Tàn Độc Lương Duyên

Chương 926




Pháp luật quy định công ty chỉ được làm một bộ sổ sách, nhưng rất nhiều công ty sẽ có một bộ sổ sách của riêng mình, mọi người đều biết nhưng không nói ra sự thật.
Loại giao dịch rửa tiền không thể cho ai biết này, chỉ có sổ sách nội bộ mới được ghi chép rõ ràng, chỉ cần xử lý sổ sách thì không cần lo lắng chuyện rửa tiền bị lộ ra.
Hạ Vũ Hào nghe vậy thì châm chọc nói: “Ông bắt người phụ nữ của tôi uy hiếp tôi, hoàn toàn rất thật lòng.”
“Bởi vì không còn cách nào khác, tôi cũng chỉ bất đắc dĩ. Nếu như Hạ tổng không lén điều tra chuyện của tôi, tôi cũng không mời cô Hướng tới làm khách.” Bộ trưởng Trâu cười nhã nhặn, nhưng đáy mắt không chút ý cười.
Hạ Vũ Hào không nói tiếp, anh xì một tiếng, ném túi tài liệu và USB lên mặt bàn.
Bốn mắt nhìn nhau, giương cung bạt kiếm, không khí dồn nén lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
Bộ trưởng Trâu nhìn túi tài liệu và USB, ông ta liếc qua một người, cấp dưới gật đầu một cái, lập tức cầm lấy túi tài liệu và USB.
“Tôi cho anh đụng vào sao?” Hạ Vũ Hào lặng lẽ liếc cấp dưới kia, không nể mặt bộ trưởng Trâu.
Động tác của cấp dưới dừng một chút, nhìn về phía bộ trưởng Trâu chờ lệnh của ông ta.
Nụ cười của bộ trưởng Trâu cứng đờ: “Đặt xuống! Đồ đã ở chỗ chúng ta, gấp cái gì? Nó còn có thể mọc chân chạy đi sao? Xin lỗi Hạ tổng đi!”
Câu sau giống như nói với Hạ Vũ Hào.
“Tôi xin lỗi.” Cấp dưới đặt đồ xuống, sau đó quay về chỗ.
Bộ trưởng Trâu mới nói tiếp: “Hạ tổng, tôi tuyệt đối tin tưởng cậu, nhưng chuyện này rất quan trọng, tôi cẩn thận một chút cũng là vì mọi người thôi.”
Hạ Vũ Hào lạnh lẽo nhìn ông ta: “Hướng Thu Vân đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.”
“Chuyện này không vội. Có đoạn đường đang sửa, Hạ tổng cũng biết lúc này bọn họ đang ở trên đường.” Bộ trưởng Trâu cười tủm tỉm nói: “Chúng ta nói chuyện của chúng ta trước.”
“Hạ tổng đưa sổ sách trong khoảng thời gian này cho tôi, các bằng chứng ghi chép giao dịch có liên quan. . . Tôi cũng không hiểu mấy chuyện này lắm, có phải là những thứ đó không? Cậu đưa chúng cho tôi, sau đó nói chuyện với tư lệnh Chu, sau đó cô Hướng và cậu có thể về nhà, không có vấn đề gì chứ?”
Cấp dưới của bộ trưởng Trâu mang hai ly nước nóng đặt lên bàn.
“Bình thường tôi không ở đây nên không có trà, cũng không có đồ uống khác, mogn Hạ tổng đừng chê.” Bộ trưởng Trâu cầm một ly nước nóng lên uống, dùng tay ra hiệu mời.
Hạ Vũ Hào liếc mắt, không nhúc nhích: “Tôi chỉ có thể cam đoan đưa những thứ này cho ông, tôi không can thiệp được bên tư lệnh Chu, cũng không có quyền hạn đó.”
Trên đường Hướng Thu Vân bị bắt cóc đến đây thật sự có một đoạn đường đang sửa, bộ trưởng Trâu nói cô không đây cũng không phải là nói dối.
Bộ trưởng Trâu lắc đầu nói: “Hạ tổng thật sự quá khiêm tốn, ai không biết cậu tuổi trẻ tài cao, năng lực không thua gì ông cụ Hạ.”
Tiền trong tay ông ta mới xử lý được một phần ba, còn rất nhiều tiền phải xử lý. Nếu như tư lệnh Chu không buông tay, nếu bọn họ tìm thấy số tiền mặt này, đến lúc đó sẽ trở thành chứng cứ ông ta tham ô hối lộ.
Cho nên ông ta nhất định phải giải quyết phiền phức tư lệnh Chu.