Tàn Độc Lương Duyên

Chương 95: Cũng Không Biết Là Ngốc Thật Hay Giả Vờ Ngốc






**********
"Đừng làm phiền tôi, cảm ơn." Hạ Vũ Hào "ừ" một tiếng, đẩy Chung Khánh Hiện đang kề sát mặt hắn.

11 Chung Khánh Hiên gỡ gọng kính vàng bị anh đẩy 11 lệch xuống, tò mò nói: "Đầu tiên là bà Giang, anh em nhà họ Giang rồi sau đó đến tổng giám đốc Giang, bốn người nhà họn họ đến tìm cậu đều để giục đính hôn sao?"
Hạ Vũ Hào nhíu mày, không thể che giấu được sự chán ghét đối với bốn người bọn họ trước mặt anh ta: "Nếu không thì sao?" "Tôi tưởng ngoại trừ giục kết hôn thì bọn họ có thể nói về những thứ khác." Chung Khánh Hiên nói: "Ví dụ như phân rõ khoảng cách với Hướng Thu Vân, ví dụ như thái độ của mẹ cậu đối với Hướng Thu Vân thế nào...!
Hạ Vũ Hào sống hai mươi tư năm, mặc dù ông cụ Hạ không chào đón anh nhưng cũng chưa bao giờ nhẫn nhịn như thế
Bị người ta tính toán nhưng lại không thể nào chỉnh lại đối phương trong ngay lập tức, thậm chí còn bị đối phương ép làm những chuyện trái với ý mình.

Anh bưng ly rượu lên, chất lỏng lạnh lẽo trôi xuống cổ họng khiến lửa nóng trong lòng anh kìm hãm đôi chút: "Bọn họ đã nói những điều mà cậu đoán rồi.

"Vừa ép kết hôn vừa quản nhiều như vậy, người nhà họ Giang càng ngày càng hung hăng phách lối ở chỗ cậu rồi." Chung Khánh Hiên cầm bánh ngọt lên, bức xúc nói.

Hạ Vũ Hào “hừ” một tiếng, không nói gì cả.


"Vũ Hào." Chung Khánh Hiên bỏ nốt miếng bánh còn thừa lại vào trong miệng, hơi do dự một chút rồi hỏi: "Cậu cưới Giang Hân Yên, bên phía bác gái..."
Anh ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Không cảm thấy khó chịu sao?"
Chuyện giữa ba người là ba Hạ, mẹ Giang và Triệu Phương Loan rất phức tạp, ngoại trừ một vài tiểu bối ra thì dường như tất cả những người trong ngành đều biết.

Ba Hạ không hổ là chàng công tử phong lưu, thay phụ nữ bên cạnh mình như thay áo.

Nhưng đối với ông ta mẹ Giang bà một ngoại lệ.

Từ nhỏ hai người họ là thanh mai trúc mã, năm đó ba Hạ có ý muốn cưới mẹ Giang, nhưng cuối cùng người ta lại ngại ông ta có quá nhiều phụ nữ mập mờ nên quay đầu cưới ba Giang, người theo đuổi bà ta mãnh liệt nhất vào lúc đó.

Nếu như chuyện kết thúc ở đây cũng không sao, hồi còn trẻ ai mà chẳng từng theo đuổi một người?
Nhưng trong cơn tức giận, ba Hạ cưới Triệu Phương Loan, người môn đăng hộ đối theo như ý của ông cụ Hạ.

Cũng vào lúc đó, mẹ Giang quen thói kiêu căng từ bé.

Sau khi đến nhà họ Giang, ba Giang đã hết lòng hết dạ đối xử tốt với bà ta, nhưng chỉ cần nói câu nào không vừa ý là bà ta sẽ quay đầu tìm ba Hạ kể khổ.

Thậm chí vào cái đêm ba Hạ kết hôn với Triệu Phương Loan, ba Hạ được mẹ Giang gọi đến nên đi cả đêm không về.

Từ khi kết hôn đến nay, không ít chuyện như vậy xuất hiện hoặc chuyện ngày càng quá đáng hơn nữa.

Bởi vì chuyện này nên khi Triệu Phương Loan gả vào đã rất nhiều lần cãi nhau ầm ĩ với ba Hạ.

Nhiều lần bọn họ ồn ào đến bước muốn ly hôn, nhưng hai nhà họ Hạ và Triệu đều không đồng ý.

Mà bên phía ba Giang, bởi vì mối quan hệ với mẹ Giang nên nhà họ Giang có được rất nhiều lợi ích từ tập đoàn Hạ Thiên.

Vì thế ông ta đành nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần con cái là của ông ta là được.

Ngón tay thon dài của Hạ Vũ Hào khẽ gõ lên bàn, siết thành nắm quyền.


Anh ngẩng đầu nhìn anh ta rồi hỏi ngược lại: "Chú Chung bảo những đứa con bên ngoài đều làm chủ tịch trong tập đoàn của gia tộc, còn cậu đường đường là cậu cả của nhà họ Chung mà lại bị ép ra nước ngoài, cậu không thấy bực sao?"
Im lặng.

Một lúc lâu sau, Chung Khánh Hiên đeo kính lên, khẽ mỉm cười rồi cúi đầu xuống nói: "Là tôi hỏi hơi quá rồi, coi như tôi chưa từng nói những lời vừa nãy." "Lời tôi nói cũng đã quá rồi, xin lỗi cậu." Hạ Vũ Hào nhíu mày, đôi mắt u ám: "Gả đến nhà họ Hạ thì sẽ có một vài chuyện không thể tuỳ theo mẹ tôi được.

Giống như cậu và tôi sinh ra trong nhà họ Chung và họ Hạ đó, có một số chuyện cũng không thể tuỳ theo chúng ta được."
Lời nói phía sau coi như là câu trả lời cho câu hỏi trước đó Chung Khánh Hiền nhắc đến.

