“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh chàng kia đẹp trai quá, chắc không phải đang quay phim chứ?”
“Cậu ngốc à đồ đần nha, chỗ nào giống quay phim hả?”
“Alo, 0 à? Đây là đường Lăng Dương, có người đi xe máy rất ẩu, đường đều đã tắc nghẽn không thể đi được!”
Lúc đang hỗn loạn, đột nhiên.
Đoàng!
Tiếng bóp cò súng đột nhiên vang lên.
Đám đông chợt yên lặng, có người hỏi, “Vừa rồi là tiếng gì thế. . .”
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng liên tiếp vang lên, lần này tất cả mọi người đã nghe thấy rõ ràng, tiếng thét chói tai, mọi người che đầu, vẻ mặt sợ hãi trốn vào trong xe.
“Cứu với! Cứu với!”
“Mình ơi!!!!!”
“Nổ súng, có người nổ súng, rất nhiều người đang nổ súng!”
Tất cả hỗn loạn.
Hạ Vũ Hào chật vật kéo Hướng Thu Vân đi qua đám người, lúc quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy người của bộ trưởng Trâu, chĩa súng vào họ.
“Cẩn thận!” Nháy mắt mặt Hạ Vũ Hào cắt không còn giọt máu, không kịp suy nghĩ, theo bản năng, cơ thể vô thức ôm Hướng Thu Vân bảo vệ trong ngực, nhắm nghiền mắt.
Đoàng!
Cùng lúc khi tiếng súng vang lên, một giọng nam lạ lẫm trong ngực Hạ Vũ Hào chợt cất lời.
“Ấy, Hạ tổng cẩn thận! Đứng im, đau quá đi mất.”
Hạ Vũ Hào không bị bắn trúng, nhưng nhất thời không quan sát, bị một đôi chân đạt lên người, đập đầu xuống đất, phát ra một tiếng rất kêu.
Anh nhịn xuống cảm giác đau đớn, ngẩng đầu lên, liền thấy Hướng Thu Vân lôi từ ngực ra hai chiếc bánh bao, ném xuống đất.
“Mẹ nó. . .” Mặt Hạ Vũ Hào hơi cứng lại, lần đầu trong thốt ra lời chửi tục này, chẳng trách thấy Hướng Thu Vân không đúng lắm.
Người giả dạng Hướng Thu Vân cũng không thèm nhìn anh, một tay cầm súng, một tay cầm điện thoại, rống to vào với đầu dây bên kia, “Thượng tá Hạ, cứu mạng đi! Đường Lăng Dương, tới cứu viên! Nếu còn chậm nữa, tôi và cháu trai của anh sẽ đi đời nhà ma đấy!”
Vừa dứt lời, hai kẻ tay sai của bộ trưởng Trâu đã chạy tới.
Hai cây súng chĩa về phía Hạ Vũ Hào và ‘Hướng Thu Vân’.