đôi tay băng lãnh của mình dán lên eo của hắn, “Lạnh muốn chết!”

Tần Tư Thanh cầm lấy đôi bàn tay đã đông cứng của cậu đặt vào trong lòng bàn tay của mình, xoa bóp.

Tần Lãng tựa đầu chôn ở trong lòng Tần Tư Thanh, nói: “Ba ba, cô giáo Lộ Diêu hình như đã già hơn nhiều rồi.”

“Ừ.” Tần Tư Thanh lên tiếng. 

“Kỳ thật cũng không thay đổi bao nhiêu, vẫn giống như trước đây, nhưng mà cảm thấy chính là già đi.” Tần Lãng không biết diễn tả làm sao cái cảm giác này, cô giáo Lộ vốn rất xinh đẹp, nhưng trên gương mặt luôn mang theo sự tang thương, chắc hẳn trong lòng cô đã chất chứa rất nhiều điều phiền muộn.

Tần Lãng đột nhiên có chút sợ hãi, liệu sẽ có một ngày ba ba bỗng nhiên biến thành một ông lão già nua, không kịp đợi được mình trưởng thành mà tóc đã hóa trắng, mặt đầy nếp nhăn, lúc ấy mình biết làm thế nào cho tốt đây?

Ngày thứ hai sau khi trở lại thị trấn, trời liền đổ một trận tuyết lớn, mà ở trong phòng lúc này, Tần Lãng đang mơ màng theo trên giường đứng dậy trong khi Tần Tư Thanh đang ở một bên mặc quần áo.

Tần Lãng rụt cổ bọc kín trong chăn, “Ba ba, trời hôm nay tại sao lại lạnh như vậy?”

Tần Tư Thanh đi đến cửa sổ đem bức màn kéo ra, cả một vùng bên ngoài đều phủ một màu trắng xoá, “Tuyết rơi!”

Sau hắn bước đến tủ quần áo, lấy vài kiện y phục tương đối dày ra cho Tần Lãng rồi để lên trên giường, “Ba đi làm điểm tâm, con ở trong phòng mặc đồ vào trước, nhớ phải bận thêm áo lông bên ngoài.”

Thời điểm Tần Lãng rửa mặt xong chạy xuống lâu, Tần Tư Thanh đang làm món trứng chần nước sôi.

“Ba ba! Con không có khăn quàng cổ!” Tần Lãng nguyên bản muốn ra ngoài ngoạn tuyết một hội, nhưng vừa mới chạy ra đã bị gió lạnh thổi cho chịu không nổi, cứ thế mà bỏ chạy vào trong nhà lại.

Ăn xong điểm tâm, Tần Tư Thanh mang Tần Lãng đi mua khăn quàng cổ, Tần Lãng mặc áo lông thật dày, đầu đội một chiếc mũ len, tay thì đang được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của Tần Tư Thanh, cùng hắn đi dọc theo con đường trên thị trấn.

Dưới đất đã tích một lớp tuyết thật dầy, có lẽ là từ khuya hôm qua đã bắt đầu rơi, tuyết cao lên ngang cả mu bàn chân, mỗi lần đạp lên sẽ phát ra tiếng rồm rộp rất vui tai.

“Tuyết thật lớn.” Mũi của Tần Lãng đã bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Tần Tư Thanh ôm chặt lấy vai Tần Lãng, “Lát nữa về nhà không nên ra ngoài chơi tiếp nữa, ở trong nhà xem TV, trời bên ngoài quá lạnh.” 

“Ai dô, thầy Tần, anh trở về hồi nào vậy?” Trên đường gặp được vài người quen, Tần Tư Thanh cũng dừng lại lễ độ chào hỏi mấy câu.

Thấy vậy, Tần Lãng buông tay Tần Tư Thanh ra, một mình chạy qua cửa hàng bên kia đường mua đồ trước. Sau khi chọn một cái khăn choàng màu trắng cho Tần Tư Thanh, cậu mới tiếp tục lựa khăn cho mình, tới lúc thanh toán, Tần Lãng mới sực nhớ trong túi không mang theo tiền, liền quay đầu ra cửa kêu Tần Tư Thanh: “Ba ba!”

“Tần Lãng......” Một tiếng nói quen thuộc đồng thời vang lên ở bên cạnh, Tần Lãng quay đầu nhìn xem là ai, thì ra là thầy Vương dạy cùng trường với ba trước đây, mà kế bên còn có một người phụ nữ đang tay trong tay với hắn, người kia không ai xa lạ chính là cô giáo Dương!

Đầu óc Tần Lãng có chút phản ứng không kịp với tình huống trước mắt, chỉ ngây ngốc  nhìn hai người Vương Dương.

Tần Tư Thanh đúng lúc từ bên ngoài đi vào, vỗ vỗ hết tuyết trên người rồi mới bước đến bên cạnh Tần Lãng.

Nhìn thấy hai người đang đứng bên cạnh cậu, Tần Tư Thanh vẫn ung dung lên tiếng chào hỏi, “Thầy Vương, cô Dương đã lâu không gặp.”

Sau khi nhìn thấy Tần Tư Thanh, tay cô giáo Dương không khỏi giật giật vài cái, rồi từ từ rút ra khỏi bàn tay của thầy Vương, kinh ngạc nhìn Tần Tư Thanh, hồi lâu vẫn chưa thể nói ra câu nào.

“Trở lại rồi à, nghe nói cậu không dạy học nữa mà đã trở thành một ông chủ lớn rồi phải không!?”

