Tàn Độc Lương Duyên

Chương 93: Mẹ Làm Như Vậy Rốt Cuộc Là Vì Ai Chứ






Đám người đứng ở một bên lén lút đánh giá lúc này hoàn toàn trắng trợn nhìn chằm chằm về phía mấy người Hạ Vũ Hào.

Hạ Vũ Hào mỉm cười, thản nhiên liếc nhìn mẹ Giang một cái: “Dì cảm thấy tôi làm trễ nải chuyện kết hôn của Hân Yên đấy à?” “Đương nhiên!” Mẹ Giang một tay chống nạnh, hơi nghênh mặt lên, không hề do dự: “Nếu không phải Hân Yên thích cháu thì dì đã sớm bố trí nhà khác, gả nó đi từ lâu rồi!”
Những người đứng vây xem đều cảm thấy buồn cười, trong lòng thầm than không hiểu sao dòng dõi Nho học như nhà họ Lâm lại nuôi ra đứa con gái nói chuyện không có đầu óc như bà ta? “Nếu đã là tôi làm trễ nải Hân Yên thì tôi phải xin lỗi rồi.” Hạ Vũ Hào hơi kh lưng xuống: “Dì cũng đừng làm Hân Yên thiệt thòi, nên sắp xếp đám nào cho cô ấy thì cứ sắp xếp đi, tôi chắc chắn không ngăn cản.

Mẹ Giang không ngờ anh sẽ nói như vậy nên ngẩn người.

Sau đó giơ ngón tay chỉ vào anh thật lâu, tức đỏ cả mặt lại không nói nên lời.

“Mẹ, mẹ ở đây làm gì?” Giang Hân Yên chuyển xe lăn đến bên cạnh bà ta, khoé mắt vẫn còn đỏ hoe, sự dịu dàng cố hữu xen lẫn chút vẻ đẹp yếu mềm.

Giang Minh Thắng cau chặt mày đứng sau xe lăn, đáy mắt cuồn cuộn lửa giận.


Anh ta phẫn nộ trừng Hạ Vũ Hào một cái, hai tay siết chặt thành nắm đấm nhưng không nói gì.

“Mẹ đang đòi công bằng cho con.

Mẹ Giang liên miệng kể ra Hạ Vũ Hào sai chỗ nào, cuối cùng tái mặt nói: "Cậu ta chướng mắt con, nhà chúng ta vẫn là đừng gả qua.

Đi thôi, giờ mẹ về lập tức xem xét chuyện kết hôn cho con, phải để cho cậu ta hối hận!”
Bà ta đẩy Giang Minh Thắng sang một bên, đẩy xe lăn muốn rời đi.

Giang Hân Yên giữ chặt bánh xe, vừa lúc ngang sức với mẹ Giang nên xe lăn không chuyển động.

Cô ta thở dài, nhíu mày bất lực: “Mẹ, mẹ đừng làm ầm ĩ nữa.” “Làm ầm ĩ? Con nói mẹ làm ầm ĩ à?” Mẹ Giang buông xe lăn ra, chỉa ngón tay vào chính mình, vừa uất ức vừa tức giận: “Mẹ làm như vậy rốt cuộc là vì ai chứ?”
Giang Hân Yên xấu hổ, khẽ giải thích: “Mẹ, mẹ đừng tức giận.

Con chỉ cảm thấy bữa tiệc sinh nhật lần này là bác gái tổ chức cho Hướng Thu Vân, mẹ không nên trách anh Vũ Hào”
Hạ Vũ Hào đứng một bên, cụp mắt nhìn ly rượu trong tay.

Cứ như những chuyện này không hề liên quan đến mình.

“Con còn chưa gả cho người ta đầu đã bệnh chằm chặp thế rồi.” Mẹ Giang tức phát điên, giọng nói cũng bén nhọn đến mức gần như the thế.

Bà ta quay đầu nhìn Giang Minh Thắng, nắm chặt cánh tay của anh ta rồi chỉ vào Giang Hân Yên, tức giận lại ấm ức nói: “Minh Thắng, con đến phân xử đi.

Mẹ làm bao nhiều chuyện như vậy có phải là muốn tốt cho con bé không?” "Mẹ, mẹ bớt nói một hai câu đi.” Giang Minh Thắng liếc mắt nhìn xung quanh, vừa ngượng vừa giận, hạ thật nhỏ giọng nói: “Mẹ quên mình ăn nói lung tung trước mặt chú Hướng chọc ra bao nhiêu chuyện rồi à? Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân làm thật sự...!
Mẹ Giang đẩy anh ta ra, gắt giọng cắt ngang lời nói của anh ta: “Được đấy, anh em chúng mày trưởng thành rồi, cánh cứng rồi nên không nghe lời mẹ nữa có đúng không? Mẹ đi, mẹ đi được chưa?”
Nói rồi bà ta không nhìn hai anh em họ nữa, nổi giận đùng đùng rời đi trong ánh mắt của đám người xem náo nhiệt.

Trán Giang Minh Thắng cau chặt thành khe sâu, nhưng chỉ đuổi theo hai bước rồi dừng lại.


Sau đó lại quay về bên cạnh Giang Hân Yên.

Giang Hân Yên nhìn theo bóng lưng của mẹ Giang khuất sau cánh cửa, thở dài một hơi, hàng lông mày nhuốm vẻ mất mát và buồn bã.

