Đám vệ sĩ lên tiếng, động tác nhẹ nhàng hơn.
Trong hành lang có người đến người đi, bác sĩ y tá, bệnh nhân và người nhà đều có.
Hướng Thu Vân nóng lòng, nhưng đám vệ sĩ bịt miệng của cô lại đeo khẩu trang cho cô, cô không thể kêu cứu, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô.
Có người nghi ngờ nhìn qua thì vệ sĩ giải thích: “Em gái tôi mắc chứng nóng nảy, sợ con bé la to hoặc là đánh người nên chỉ có thể làm vậy.”
Nơi này vốn là bệnh viện, những người kia cũng không nghi ngờ, thậm chí còn an ủi vệ sĩ vài câu.
Hướng Thu Vân gấp gáp nhưng lại không thể mở miệng giải thích, chỉ có thể để bọn vệ sĩ đẩy cô vào thang máy.
Nếu cô được đưa lên xe rời khỏi bệnh viện thì chuyện này không thể cứu Thu Vân được!
Hướng Thu Vân căng cứng, nhìn chằm chằm người qua lại, nếu có thể gặp bác sĩ Lục hoặc là bác sĩ điều trị thì còn có cơ hội xoay chuyển.
Mà hai người bọn họ có mấy bệnh nhân, có thể gặp trên hành lang cũng không có gì lạ.
May là là đám vệ sĩ đẩy cô vào thang máy thì Lục Ngôn Sâm bước ra khỏi phòng bệnh.
“Ô ô. . . Ô ô ô!” Cứu tôi, bác sĩ Lục!
Hai mắt Hướng Thu Vân tỏa sáng, cố gắng phát ra âm thanh, muốn gây sự chú ý của Lục Ngôn Sâm.
Anh ta nghe thấy âm thanh nên ngẩng đầu nhìn qua bên này.
Nhưng cùng lúc đó người nhà bệnh nhân chạy tới đúng lúc đứng trước mặt anh ta, lo lắng nói: “Bác sĩ Lục, con trai tôi đột nhiên nói chân đau không chịu được, cậu mau vào xem một chút đi!”
Lục Ngôn Sâm cảm thấy Hướng Thu Vân có chút quen mắt, nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị mấy người nhà bệnh nhân kéo đi.
Mà lúc này vệ sĩ và ông cụ Hạ đã đưa Hướng Thu Vân xuống lầu, bên ngoài có xe Lincoln và xe việt dã, chạy về phía Trúc Hiền Trang.
Trong phòng bệnh.
“Bác sĩ Lục, con trai tôi thế nào? Nó mới mười tám tuổi, nếu chân xảy ra vấn đề gì thì coi như không có tương lai!”
“Nó còn trẻ như vậy, cho dù thế nào cũng mong bác sĩ Lục hết sức cứu nó! Bao nhiêu tiền cũng được!”
“Bác sĩ Lục, sao nó lại kêu chân đâu? Có phải vết thương chuyển xấu đúng không?”
Lục Ngôn Sâm kiểm tra cho bệnh nhân: “Không có việc gì, phản ứng sau phẫu thuật thôi. Vết thương của anh ta không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ khỏi hẳn, mấy người không cần lo lắng như vậy.”
“Được, vậy là tốt rồi, thật sự làm phiền bác sĩ Lục.”
“Cảm ơn cảm ơn, không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt!”