“Chắc là gần đây cô hay đi lung tung, bác sĩ sợ cơ thể có xảy ra vấn đề gì, mới. . . Ôi chao ôi! Hướng Thu Vân, cô nhìn đi, cô mau nhìn đi!” Lúc Nhậm Gia Hân mới nói được một nửa, đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ bảo Hướng Thu Vân nhìn.
Hướng Thu Vân thấy Nhậm Gia Hân đột nhiên kích động như vậy thì rất lạ, nhìn theo hướng tay cô, vừa nhìn cô liền ngây ra.
Ngoài cửa sổ có một khinh khí cầu rất lớn bay lên, trên khí cầu in hình chụp chung trước kia của Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân. Bên cạnh chiếc khí cầu lớn là, vô số khí cầu đầy màu sắc bay lên trời.
Chiếc khí cầu lớn nhất bay cao hơn, để lộ biểu ngữ không lồ bên dưới.
[Hướng Thu Vân, gả cho anh đi.]
[Không được phép từ chối.]
Trong bệnh viện, tiếng la hét ầm ĩ, rất nhiều người chạy ra hành lang chụp ảnh, và nhiều người thì ở bên dưới ồn ào.
“Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi!”
“Không đúng, Hướng Thu Vân không phải chết rồi sao?”
“Cô chưa biết tin gì à? Đã làm rõ rồi, còn sống, sợ bị sát hại nên phải giả chết!”
“Lãng mạn quá đi mất! Hạ tổng đẹp trai thật đó!”
“Má ơi, đột nhiên hối hận đã gả sớm như thế. . .”
“Đồng ý, Hướng Thu Vân mau nói đồng ý đi!”
Tất cả đều hô lên, ngày thường bệnh viện luôn yên tĩnh giờ đây đầy tiếng hò hét ầm ĩ.
Nhân viên bệnh viện đứng ra giữ gìn trật tự, bảo vệ ở bên dưới dùng loa hô to, “Đây là bệnh viện, bên trong đều là bệnh nhân, trật tự! Giữ trật tự!!!”
Người ở đây ngoài bệnh nhân cũng chỉ có bệnh nhân, sau khi nghe thấy lời này, tiếng ồn nhanh chóng tiêu tan.
Hướng Thu Vân nhíu mày, đây là bệnh viện, cô không muốn ở đây quấy rầy đến người khác.
Nhậm Gia Hân lại chỉ về phía trước, che miệng nói: “Hướng Thu Vân, nhìn phía trước kìa!”
Phía trước hai bên đường đều đặt hoa tươi, trên con đường còn có tấm biển, bên trên viết ‘Dạo bước trên con đường này, từng chút đi vào trái tim anh’.
“Đổ bao công sức lâu như thế, bày ra nhiều thứ như vậy, đúng là không dễ!” Nhậm Gia Hân cảm thán, “Nhưng hơi quấy nhiễu người khác thì phải. . .”
Hướng Thu Vân không nhìn lại mấy thứ kia, mím môi đi thẳng tới phòng bệnh.
Màn cửa trong phòng bệnh được kéo ra, mặt đất bày biện hoa tươi và nến, nhìn rất đẹp.
Lúc cô đi vào, Hướng Quân đang quay lưng lại nói chuyện điện thoại, “Không phải ông đây đã bảo cậu phải khiêm tốn rồi sao? Ai bảo cậu làm như vậy? Đây là bệnh viện đấy!”
Hạ Vũ Hào cũng ở trong phòng bệnh, cố ý đổi âu phục, trải chuốt, vô cùng tuấn tú trong tay cầm một bó hoa, giống như Hướng Thu Vân, sắc mặt cũng rất khó coi.
Hướng Quân nghe thấy tiếng mở cửa, liền biết xong đời, anh xoay người, lúc nhìn thấy Hướng Thu Vân, nhanh chóng cúp máy, gượng cười hai tiếng với cô.
“Anh.” Hướng Thu Vân gọi một tiếng.