"Được rồi, không nói những chuyện bực mình này nữa.

Nào, cụng ly!" Chung Khánh Hiện đi lên phía trước giơ ly rượu lên, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười hiền hoà.

Hạ Vũ Hào cạn ly một cái và nâng ly rượu lên, uống sạch rượu trong ly mới đặt xuống, đôi mắt tối tăm ảm đạm của anh xuyên qua đám đông rơi vào trên người của cặp vợ chồng nhà họ Hướng
Chung Khánh Hiên nhìn theo ánh mắt của anh, “a” lên một tiếng rồi nói: "Trước khi các anh em nhà họ Giang đến tìm gặp cậu, họ đã nói với chủ Hướng và dì chuyện Hướng Thu Vân bắt nạt họ thế nào đấy, vừa đúng lúc bị tối với con bé gặp phải.

Cậu đoán xem sẽ thế nào?" “Tất cả mọi cái sai đều là do Hướng Thu Vân, còn chịu oan ức đều là Hàn Yên chịu, tất cả công lý đều thuộc về Giang Minh Thắng.” Lông mày Hạ Vũ Hào hằn lên vẻ giễu cot.

“Tóm tắt thật chuẩn xác mà!” Chung Khánh Hiên vố tay thở dài: “Vợ chồng nhà họ Hướng thật là thú vị mà, còn cái cậu thiếu gia họ Giang.

Anh ta cười đầy hàm ý: “Không biết là ngớ ngẩn thật hay giả vờ ngớ ngẩn nữa."
Lần này, Hạ Vũ Hào không nói gì thêm, Giang Minh
Thắng cũng không ngốc, chỉ là quá tin tưởng em gái của mình mà thôi.

Chung Khánh Hiên đẩy đẩy cánh tay anh: "Cậu nhìn xem Hướng Thu Vân kia cha không thương mẹ không yêu Chả dễ dàng gì mới có một người anh thương mình thì lại là đồ vô dụng.

Cô ấy đã đáng thương thế rồi, cậu một vừa hai phải thôi là được rồi." “Không phải việc của cậu.” Ánh mắt Hạ Vũ Hào trở nên ảm đạm, tần suất dùng ngón tay gõ bàn cũng nhanh hơn một chút.

Chung Khánh Hiên gạt cái bàn tay đang không ngừng gõ bàn kia, ho nhẹ một tiếng: "Cô gái nhỏ theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, cũng không có thù hận sâu sắc gì với cậu, vậy mà sao cậu lại.


" "Cậu thật sự càng ngày càng lo lắng nhiều chuyện đấy.” Hạ Vũ Hào không nghe anh ta nói hết mà đứng dậy, cài lại cúc áo khoác vest, vẻ mặt nghiêm nghị.

Chung Khánh Hiên vội vàng đứng lên: "Được, được, được, cậu không bỏ qua được thì không bỏ qua đi, sau này tôi sẽ không nói nữa là được chứ gì? Nếu không phải cô nhóc Phi Nhung nhà tôi bảo tôi nói hộ, ai mà lại bằng lòng cùng cậu tham gia vào mấy cái chuyện phiền lòng của Hướng Thu Vân chứ?"
Anh ta nhét món quà vào trong vòng tay của Hạ Vũ Hào: "Này, nhớ đưa tận tay cho Hướng Thu Vân nhé, nếu không cô nhóc nhà tôi lại cãi nhau với tôi nữa đấy! Tôi đi trước đây!"
Sau đó, anh ta phủi mông lượn đi ngay lập tức.

Hạ Vũ Hào liếc nhìn hộp quà trong tay, thuận tay ném lên bàn rồi đi về phía trước, nhưng vừa đi được vài bước, anh lại quay người lại, cầm theo món quà rồi mới rời đi.

Hướng Thu Vân ở lại nhà thím Thẩm hơn một giờ, rồi sau đó nghe những lời dặn dò giống như “Có thời gian sang chỗ thím ăn mì nhé”, “Nếu có cơ hội, thím sẽ giới thiệu cháu trai thím cho cháu một hồi rồi mới lên xe rời đi.

“Thu Vân, ba mẹ họ còn chưa về nhà, em thật sự không đi thăm hai đứa bé sao?” Lâm Quỳnh Chi cảm thấy bây giờ Hướng Thu Vân quá phiền muộn, trong mắt cũng không có tí ánh sáng nào, có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô gặp hai đứa trẻ.

Hướng Thu Vân cúi thấp đầu, đèn đường chiếu rọi khiến cho những kiến trúc bên đường như lướt qua khuôn mặt cô, cô im lặng một lúc rồi lắc đầu trước vẻ mong đợi của Lâm Quỳnh Chi.

“Không gặp thì không gặp!” Hướng Quân hoàn toàn không hiểu ý tứ sâu xa của vợ, vẻ mặt chán ghét, nhưng trong mắt không giấu được sự cưng chiều.

“Hai chị em kia có thể dày vò người ta đến mệt chết đấy.

Cũng không phải là con anh, nếu không thì anh đã đánh chúng rồi từ sớm rồi!"
Lâm Quỳnh Chi lườm anh ta.

Hướng Quân cảm thấy oan ức: "Tối nay Thu Vân trang điểm đẹp thế, lỡ ôm hai chị em nó bị bọn chúng tè lên người thì sao? Cũng không phải chỉ hôm nay mới có thể gặp mà." "Thu Vân, hôm nay em mệt rồi phải không?” Lâm Quỳnh Chi phớt lờ chồng, nói nhỏ với Hướng Thu Vân: “Hay là mình đổi ngày, khi ba mẹ đi vắng thì đến thăm chị em tụi nhỏ nha?.