“Thu Vân.” Hướng Quân nhìn cô sắp khóc thì hoảng sợ: “Em đừng khóc! Trước khi Hạ Vũ Hào đi đã nói địa chỉ với anh, nói không chừng bộ trưởng Trâu không đổi địa chỉ, bây giờ chúng ta có thể đến đó tìm cậu ta!”
Lâm Quỳnh Chi tỉnh táo hơn nhiều: “Không phải nói không chừng, mà là chắc chắn không đổi. Theo như Thu Vân nói, trên đường đi Hạ tổng đã tắt máy, rất có thể bộ trưởng Trâu đã yêu cầu như thế.”
Hướng Quân nói ra: “Điều này chưa nói lên được gì, có lẽ sau đó bộ trưởng Trâu đã đổi địa chỉ mới muốn Hạ Vũ Hào tắt máy. Dù sao người kia cũng là bộ trưởng bộ công an, làm việc vô cùng cẩn thận!”
“Tất cả mọi người biết Hạ tổng quan tâm Thu Vân, sẽ không dám mạo hiểm tính mạng của cô ấy, cũng sẽ không muốn nghĩ cách cầu cứu, làm trái ý muốn của đối phương. Bộ trưởng Trâu đã suy nghĩ đến điều này, cho nên không đổi địa chỉ.”
“Nhưng mà. . .”
Lâm Quỳnh Chi cắt ngang: “Anh đừng vội phản bác. Anh nghĩ em vừa rồi cậu Phong nói Hạ tổng đổi xe ở đâu? Nếu từ giao lộ của đường Phụng Hóa và đường Giáo Dưỡng đi về phía bắc một trăm mét thì sẽ dẫn đến đâu? Có phải là vị trí Hạ tổng đã nói đúng không?”
Hướng Quân suy nghĩ, quả nhiên lúc đó Hạ Vũ Hào đã tắt máy. Chứng tỏ không biết vì sao bộ trưởng Trâu không đổi địa điểm.
“Vậy thì dễ xử lý!” Anh ta vỗ tay: “Anh mang theo mấy người qua đó.”
Anh ta nói với Hướng Thu Vân: “Thu Vân đừng đau lòng, anh trai đi tìm cậu ta mang về cho em!”
Anh ta nói xong thì định đi.
“Chờ một chút.” Hướng Thu Vân khàn khàn gọi anh ta lại.
Hướng Quân không hiểu: “Hả? Còn có việc gì sao?”
Cứu người càng sớm càng tốt, nếu không thì bộ trưởng Trâu ra tay hoặc là chuyển địa điểm thì sao?
“Người của bộ trưởng Trâu có súng, mà lại võ nghệ chắc chắn hơn các anh.” Hướng Thu Vân rất hoảng sợ, nhưng lại tỉnh táo một cách kỳ lạ: “Các anh qua đó thì chỉ chui đầu vào lưới của bộ trưởng Trâu.”
Chuyện này rất tàn nhẫn, nhưng là sự thật.
Hướng Quân sửng sốt một chút, nôn nóng nói: “Vậy làm sao bây giờ? Hay là. . . hay là anh nhờ ông cụ Phong giúp đỡ? Nghe nói nhà bọn họ nắm trong tay cả hai giới trắng đen.”
“Chuyện này liên lụy quá lớn, nhà họ Phong sẽ không ra tay.” Lâm Quỳnh Chi không chút lưu tình đánh vỡ ảo tưởng của anh ta, sau đó đề nghị: “Nói với nhà họ Triệu đi.”
Nhà họ Triệu có tiếng nói trong quân đội, mà lại bọn họ rất xem trọng đứa cháu ngoại Hạ Vũ Hào.
“Ừm, anh gọi cho bác gái nói rõ tình hình. Chị dâu, chị nghe xem còn thiếu sót ở đâu thì bổ sung thêm.” Hướng Thu Vân nói.
Cô suy nghĩ, trước khi hai người trả lời thì đột nhiên nói ra: “Được rồi, để em nói đi.”
–
Tay súng bắn tỉa nhắm vào đầu, nhưng Hạ Vũ Hào ngửa đầu nhìn bộ trưởng Trâu, sắc mặt không thay đổi: “Tôi chết rồi, ông lập tức sẽ được đưa đi.”
“Những chứng cớ này không còn, ai có thể đưa tôi đi?” Bộ trưởng Trâu dữ tợn cầm túi tài liệu, không thèm mở ra xem mà cầm bật lửa đốt đi.
Ánh lửa chiếu lên mặt ông ta, nụ cười càng lớn: “Cậu nói xem hiện tại còn có ai có thể đưa tôi đi?”
Ông ta cầm USB giao cho cấp dưới nói: “Ném vào bồn cầu đi.”