Tần Tư Thanh thản nhiên cười cười, đáp lại lời thầy Vương “Nào có, phụ thân đã lớn tuổi, sợ ông làm việc mệt nhọc nên tôi mới tới giúp một tay thôi.”

Thầy Vương cũng mỉm cười vui vẻ, chỉ là tươi cười này có thêm vài phần xấu hổ, thầy nhìn nhìn cô giáo Dương bên người, sau đó thẹn thùng nói, “Tôi cùng cô Dương mấy hôm trước vừa mới kết hôn, cậu xem trí nhớ tệ hại của tôi, đều quên nói cho cậu biết một tiếng.”

“Chúc mừng nhị vị a!” Tần Tư Thanh vẫn tươi cười như trước, tầm mắt cũng chưa từng trên người cô giáo Dương dừng lại một lần. 

Có lẽ do cảm thấy cuộc gặp này đến quá bất ngiờ, cô giáo Dương có chút ngại ngùng sờ sờ tóc mai bên tai rồi nói với thầy Vương, “Em vào WC một lát.” Sau đó vội vàng ly khai.

Thấy Vương cười gượng sờ sờ mũi, nhìn theo bóng lưng như đang chạy trốn của cô giáo Dương.

“Vậy tôi cũng xin phép đi trước, bữa khác nếu rãnh thì mang theo Tần Lãng đến nhà tôi ngồi một chút nhé!”

“Ân, được thôi.” Tần Tư Thanh gật gật đầu.

Đợi đến khi thầy Vương đi mất, Tần Lãng mới hừ một tiếng, nói: “Người xem biểu hiện của cô giáo Dương như vậy, chắc chắc là còn nhớ thương ai đó rồi!”

“Hình như ba ngửi được mùi dấm chua thoang thoảng đâu đây thì phải?” Tần Tư Thanh ở bên cạnh giả vờ hít hít mũi.

Tần Lãng nhanh chóng đạp cho hắn một cước, “Ba mới..như vậy!”

Trên đường trở về, Tần Tư Thanh cùng Tần Lãng mua thêm vài thứ rồi hướng tới nhà Lộ Diêu.

Để hai người gõ cửa một hồi lâu, Lộ Diêu mới chậm rãi mặc quần áo đi ra, sau đó đứng tựa vào cửa, ôm cánh tay nhìn hai cha con Tần Tư Thanh, “Mấy giờ rồi, sao hai người lại chạy qua đây?”

“Đưa cho cô vài thứ để ăn này.” Tần Tư Thanh chỉ chỉ gói to trong tay.

Lộ Diêu vừa ngửi được mùi thịt, ánh mắt đều phát sáng như cái đèn pha, hoan hoan hỉ hỉ nhận lấy túi đồ ăn, “Vào đi.”

Trong nhà Lộ Diêu vẫn trước sau loạn thành một đống, quần áo vớ tất nằm rải rác trên sô pha, cái rơi rớt dưới đất, cái nằm chổng chơ trên bàn trà, bàn cơm.

Nhưng cũng may là chưa có mùi thức ăn hư thối bốc lên, chỉ có vài bình rượu nằm tản mát trên mặt đất hơi có mùi dị dị chút thôi.

Tần Lãng đi thẳng đến sô pha ngồi xuống, thấy có một thứ gì đó trăng trắng ở bên cạnh, liền đem nó nhấc lên xem, là một chiếc áo cưới.

Tần Lãng khiếp sợ hồi đầu mới nhìn Lộ Diêu hỏi, “Cô ơi, cô đã hết hôn rồi sao!?”

Hiện tại, Lộ Diêu đang vùi đầu ăn lấy ăn để, bận đến nổi ngay cả nâng đầu lên nhìn cũng không có thời gian, thật vất vả nuốt xuống một ngụm thức ăn trong miệng, Lộ Diêu mới nói: “Cô đã một bó to tuổi rồi mà kết hôn cái gì nữa, lần trước lúc đi dạo phố thấy nó rất đẹp, nên mua về một cái thôi.

“Tuổi cô có lớn lắm đấu chứ, ai có thể lấy được cô thì đã là phúc khí cho hắn rồi. Cô giáo thật ra cũng đang rất muốn làm đám cưới phải không?” 

Tần Lãng cười không chút hảo ý, cố gắng ở trên gương mặt của Lộ Diêu nhìn ra một ít kích động hay là thẹn thùng gì gì đó, nhưng nào biết Lộ Diêu nhìn cũng không thèm nhìn, gật gật đầu, thành thực trả lời: “Đúng vậy, cô đang có ý định kết hôn đây nè, đáng tiếc là kết không được a.”

Tần Lãng đột nhiên nhớ tới, mỗi người khi lớn lên đều sẽ phải kết hôn, vậy còn mình thì sao? Cả đời này dù có muốn kết hôn cũng không được.

Nghĩ đến đây, Tần Lãng có chút mất mác, cậu đem chiếc váy cưới đã bị vò cho nhăn nhúm ném tới một bên, rồi nhìn về phía Tần Tư Thanh.

Trong lúc lơ đãng ngắm nhìn gương mặt của Tần Tư Thanh, trong đầu Tần Lạng lại nãy lên một ý nghĩ phi thường quỷ dị: nếu như ba mà mặc áo cưới vào thì chắc chắn so với bất cứ nữ nhân nào cũng đều đẹp mắt hơn rất nhiều cho xem......

Bị ý nghĩ của chính mình dọa cho hoảng sợ, Tần Lãng vội vàng lắc lắc đầu, ba ba là đàn ông cơ mà, sao có thể đem đánh đồng cùng với phụ nữ được chứ.