Chu Hồng từ phía sau anh đi đến, hơi khách sáo cười với Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào.
“Sao anh lại tới đây? Có việc gì à?” Hạ Vũ Hào không trả lời, sau khi đắp kín chăn cho Hướng Thu Vân thì xuống giường, chuyển chủ đề.
Hướng Quân bĩu môi chỉ Chu Miểu, “Tôi làm gì có việc gì, cô ấy tìm Thu Vân có việc.”
Dù nói thế nào, người ta cũng cứu Thu Vân một mạng, không thể trực tiếp từ chối.
Hạ Vũ Hào hơi gật đầu, ánh mắt rơi xuống người Chu Hồng.
Anh không có ý dò xét gì, nhưng vẫn khiến Chu Hồng lạnh sống lưng, “Tôi, tôi tới là muốn nói vài câu với Hướng Thu Vân, nói xong, lập tức đi ngay.”
“Ừ.” Hạ Vũ Hào không nói cái gì với cô, mà gọi Hướng Quân cùng ra ngoài nói chuyện.
Trong phòng bệnh nháy mắt chỉ còn lại Hướng Thu Vân và Chu Hồng.
Sau khi Chu Hồng nhìn gương mặt bị hủy hoại của Hướng Thu Vân, không dám nhìn nhiều, chỉ liếc mắt hai lần, liền vội vàng chuyển sang chỗ khác, “Hướng Thu Vân, tối thấy tôi cũng không có giúp được gì nhiều, cô không cần bảo anh trai cô đưa tiền cho tôi, cũng không bảo anh ta sắp xếp công việc cho tôi, còn giới thiệu mấy phú nhị đại đó cho tôi.”
Khi cô nhìn thấy nhiều người truy đuổi Hướng Thu Vân như thế thì rất hối hận, thực sự không còn mặt mũi nhận số tiền hơn ba triệu anh Hướng cho cô.
“Cô đã giúp tôi một việc lớn, đã cứu tôi một mạng, những thứ đó cô đáng có được, cô cứ cầm lấy đi” Con người Chu Hồng, không thể nói rõ là tốt hay xấu, Hướng Thu Vân không muốn thiếu nợ cô ấy.
Chu Hồng ngập ngừng mãi, cuối cùng nói: “Vậy thì. . . Vậy tôi sẽ nhận công việc anh Hướng sắp xếp cho tôi, còn khoản tiền và việc gặp gỡ mấy phú nhị đại kia thì không cần… Tôi có thể tham gia hôn lễ của cô không?”
Hướng Thu Vân nhìn cô đỏ lên, không đoán được cô ấy là vì tình bạn không mặn không nhạt trước đây của hai người, hay là muốn đến dự hôn lễ biết thêm nhiều người.
Nhưng cô cũng không muốn đoán, Chu Hồng đã giúp cô, cô sẽ thuận theo ý của đối phương, “Tiền cô cứ nhận lấy, còn thiệp cưới, tôi cũng sẽ đưa cho cô.”
Chu Hồng bất an nắm nắm tay, “Tôi. . .”
Vừa mở miệng, đột nhiên có bóng người vọt vào, kèm theo giọng nói nghẹn ngào, “Hu hu hu… Hướng Thu Vân, cô không chết! Thật tốt quá!”
Hướng Thu Vân thấy Nhậm Gia Hân xông tới, mí mắt giật giật, nếu Nhậm Gia Hân thật cứ nhào tới như thế, vết thương trên người cô có khi sẽ vỡ ra mất.
May mà lúc Nhậm Gia Hân nhanh nhảu lao vào, Chung Khánh Hiên đã kéo lấy cổ áo của cô từ phía sau, “Nói với em bao nhiêu lần, đừng có nóng vội như thế, không thấy trên người cô Hướng toàn là vết thương sao?”
“Biết rồi biết rồi, mau buông tay ra!” Nhậm Gia Hân nhao nhao giãy dụa, “Hướng Thu Vân, mạng cô lớn thật đấy! Lúc biết cô chết, tôi đã rất đau lòng, may mà cô. . .”
Còn chưa kịp để Hướng Thu Vân phản ứng, cô ấy đột nhiên vén chăn lên, sau đó liền kinh ngạc hô to, “Ấy, sao cô lại mở áo trong ra! Ôi chao, sao chỗ này đỏ vậy, mùa đông mà còn có con muỗi à?”
Hướng Thu Vân, “. . .”
Cũng may Chung Khánh Hiên xoay người nhanh, cô mau chóng đắp lại chăn.
Trước khi Nhậm Gia Hân tiếp tục ngay thẳng với đề tài này, Chung Khánh Vũ Hiên day day, nói ấn đường: “Vết thương trên người cô Hướng vẫn chưa lành, không thể mặc quần áo ôm sát. Em đừng hỏi vớ vẩn nữa, khiến cô Hướng buồn bã, đến lúc Vũ Hào đánh em, anh cũng mặc kệ!”
Không có bất kỳ sự ghét bỏ hoặc là hay ý xúc phạm nào, nhưng Hướng Thu Vân đang bị thương như vậy, Vũ Hào còn có thể động tình, đúng là tên cầm thú mà!
“Hung dữ gì chứ, đêm nay không cho phép anh về phòng ngủ, ngủ phòng khách đi! Hừ!” Nhậm Gia Hân phì phò, tức giận nói với anh một câu, cách tấm chăn ôm lấy Hướng Thu Vân, “Hướng Thu Vân, cô lừa Đại Băng Sơn nói cô đã chết, cũng thôi đi, sao đến tôi cũng giấu? Có còn là bạn bè nữa không vậy?”
Hướng Thu Vân hơi đau đầu đẩy cô đang làm loạn trước ngực mình, “Cô Nhậm, cô nhẹ thôi, tôi đau!”
Chu Hồng nhìn dáng vẻ ồn ào của hai người, hơi ghen tỵ, trong lòng lại thấy cô đơn.