Tàn Độc Lương Duyên

Chương 964




Vất vả lắm Giang Minh Thắng mới có cơ hội gặp cô ta một lần, không muốn cãi nhau hoặc nói chuyện không vui với cô ta, liền chuyển chủ đề.
“Hướng Thu Vân không chết, chuyện của em còn có thể bàn bạc. Hân Yên, những chuyện này vốn là do em sai, nếu em chân thành xin lỗi Hướng Thu Vân và Hạ tổng, có thể họ sẽ. . .”
Giang Hân Yên lắc đầu, ngắt lời anh ta, “Em đã thua, rơi vào kết cục này, bị trừng phạt là đúng tội. Nhưng, em chưa từng thiếu bọn họ điều gì, không cần xin lỗi. Em chỉ là thích anh Vũ Hào, cố gắng tranh đến cùng mà thôi.”
“Sao đến bây giờ em vẫn còn ngoan cố như vậy?” Giọng Giang Minh Thắng cao hơn, “Em đầu tiên là hãm hại Hướng Thu Vân, sau đó là mưu sát, đây đều là lỗi của em! Em. . .”
Không ngờ anh vào đây, chỉ là muốn nói những lời này.
Giang Hân Yên không rõ vì điều gì, khóe mắt hơi chua xót. cô ta khẽ nuốt nước bọt, làm nhuận họng, “Đến giờ rồi, anh, em đi trước đây.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn quản ngục, cười nói: “Làm phiền các vị đưa tôi về, cảm ơn.”
Hai quản ngục gật đầu, một trái một phải đỡ cô ta ra cửa.
“Hân Yên, Hân Yên!!!” Giang Minh Thắng lớn tiếng gọi cô ta, đáy mắt đều là tơ máu.
Nhưng Giang Hân Yên không quay đầu lại, mấy quản ngục trực tiếp đưa cô ta trở lại phòng giam.
Trước khi đóng của, cô ta gọi quản ngục lại, “Có thể phiền cô giúp tôi chuyển lời tới anh trai tôi được không?”
“Cô nói đi.”
“Giúp tôi nói với anh ấy một câu, ” Giang Hân Yên hơi dừng, đáy mắt lấp lánh ánh nước, ý cười như hoa quỳnh nở rộ, “Tạm biệt.”
“Được.”
Rầm.
Cửa đóng lại.
Giang Hân Yên nằm trên giường, ngửa đầu, đè nén khóe mắt chua xót. Cô ta đã thua, nếu lúc này lại khóc, không phải thua càng triệt để hơn sao?
Hôm nay là ba mươi tháng chạp, ngày mai là mùng một tết, tất cả các tù nhân đều tất bật chuẩn bị tiệc.
Trong phòng giam chỉ còn mình cô ta, nhưng đây là khoảng thời gian cô ta cảm thấy thoải mái nhất.
Bên ngoài có tiếng pháo vang lên, rất nhiều người đang ăn tết.
Giang Hân Yên liếm đôi môi khô khốc, mỉm cười, dùng miệng lấy một cái khăn mặt từ dưới gối, bỏ vào trong cốc nước.
Một nữ tù có cảm tình với cô ta từ rất lâu, cô ta chủ động mở miệng nhờ đối phương, để đối phương chuẩn bị đồ cho cô ta.
Chỉ làm những việc này cũng đã đủ để cô ta kiệt sức.
Cô ta thở hổn hển một lát, khó khăn di chuyển cơ thể, chạm vào chiếc cốc, sau đó dùng miệng ngậm lấy khăn mặt, từng chút một trải khăn ra, sau đó đắp lên mặt.
Cảm quan đều bị chặn lại, mỗi lần hô hấp đều khó khăn.
Đầu óc cô ta mê man, vô cùng khó chịu, theo bản năng cơ thế muốn lập tức rời đi, nhưng lý trí ép cô ta duy trì động tác này.
Khoảnh khắc chìm vào bóng tối, khóe miệng cô ta nhếch lên, mắt trào ra một giọt lệ.
Rốt cuộc đã chết rồi, tốt quá.
Chỉ mong kiếp sau, có thể gặp được một người yêu cô ta giống như anh Vũ Hào đã yêu Hướng Thu Vân.
Vào lúc cái chết bủa vây, cô ta thừa nhận, cô ta vẫn luôn ghen tị với người phụ nữ mà mình đã coi thường đó.
***