Lúc cô tháo băng không muốn Hạ Vũ Hào và con trai nhìn thấy, sợ hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
Hạ Vũ Hào đã đồng ý sẽ giữ lời hứa. Nhưng con trai của cô. . . Hướng Thu Vân khẽ thở dài, tên nhóc hoàn toàn kế thừa trí thông minh của Hạ Vũ Hào, cô không đấu lại được cậu nhóc.
“Tôi đã khóa rồi! Bà Hạ, hiện tại có thể tháo chưa?”
“Ừm.”
Hướng Thu Vân hít thở sâu một hơi, nhắm mắt lại, trái tim đập rất nhanh giống nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô có thể cảm giác được băng vải một chút xíu rời đi mặt của cô, mỗi ít một chút, trái tim của cô nhảy liền càng nhanh một chút.
Sáu năm, khuôn mặt của cô đã khác nhiều so với trước kia, nhưng vẫn có rất nhiều vết sẹo, cho dù trang điểm cũng không thể che được.
“Được rồi, bà Hạ, cô có thể mở mắt ra.”
Giọng của bác sĩ vang lên bên tai Hướng Thu Vân, nhưng cô cũng không dám mở mắt, bởi vì sợ thất vọng một lần nữa.
Cô liếm môi khô khốc, lông mi khẽ chớp mấy lần, hai mắt khẽ mở, nhưng cô chưa nhìn thấy gì đã nhắm lại.
Có chút sợ.
“Lần này khôi phục không tệ, bà Hạ, cô cứ yên tâm mở mắt đi!” Bác sĩ ở bên cạnh động viên cô.
Trước đó bác sĩ cũng nói như vậy, Hướng Thu Vân không thể tin anh ta.
Cô nắm tay lại, lúc cô đang muốn xem kết quả thì đột nhiên lạch lạch, sau đó có tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên.
“Ôi trời!” Giọng non nớt vang lên, mang theo sự đau đớn.
Hướng Thu Vân mở to mắt nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một cậu bé xinh xắn ngồi bên cạnh bàn trang điểm, tủi thân che lại cái đầu nhỏ của mình.
“Tiểu Ngôn!” Hướng Thu Vân chạy đến, dở khóc dở cười: “Có đau không?”
Cậu nhóc sợ bị mắng nên lắc đầu liên tục, đồng thời không chút do dự đổ lỗi cho ba mình: “Ba và con chơi trốn tìm, nói con trốn ở đây!”
“Ồ?” Hướng Thu Vân thổi cho cậu nhóc, cô gặp thấy cậu bé không bị thương thì mới yên tâm: “Vậy sao ba con không vào đây tìm con?”
Cậu nhóc bị hỏi lại thì mở to mắt: “Chuyện đó. . . Chuyện đó. . . Mẹ hỏi ba đi. . .”
“Tên nhóc lừa đảo.” Hướng Thu Vân chạm vào mũi cậu nhóc rồi bế cậu lên.
Cậu nhóc cười ha ha hai tiếng, hai tay nhỏ ôm chặt cổ của cô, có chút xấu hổ vùi vào trong ngực của cô.
“Sau này con đừng trốn lung tung biết chưa?” Hướng Thu Vân nói ra: “Nếu con bị thương thì ba mẹ sẽ đau lòng.”
Cậu nhóc nghe vậy thì ngẩng đầu, vỗ ngực nói: “Cậu nói con là đàn ông, bị thương một chút cũng không sao.”
Hướng Thu Vân: “. . .”
Con trai của cô xem lời anh trai cô là đạo lý, cô và Hạ Vũ Hào nói mười câu cũng không bằng anh ta nói một câu.
Cậu nhóc không biết cô đang suy nghĩ gì, tay nhỏ ôm lấy mặt cô nói: “Wow, bây giờ mẹ thật xinh đẹp! Giống nhau như đúc với tấm ảnh ba cho con xem!”
Hôm nay cậu mới học thành ngữ, hôm nay đã dùng, sao lại giỏi như thế? Cậu thích bản thân nhất!
Xinh đẹp?