Cô ta gọi nhân viên phục vụ đến, cầm lấy một ly rượu đỏ rồi quay xe lăn đi đến bên cạnh Hạ Vũ Hào, cắn môi nói: “Mẹ em từ bé đến lớn được người nhà bảo vệ kỹ càng quá, tính cách có phần ngây thơ, làm chuyện gì cũng dựa vào cảm xúc.

Những lời bà ấy vừa nói không có ác ý gì đầu, anh Vũ Hào đừng trách bà ấy” “Lời dì Lâm nói không sai mà." Hạ Vũ Hào ngồi xuống ghế, để tầm mắt ngang hàng với cô ta: “Em không còn nhỏ nữa, nên kết hôn thì kết hôn đi, nhà họ Hạ chúng tôi sẽ không ngăn cản.

Khi nào em kết hôn tôi chắc chắn sẽ tặng một phần quà lớn.

Nghe anh nói vậy, hơi thở của Giang Hân Yên thoảng khựng lại, đáy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ u ám.

Giang Minh Thắng đi đến trước hai người họ, đứng nhìn xuống Hạ Vũ Hào từ trên cao, khinh thường lại có phần đố kỵ và phiền muộn: “Anh hại Hân Yên mất đi chân phải, còn để con bé chờ hai năm.

Giờ Hướng Thu Vân ra tù rồi anh lại muốn huỷ hôn với Hân Yên sao?” “Anh, anh đừng hiểu lầm anh Vũ Hào.

Anh ấy nói như vậy cũng là vì giận mẹ mà thôi.” Giang Hân Yên nâng ly rượu về phía Hạ Vũ Hào: “Em thay mẹ xin lỗi anh.

Cô ta nâng rượu, tao nhã uống cạn rồi đặt ly rượu không xuống bàn.

“Mẹ em sinh được cô con gái như em cũng là phước ba đời.” Hạ Vũ Hào nâng ly rượu về phía cô ta nhưng chỉ nhấp một ngụm rồi nói có lệ: "Tôi còn có việc, xin lỗi vì không tiếp được
Giang Minh Thắng vô cùng bất mãn với thái độ của anh, còn muốn nói thêm cái gì nhưng lại bị Giang Hân Yên ngăn cản.

Cô ta lắc đầu với anh mình: “Anh, nếu anh thật sự muốn tốt cho em thì đừng dùng thái độ bênh vực kẻ yếu cho em trước mặt anh Vũ Hào được không.

Tất cả những việc em làm đều do em tự nguyện” “Anh thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc Hạ Vũ Hào có gì tốt mà em khăng khăng muốn cưới anh ta?” Giang Minh Thắng liên tục nốc cạn hai ly rượu đỏ, ngồi xuống ghế nhìn cô ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Trong lòng anh ta không hề có em, thông minh như em còn không nhận ra hay sao?”
Giang Hân Yên mỉm cười, chua sót hỏi ngược lại: “Vậy anh thì sao? Tại sao anh biết trong lòng Hướng Thu Vân không có anh mà vẫn muốn được ăn cả ngã về không?” “...!Mong rằng sau này em sẽ không hối hận.


Ánh mắt Giang Minh Thắng trở nên ảm đạm, yên lặng một lúc rồi phức tạp nói.

“Không đâu.” Giang Hân Yên cụp mắt, hàng lông mi run rẩy: “Vả lại hối hận thì được tích sự gì?”
Cô ta ngước mắt nhìn anh trai, cười nhạt nói: “Em cũng như anh thôi.

Dù trong lòng anh hối hận, tự trách nhưng chẳng phải đến giờ anh vẫn không quên được Hướng Thu Vân sao?”
Giang Minh Thắng cứng người, đáy mắt tràn đầy áy náy và khiếp sợ.

Anh ta muốn nói gì đó, nhưng Giang Hân Yên đã giành nói trước: “Lần này bác gái vì Hướng Thu Vân mà ra tay lớn đấy, ngay cả bí thư tỉnh uỷ mới mà bình thường anh muốn gặp nhưng không gặp được cũng đến rồi, đi thôi.”
Hạ Vũ Hào luôn cảm thấy người nhà họ Giang khó chơi như thủy tảo vậy, chỉ cần quấn lên chân thì còn lâu mới thoát được.

Nhưng tối nay bọn họ khiến người ta quá chán ghét rồi, anh vừa thoát khỏi ba người kia thì ba Giang lại tìm đến.

“Tôi nghe quản lý khách sạn nói cậu vừa bảo bọn họ đi tìm Hướng Thu Vân đúng không?” Giọng ba Giang rất ổn hoà.

Hạ Vũ Hào khế “vàng” một tiếng, nói giỡn: “Tôi còn thắc mắc sao lúc nào Hân Yên cũng biết tôi đang ở đâu làm gì cơ đấy.

Thì ra là khả năng tinh thông di truyền “Tôi không giỏi như vậy đầu, chỉ tình cờ nghe thấy mà thôi” Ba Giang xua tay, uống một ngụm Champagne: “Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ đến nói với cậu một câu.

Tôi có vài người quen bên công an giao thông đấy, có cần tối bảo bọn họ điều tra đám người Hướng Thu Vân đi đầu giúp cậu không?”
Hạ Vũ Hào: "Cảm ơn chú Giang, nhưng nếu tôi muốn biết Hướng Thu Vân đang ở đâu thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được rồi, không cần phiền phức như vậy.”.