Tàn Độc Lương Duyên

Chương 922




Làm gì có người đàn ông nào không muốn trải nghiệm kích thích? Huống hồ Hướng Thu Vân là người phụ nữ Hạ Vũ Hào yêu mến, còn là hòn ngọc quý trong tay nhà họ Hướng, nếu bọn họ có thể giúp đỡ cô, đến lúc đó bọn họ còn thiếu lợi ích?
Một cơ hội bước lên trời ở ngay trước mặt bọn họ, qua cái thôn này sẽ không có tiệm khác!
Xe bỗng nhiên tăng tốc, Hướng Thu Vân vội vàng nắm chốt: “Cảm ơn.”
Vết thương trên người vỡ ra, cô đau đớn nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không phát ra tiếng rên rỉ.
“Không cần khách sáo, nếu cô không sao thì đừng quên chúng tôi là được!” Người lái xe nhìn kính chiếu hậu, nói rất nhanh: “Móa nó, không được rồi, còn có những chiếc xe khác!”
“Hay là báo cảnh sát đi, xã hội pháp trị, bọn họ cũng không thể trắng trợn như thế!” Người ngồi ghế phụ toát mồ hôi.
Xe phía sau xe đuổi rất sát, sắp đuổi kịp bọn họ.
Chu Miểu run lên, có chút hối hận vì quyết định vừa rồi, nhưng bây giờ đổi ý cũng đã muộn: “Tôi. . . Tôi sẽ báo cảnh sát. . .”
“Đừng!” Hướng Thu Vân ngăn cản nói: “Đừng báo cảnh sát.”
Cô không biết người phía sau có thân phận gì, nhưng có thể thấy được người kia có thể nhúng tay vào cảnh sát. Cô báo cảnh sát, làm không tốt thì sẽ tự chui đầu vào lưới.
“Nếu không báo cảnh sát thì chỉ bằng chúng tôi cũng không. . . Giúp được cô!” Chu Miểu nhìn xe ngày càng đến gần thì càng thêm hối hận.
Sao vừa rồi cô ta bị nóng đầu hay sao mới quyết định muốn giúp Hướng Thu Vân chứ?
“Vừa rồi có xe cảnh sát đi theo, hiện tại xe cảnh sát không đi tiếp, cô cảm thấy cảnh sát yếu sao?” Hướng Thu Vân hỏi.
Mặt Chu Miểu trắng bệch: “Ý của cô là người muốn bắt cóc cô có thể ra lệnh cho cảnh sát?”
Hướng Thu Vân gật đầu, cũng nhìn ra được cô ta sợ hãi: “Nếu cô sợ thì để tôi xuống xe là được.”
Cô nói như vậy, Chu Miểu lại dao động.
“Không. . . Không sợ!” Người lái xe cắt đứt đường lui của Chu Miểu: “Chẳng qua không thể trốn như vậy được! Hướng Thu Vân, cô có thể tìm người giúp đỡ không?”
“Ừm. Anh cho tôi mượn điện thoại.”
Mọi chuyện đã đến nước này, cô không muốn để lộ thân phân của mình cũng không được. Nếu ông cụ Hạ hoặc là người kia bắt được cô thì chỉ gây thêm phiền phức cho Hạ Vũ Hào.
Người trên ghế phụ đưa điện thoại cho cô.


Hướng Thu Vân bấm số của Hạ Vũ Hào, nhưng lần thứ nhất không ai nghe máy, cô gọi lại thì điện thoại đã tắt máy.
Cô nhíu mày, điện thọa hết pin hay là. . . Xảy ra chuyện gì rồi?
“Sao rồi? Chẳng lẽ không có ai giúp cô à?” Xe phía sau cách ngày càng gần, người lái xe cũng không còn nhẹ nhàng như trước.
Hướng Thu Vân: “Anh nhìn kỹ đường đi, tôi lại gọi điện thoại.”