Ông ta ngồi trên ghế uống nước, cười nói: “Đúng là tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó! Hạ tổng nói sao?”
Hạ Vũ Hào đứng đối diện ông ta, không nói gì.
Tâm trjng Bộ trưởng Trâu tốt hơn, cố ý nói: “Cậu đừng quên đây là con đường sống của tôi, nhưng lại là con đường chết của Hạ tổng!”
Hạ Vũ Hào vẫn không để ý đến ông ta mà ngồi xuống ghế, ngón tay vô thức gõ lên đùi.
Mỗi lần anh bực bội thì sẽ làm như thế.
“Nói là con đường chết cũng không đúng lắm.” Bộ trưởng Trâu có tâm trạng tốt, mặt đầy ý cười: “Cậu đưa sổ sách cho tôi thì sẽ không có tổn thất gì, nhưng cậu đưa sổ sách cho tư lệnh Chu thì đời tôi coi như như xong.”
Hạ Vũ Hào lạnh lùng, không muốn nói nhiều: “Cứ làm theo những gì đã nói trước đó.”
Chỉ cần anh có thể bình an đưa Hướng Thu Vân đi thì không quan tâm gì cả.
“Tôi cảm thấy chúng ta phải sửa lại một chút.” Bộ trưởng Trâu nói.
Hạ Vũ Hào nhíu mày không thể nhìn ra.
“Cậu đừng hiểu lầm.” Bộ trưởng Trâu nói ra: “Chỉ cần cậu đưa sổ sách cho tôi thì có thể đưa cô Hướng và bà nội cậu đi.”
Lần này ông ta tha chết Diêu Thục Phân, bà ta sẽ biết ơn ông ta.
Nhược điểm của Hạ Vũ Hào chỉ có Hướng Thu Vân, nhưng Diêu Thục Phân có nhiều nhược điểm, chỉ cần ông ta khống chế bà ta thì có thể lợi dụng bà ta giám sát Hạ Vũ Hào và tập đoàn Hạ Thị.
“Không cần, ông làm gì bà ta cũng được.” Hạ Vũ Hào ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Diêu Thục Phân một chút.
Nụ cười của bộ trưởng Trâu cứng lại, nhanh chóng nói lẽ phải: “Lúc cậu mười mấy tuổi, bà ta lợi dụng cậu lừa gạt nhà họ Hạ một số tiền lớn. Nếu là tôi thì cũng không thể tha thứ cho bà nội mình. Tôi hiểu.”
Thi thể của Thôi Quân nằm dưới đất, Diêu Thục Phân ở bên cạnh không ngừng phát ra tiếng ô ô, nhưng hai người không nghe thấy.
Bộ trưởng Trâu vẫy tay hai cấp dưới để bọn họ đưa Diêu Thục Phân như bị điên và thi thể Thôi Quân xuống dưới.
Có người nhanh chóng thu dọn vết máu trên đất, dường như ở đây chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Vũ Hào ngồi thẳng người.
Đáy mắt bộ trưởng Trâu sáng ngời, hỏi bộ đàm: “Mấy người Hướng Thu Vân đi lên sao?”
“Đúng thế.”
Bộ trưởng Trâu nhận được câu trả lời thì liếc cấp dưới một cái, để anh ta đi mở cửa.
Cấp dưới gật đầu, anh ta cẩn thận vừa cầm súng vừa mở cửa.